Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 107
Có lẽ là bởi vì bị giam đã lâu, lại thiếu đi ánh đèn sân khấu và ánh mắt của vạn người.
Lúc này trên mặt Nhiễm An Lạc có một loại nản lòng không diễn tả được.
Đồng phục của trại tạm giam lớn hơn mấy số, mặc lên trên người hắn, vừa không có tinh thần vừa khó coi.
Khuôn mặt không trang điểm có vài phần bình thường dưới ánh đèn u ám trong trại tạm giam, cứ như nếu lọt vào trong đám người sẽ không thể tìm ra được.
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng ngồi xuống bên kia tấm kính: “Chuyện gì?”
Xuyên qua một tầng kính chống đạn dày nặng, Nhiễm An Lạc thấy rõ vẻ mặt không vui của Hạ Minh Ngọc.
Từ lần đầu gặp mặt, đến vài lần sau, hờ hững giống như đúc.
Không biết khoé miệng của Nhiễm An Lạc đã có vài chỗ bầm tím từ khi nào, lúc cười đau đến mức hít hà một hơi: “Hạ đổng, có phải anh rất chán ghét tôi không?”
Hạ Minh Ngọc không hề dao động nhìn Nhiễm An Lạc: “Nếu cậu là vì chuyện này mà yêu cầu gặp tôi, tôi hy vọng không cần lãng phí thời gian của nhau.
”
Phòng gặp trong trại tạm giam rất nhỏ, điều kiện cũng thực bình thường.
Hạ Minh Ngọc đứng lên khỏi chiếc ghế còn chẳng có chỗ tựa lưng, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ—
Nếu không phải vì chạy tới nơi này một chuyến, hôm nay vốn dĩ có thể trích thời gian đưa Đàm Khanh đến nhà cha mẹ, sau đó lại đưa Đàm Khanh đến Thịnh Kinh entertainment.
Ngẫm lại hôm nay bị chậm trễ hành trình, trên mặt Hạ Minh Ngọc hiếm thấy lộ ra vài phần không kiên nhẫn, nâng bước chân lên chuẩn bị rời đi.
Mà Nhiễm An Lạc lại đột nhiên nghiêng người về phía trước, lớn tiếng nói: “Hạ Minh Ngọc, anh không hiếu kỳ buổi tối hôm đó vì sao Đàm Khanh có thể leo lên giường của anh sao?”
“Yên tĩnh!”
Cai ngục đứng ở bên cạnh Nhiễm An Lạc túm chặt lấy bả vai Nhiễm An Lạc, kéo hắn ta về chỗ cũ, “Ngoan ngoãn một chút, nói chuyện tử tế!”
Nhiễm An Lạc bị cai ngục một trái một phái ấn đến mức không thể động đậy, cắn chặt môi, gằn từng chữ một: “Anh vì cái gì mới yêu Đàm Khanh? Yêu kỹ thuật trên giường của hắn tốt? Yêu hắn dâm đãng? Yêu hắn biết câu dẫn đàn ông?”
Hạ Minh Ngọc dừng bước chân lại.
Không biết là bởi vì bị ảnh hưởng bởi giam giữ lâu dài, hay là đúng như Kỷ Yến Tu nói là lúc trước Nhan Mộc đến thăm đã dọa Nhiễm An Lạc.
Sau khi không còn ánh sáng của minh tinh.
Nhiễm An Lạc như đang giãy giụa muốn liều mạng ôm lấy một cơ hội trở mình cuối cùng.
Hạ Minh Ngọc xoay người, về tới trước tấm kính vừa mới đối mặt với Nhiễm An Lạc.
Chỉ là không ngồi xuống, mà là hơi hơi cúi đầu, lấy một loại trên cao nhìn xuống tư thái nhìn xuống một chỗ khác người kia.
Qua vài giây.
Hạ Minh Ngọc bình tĩnh nói: “Nếu không muốn ở tù thêm mấy năm nữa, tốt nhất là ngậm chặt miệng vào.
”
Nhiễm An Lạc vốn muốn nói lời ác độc lại phải nuốt về, trào phúng nâng khóe miệng lên bật cười: “Bây giờ anh đang uy hiếp tôi? Tôi đây nói cho anh biết, Hạ Minh Ngọc, lúc ấy người lên giường của anh vốn dĩ phải là tôi!”
“Tôi mới hẳn là người bây giờ nên ra nước ngoài đăng kí kết hôn với anh! Tôi mới là hẳn là người chung sống với anh!”
“Đàm Khanh thì tính cái gì!? Hắn chỉ là may mắn thôi! Vì sao hắn không chết đi! Cướp đồ của người khác nên bị thiên đao vạn quả bị trời đánh ngũ mã phanh thây không chết tử tế được!”
Từng câu đều là ác độc, đều là nguyền rủa.
Nhiễm An Lạc giống như người bị phán tội chết mà không cam lòng, nhất định phải kéo một người khác cùng xuống địa ngục với mình: “Đàm Khanh chính là…”
“Đủ rồi.
”
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc u ám mà lạnh băng, nhìn Nhiễm An Lạc một cái từ trên xuống dưới, “Cậu bị bắt vì giết người chưa thành, vốn dĩ đây chỉ là ân oán của cậu và nhà họ Kỷ, tôi sẽ không hỏi đến.
”
Anh hơi dừng một chút, lại nhìn hai người canh giữ trái phải một cái, “Nhưng những câu kia của cậu đều liên quan đến người tôi yêu, tôi không thể không mời đoàn luật sư của Hạ thị trình thêm một phần tố cáo nữa.
”
Hạ Minh Ngọc khom lưng, vươn ngón tay ra gõ nhẹ lên tấm kính trước mặt hai người: “Chờ ngồi tù đến hết đời đi.
”
Đương nhiên tấm kính chống đạn sẽ không bởi vì loại đụng chạm gần như có thể coi nhẹ này mà có chút ảnh hưởng.
Nhưng Nhiễm An Lạc lại như bị người ta đập mạnh vào trái tim, sắc mặt trắng bệch: “Vì sao?”
“Vì sao Đàm Khanh có thể? Rõ ràng là hắn không biết xấu hổ trước! Anh dựa vào cái gì mà tha thứ cho hắn? Là hắn câu dẫn anh! Buổi tối kia…”
“Buổi tối kia cậu bỏ thuốc vào đồ uống, nhưng Đàm Khanh không cẩn thận uống phải.
”
Có vẻ như đã mất hết kiên nhẫn, Hạ Minh Ngọc cau mày túm lấy cà vạt, “Cho nên cậu mới sắp xếp phóng viên đến chụp ảnh, sau đó tiết lộ hết cho truyền thông, lại vu oan cho Đàm Khanh, nói em ấy tự biên tự diễn.
”
Động tác của Nhiễm An Lạc cứng đờ trong giây lát: “Anh đã biết?”
Hạ Minh Ngọc lạnh nhạt nhìn Nhiễm An Lạc một cái: “Tôi còn nên biết cái gì nữa? Biết trên bàn tiệc người đại diện của cậu và vài người bên hợp tác cố ý chuốc say tôi, hay là biết từ lúc bắt đầu cậu đã có rắp tâm xấu xa.
”
Nhiễm An Lạc đột nhiên bật dậy khỏi ghế, trong phút chốc ngay cả hai quản ngục cũng không thể áp nổi hắn ta.
Cách một tấm kính.
Vẻ mặt của Nhiễm An Lạc có vài phần dữ tợn gần như hỏng mất: “Anh không say! Hạ Minh Ngọc! Ngày đó căn bản là anh không say, có phải không!”
“Đương nhiên không phải.
”
Hạ Minh Ngọc đứng thẳng lên một lần nữa, bình tĩnh sửa sang lại cổ và vạt áo tây trang, “Nếu tôi cũng đủ tỉnh táo, sẽ không có một bắt đầu sơ suất như thế với Đàm Khanh.
”
Nhiễm An Lạc: “…”
Hạ Minh Ngọc gật đầu ý bảo hai quản ngục có thể dừng ở đây, để lại một câu cuối cùng cho Nhiễm An Lạc: “Đây là điều cho dù thế nào tôi cũng không thể bồi thường cho em ấy, mà tất cả đều là do cậu khởi xướng.
”
“Cho nên mỗi một câu cậu nói với tôi hôm nay, đều thật sự vô cùng buồn cười.
”
Trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc vẫn có một vẻ kiêu ngạo thong dong, mà mỗi một câu đều như kẹp lưỡi dao sắc bén: “Gặp lại sau, à không, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không gặp lại.
”
Không khí trong trại tạm giam vẫn áp lực mà quạnh quẽ.
Quản ngục đi qua đi lại, vẻ mặt chết lặng không nói nên lời.
Vài sợi nắng giữa trưa đã dần dần bị mây đen nuốt hết.
Không trung bên ngoài vốn đã tràn đầy khói mù lại càng thêm u ám.
Mưa bụi vốn đang chậm rãi bay giống như là bị kích thích, biến thành từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống đất.
Đập trên nóc nhà, phát ra tiếng vang bùm bùm.
Lúc vào gặp mặt không được phép mang theo di động.
Cho đến khi Hạ Minh Ngọc trở lại chỗ tiếp đãi, nhân viên trại tạm giam mới trả điện thoại để ở trong túi cách ly tín hiệu cho anh: “Hạ tiên sinh, di động của anh vang lên rất nhiều lần.
”
Hạ Minh Ngọc lễ phép nhận di động, mở ra nhìn thoáng qua.
Trừ bỏ mấy tin tức của công ty, còn lại đều là Đàm Khanh gửi tới.
Khanh Khanh muốn ăn gà: Đến nhà mẹ anh rồi nha, tui tặng mẹ rất nhiều đồ trang điểm, mẹ siêu vui vẻ! [Goge vỗ tay.
jpg]
Khanh Khanh muốn ăn gà: Tui để nhóc con ở chỗ mẹ á, tui muốn đến công ty làm việc nuôi gia đình! [Ngẩng đầu ưỡn ngực.
jpg]
Khanh Khanh muốn ăn gà: Anh tiêu 50 triệu tệ làm chương trình cho tui sao #mặt gào khóc#, có phải trả lại tiền không? Tui phải bày hàng vỉa hè 694 năm 04 tháng mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy T_T
Khanh Khanh muốn ăn gà: Tui nói chuyện với Dung Thịnh xong rồi! Tui về nhà đây! Tối nay anh làm tiệc lớn cho tui nghen! [Quay cuồng.
jpg]
Từ khi Đàm Khanh học cách dùng sticker, sticker trong cuộc trò chuyện của hai người đã nhiều lên rõ ràng.
Tin nhắn cuối cùng là vào gần một giờ trước.
Hạ Minh Ngọc lại nhìn xuống nhật kí.
Nửa giờ trước Đàm Khanh còn gọi một cuộc gọi nhỡ.
Sau đó liền không biết đi chỗ nào chơi rồi.
Hạ Minh Ngọc gọi điện lại cho Đàm Khanh.
Gọi một hồi, không có ai nghe.
Cống rãnh trên con đường ngoại ô thành phố không tốt lắm.
Cơn mưa to xảy ra bất thình lình không thể bị dẫn xuống ống nước ngay được, trên đường ngoài trại tạm giam có rất nhiều vũng nước to.
Không trung u ám, vài tia chớp như đánh xuống đầu, trong nháy mắt đã xé rách phía chân trời ảm đạm.
Loại thời tiết xuống này càng ngày càng ít quản ngục đi tuần.
Vài nhân viên trại tạm giam ngồi yên ở vị trí, rót cho Hạ Minh Ngọc một chén trà nóng: “Hạ tiên sinh, thời tiết này không tiện lái xe về thành phố J, nếu không anh ngồi ở đây một lát?”
Hạ Minh Ngọc do dự một lát, gửi tin cho Đàm Khanh, lại gọi điện lần nữa.
Không ai trả lời tin nhắn.
Điện thoại cũng không ai nghe.
Hạ Minh Ngọc từ chối ý tốt của nhân viên, khách khí xa cách lắc đầu: “Không cần, người yêu tôi không nghe điện thoại, tôi không quá yên tâm, không thể ở lại.
”
Một nhân viên hơi lớn tuổi ngẩng đầu khỏi bàn làm việc, cười nói: “Người trẻ tuổi rất ít khi nhọc lòng như vậy, tình cảm của cậu và cô nhà cũng thật tốt, mới không liên lạc được đã khẩn trương như vậy rồi.
”
Đây là một người lớn tuổi nhất trong đám nhân viên.
Người 50 tuổi thông thường cũng không chú ý đến tin tức trên mạng, nói ra một câu liền khiến xung quanh yên tĩnh.
Người trẻ tuổi đưa nước cho Hạ Minh Ngọc hoảng sợ, sợ Hạ Minh Ngọc nổi giận, lại không dám trực tiếp mở miệng.
Mọi người run bần bật một lúc lâu.
Vẫn là Hạ Minh Ngọc mở miệng: “Không thể nói là cô nhà được, người yêu tôi cùng giới tính với tôi.
Nhưng mà đã đăng ký kết hôn.
”
Dì nhân viên vừa được đổi mới thế giới quan: “…”
Trận mưa ngoài cửa không có dấu hiệu muốn dừng chút nào, ngược lại càng rơi càng to, có cả sấm sét đan xen, cứ như muốn tạo ra một buổi gió bão hòa âm.
Hạ Minh Ngọc đứng ở cửa, gọi cuộc điện thoại thứ ba vẫn không được.
Trại tạm giam này không có hầm đỗ xe, lúc anh tới chỉ có thể đỗ xe ở ven đường.
Từ nơi này đi qua, đại khái còn hơn hai trăm mét.
Lúc Hạ Minh Ngọc tới trời còn chưa mưa, đương nhiên cũng không nhớ phải cầm ô.
Anh nhìn màn mưa bên ngoài, nhét điện thoại vào trong túi áo tây trang, chuẩn bị đội mưa đến chỗ đỗ xe.
Đang muốn ra ngoài, người phía sau lại gọi anh lại.
Bà dì vừa mới lên tiếng kia lấy một cái ô từ chỗ làm việc ra, đưa cho Hạ Minh Ngọc: “Cầm đi, người yêu bảo bối như vậy, đừng để cậu ấy phải dầm mưa.
”
Hạ Minh Ngọc ngừng vài giây, nhận lấy: “Cảm ơn.
”
“Mau đi đi.
”
Mới chỉ hơn một giờ, hệ thống thoát nữa bên ngoài trại tạm giam đã gần như tê liệt.
Hạ Minh Ngọc khởi động xe, lại gọi cho Đàm Khanh hai cuộc điện thoại.
Vẫn không ai nghe.
Sắc mặt của Hạ Minh Ngọc càng thêm lạnh lẽo.
Anh láu xe ra ngoài, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền gọi điện cho lão Lưu – tài xế của Đàm Khanh.
Lưu Quân trước kia là binh lính của Hạ Tề, sau lại là tài xế của Hạ Tề.
Sau đó lại được Hạ Minh Ngọc điều lại đây, phụ trách đón đưa Đàm Khanh ra ngoài.
Cuộc điện thoại này lại được bắt máy rất nhanh.
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc ở trong tiếng mưa rơi tịch mịch có vẻ càng thêm có vài sát ý: “Lão Lưu, đã đón Đàm Khanh chưa?”
Lão Lưu có vẻ nghẹn lời một giây: “Ông chủ, đón rồi.
”
Trong lòng Hạ Minh Ngọc lại không hề thả lỏng: “Chú đưa điện thoại cho em ấy.
”
Lão Lưu: “…”
Hạ Minh Ngọc: “Lưu Quân?”
“Không phải…”
Lão Lưu ấp a ấp úng vài câu, thật sự là không thể giấu được, “Ông chủ, hơn mười phút trước Đàm tiên sinh đã xuống xe, bây giờ tôi còn đang ở trên đường chờ tiếp viện.
”
Hạ Minh Ngọc trầm giọng xuống: “Em ấy xuống xe?”
Giọng nói của lão Lưu bên kia có vẻ cũng có chút mệt mỏi, đắn đo trong chốc lát, lại thở dài thật sâu: “Đúng vậy, Đàm tiên sinh nói cậu ấy có việc, bảo tôi ở chỗ này chờ xe tải lại đây, cậu ấy xuống xe trước.
”
Không đợi Hạ Minh Ngọc nói chuyện.
Lưu Quân liền rít một hơi thuốc: “Ông chủ, tôi nói cho cậu nghe, hôm nay thật là quái đản.
Lão Lưu tôi mười sáu tuổi đã học lái xe, trước nay chưa từng thấy chuyện như vậy bao giờ!”
“Tia sét kia cứ như có mắt, liên tục bổ về phía xe chúng tôi, nếu còn không dừng lại để Đàm tiên sinh đi trước, tôi sợ sẽ xảy ra chuyện!”
Vẻ mặt Hạ Minh Ngọc thoáng chốc thay đổi.