Đọc truyện Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con – Chương 103
Khác hẳn với khí chất lúc mặc đồ nữ, Nhan Mộc sau khi thay đổi đồ nam có vẻ như càng thêm âm trầm.
Dù là bây giờ đang cười, nhưng cũng giống như da và xương hoàn toàn tách ra, có một vẻ cực kì không cân đối.
Đàm Khanh quay người biến đổi, chín cái đuôi đột nhiên biến mất, âu phục trên người cũng xuất hiện trong nháy mắt.
Hắn đưa tay xách tai con thỏ rừng xui xẻo đang gian nan nhảy nhót muốn chạy trốn kia lên, sau đó giơ đến trước mặt nhìn nhìn.
Thỏ rừng không nhúc nhích, bị dọa đến mức có cảm giác như sắp tắt thở.
Đàm Khanh duỗi một ngón tay ra chọc chọc bụng thỏ rừng, sau đó ném con thỏ cho Đàm Kỷ Kỷ: “Cất kĩ đi con, sáng mai chúng ta ăn thịt thỏ kho tàu.”
Đàm Kỷ Kỷ nho nhỏ cố gắng dùng hai chân trước nhào vào con thỏ, nhăn mũi nghiêm túc đặt con thỏ xuống dưới bụng một lần nữa: “Ba ba ba!”
Đàm Khanh cực kì hài lòng với tư thế gà mái ngồi xổm tiêu chuẩn của nhóc con, đưa tay vuốt vuốt đầu Đàm Kỷ Kỷ: “Chờ ba nhỏ một chút, ba giải quyết tên bệnh tâm thần này rồi chúng ta sẽ về nhà nha.”
Đàm Kỷ Kỷ rất phối hợp ngửa mặt nhỏ lên: “Gâu!”
Đàm Khanh: “…”
Quả nhiên không nên để Hạ Minh Ngọc mua nhiều sách vở có âm thanh kì quái cho nhóc con.
Nhan Mộc đứng đối diện giống như hoàn toàn không nghe được Đàm Khanh mắng hắn ta bị bệnh tâm thần, từ lúc bắt đầu ánh mắt vẫn nghiêm túc đặt lên trên người Đàm Khanh.
Mãi cho đến khi Đàm Khanh nói với Đàm Kỷ Kỷ xong, xoay người lại một lần nữa.
Nhan Mộc hơi nhếch khoé miệng lên, nói khẽ: “Khanh Khanh, trước kia cậu không thích loại nhóc con ngốc nghếch này.”
Ngốc nghếch?
Đàm Khanh không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn nhóc con.
Đại khái là lần này không đè kĩ, hai tai thỏ rừng lộ ra dưới bụng Đàm Kỷ Kỷ.
Lúc này nhóc con đang cố gắng nắm một cái tai thỏ, buồn rầu lại nghiêm túc nhét xuống dưới bụng.
Đàm Khanh trầm tư thật lâu, phát hiện mình lại không thể phản bác Nhan Mộc.
Thế là cưỡng ép dời chủ đề đi: “Trước kia anh quen tui.”
Nhan Mộc cười một tiếng trầm thấp.
Hắn ta nhìn Đàm Khanh, trong mắt có một loại cảm xúc thâm trầm không nói ra được đang lên men ấp ủ.
Không biết qua bao lâu, Nhan Mộc mới sâu xa mở miệng: “Cậu tu luyện gần bốn ngàn năm, chán ghét loài người tuân theo cổ lễ cứng ngắc, chán ghét những tên ngụy quân tử ham tiền tài, càng hận những thôn dân muốn bắt cậu đi hiến cho Hoàng đế… còn bắt cậu giao môn pháp tu luyện, dùng để bọn họ có thể trường sinh bất lão.”
“Những người kia làm sập sơn động, giết tất cả những người bạn động vật bình thường còn chưa tu luyện thành yêu mà cậu nuôi, trả lại cho cậu tỳ sương chưa pha loãng.
Cho dù không bắt được cậu, cũng phải hiến thi thể của cậu cho lão Hoàng đế.”
Đàm Khanh nhấc chân mày lên: “Anh là ai?”
Nhan Mộc chậm rãi nở nụ cười: “Khanh Khanh, cậu giết cả một thôn.
Chỉ để lại tiểu cô nương mặc váy hoa mà cậu thích nhất.”
“Nhưng tiểu cô nương này lại vào trong miếu nói ra toàn bộ hành vi của cậu.”
“Nàng còn nói, chỉ cần ông trời đồng ý giáng trời phạt xuống, nàng nguyện ý lấy thân làm lễ, nguyền rủa cậu nghiền xương thành tro.”
Sắc mặt của Đàm Khanh chậm rãi nghiêm túc.
Đây cũng không phải là chuyện cũ năm xưa đơn giản, mà là bí mật đã sớm nên bị thời gian phủ bụi nhiều năm.
Mà người biết bí mật này, nên đầu thai đã đầu thai, nên tan thành tro bụi cũng đã thành bụi nhiều năm.
Nhan Mộc giống như là nhìn thấu vẻ mặt của Đàm Khanh, nhẹ nhàng nâng khóe môi lên: “Đàm Khanh, loài người có cái gì tốt? Trong thế giới này, tôi mới hẳn là người mà cậu quen thuộc nhất.”
Không phải tất cả động vật đều có thể có cơ duyên thành yêu.
Đàm Khanh vốn có tích cách thích chơi bời, cho dù đã sớm nhập đạo tu luyện, bình thường cũng thường xuyên hóa thân ra ngoài đùa giỡn với bạn bè hồ ly sói linh miêu khác.
Chỉ là về sau, tất cả bạn bè đều đã chết sạch sẽ.
Đàm Khanh nhìn kĩ Nhan Mộc một chút, thực sự không thể tìm ra trong trí nhớ rốt cuộc người này là ai: “Vết thương trên người Nhan Kiên Bạch, còn có cái chết của đám đàn em gã đều là anh làm?”
Nhan Mộc ôn nhu nói: “Không sai, Khanh Khanh.”
Đàm Khanh: “Vì cái gì?”
Trong giọng nói vô cùng dịu dàng của Nhan Mộc có một loại lẽ thẳng khí hùng: “Bởi vì tôi vừa tới đây, đã tốn hơn nửa tu vi và tinh khí, tôi cũng cần bổ sung sức mạnh mà.
Nhan Kiên Bạch không phải lựa chọn tốt nhất sao?”
Đàm Khanh trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Anh… tới đây, không phải ngoài ý muốn?”
Nhan Mộc nhìn chằm chằm Đàm Khanh, giống như là nhìn không đủ mà lại nhìn từ đầu đến chân lần nữa.
Cứ nhìn mãi khiến Đàm Khanh rùng mình, nhe răng: “Nếu đã không phải ngoài ý muốn, vậy anh tìm ra phương pháp nào mới đến nơi này được? Vì cái gì, vì sao làm được?”
Ánh mắt của Nhan Mộc vẫn khóa chặt trên người Đàm Khanh.
Sau một lúc lâu.
Hắn ta nhẹ nhàng cười cười: “Không thể nói, đây là hứa hẹn của tôi và Thiên Đạo.
Khanh Khanh, tôi tới tìm cậu.”
Tìm cái rắm.
Từ khi gặp phải Nhan Mộc, là không có chuyện gì tốt.
Đàm Khanh cau mày: “Là anh chủ động tìm Hạ Huy?”
“Đúng thế.”
Nhan Mộc chậm rãi đi tới chỗ Đàm Khanh, khoan thai nói, “Không chỉ Hạ Huy, còn có cháu trai của ông ta — tên là Hạ Nghiêu nhỉ? Đàm Khanh, mặc dù Nhan Kiên Bạch là thằng ngu, nhưng tôi rất đồng ý với một suy nghĩ của gã.
Cậu xem, loài người có cái gì tốt? Loài người tham lam như thế.”
Đàm Khanh không để ý đến Nhan Mộc, hỏi một lần nữa: “Tất cả ly rượu trong bữa tiệc đều được kiểm tra trước, cho nên độc trong ly rượu của Hạ Minh Ngọc là anh bỏ vào?”
Nhan Mộc nhìn một chút Đàm Khanh: “Cậu muốn vì anh ta mà tức giận với tôi sao?”
Đàm Khanh nghiêng đầu: “Anh không đáng để tức giận.”
Nhan Mộc: “…”
Nhan Mộc giống như là muốn cười, lại không thể cười được.
Hắn ta dừng một chút, mở miệng nói: “Là Hạ Nghiêu.
Hạ Huy nói cho tên đần Hạ Nghiêu kia chỉ là thuốc ngủ và thuốc xổ bình thường, Hạ Nghiêu liền tự mình làm.
Chậc, trí thông minh này thật sự không thích hợp làm minh tinh.”
Đàm Khanh có vẻ đã tin, lại có vẻ không tin, nghi ngờ nhìn Nhan Mộc.
Nhan Mộc đi tới trước mặt Đàm Khanh, vươn tay, dường như muốn vuốt ve bên mặt Đàm Khanh: “Tôi muốn Hạ Minh Ngọc chết, chết thật nhanh, chết ngay lập tức.
Nhưng tôi sẽ không tự tay giết anh ta, Khanh Khanh, tôi cũng không muốn cậu hận tôi.”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh bị nghẹn một lát, nghiêng đầu sang chỗ khác, đột nhiên tung ra một câu: “Anh nói có lý như thế, chẳng lẽ trước kia ở trên núi tên là Thường Có Lý sao?”
Nhan Mộc: “…Không phải.”
Đàm Khanh: “Ồ, vậy Đàm Kỷ Kỷ cũng là do anh trộm đi?”
Nhan Mộc: “Đúng.”
Đàm Khanh nghiêng người sang: “Vì sao, muốn chết ư?”
Nhan Mộc lộ ra một nụ cười ôn nhu, nói: “Bởi vì tôi muốn nhìn con của cậu một chút, Khanh Khanh, tôi muốn nhìn thấy đứa con cậu sinh cho loài người kia.
Đáng tiếc nhóc con này không hề giống cậu… Đã không thông minh bằng cậu, cũng không độc ác bằng cậu, giống như là một con người chính cống vậy.”
Đàm Khanh: “…”
Có lẽ là bởi vì đối mặt với bạn cũ, bây giờ đúng là không đoán ra thân phận của đối phương, Đàm Khanh luôn cảm thấy có chút khó mà ra tay được.
Đi lên giết chết sao?
Nhỡ may đánh chết đồng đội, vậy chẳng phải là rất xấu hổ hay sao.
Đàm Khanh nghĩ tới nghĩ lui.
Còn chưa nghĩ ra rốt cuộc phải làm sao bây giờ.
Mấy ánh đèn lúc sáng lúc tối lấp lóe ở trong màn, dần dần di chuyển từ trên đỉnh đầu tới.
Trong bóng đêm nặng nề vô biên, hình dáng của một chiếc máy bay trực thăng dần lộ ra trong ánh đèn yếu ớt loáng thoáng.
Lại qua mấy giây.
Máy bay bay đến chính giữa vị trí của Đàm Khanh và Nhan Mộc.
Một chùm đèn sáng tỏ xuyên qua màn đêm đen yên tĩnh, chiếu thẳng từ trên máy bay xuống.
Cánh cửa bị kéo ra.
Bóng người Hạ Minh Ngọc xuất hiện ở vị trí cửa khoang.
Gió đêm ào ào, thổi bay trang phục và mái tóc luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ của anh.
Trên mặt Hạ Minh Ngọc có vẻ lo âu và vội vàng rất rõ.
Anh đứng trong khoang nhìn xuống dưới, có vẻ không nhìn thấy quá rõ, liền phóng đại âm thanh: “Đàm Khanh.
Em có nghe thấy anh không?”
Đàm Khanh: “…”
Thôi xong.
Bắt được tại chỗ.
Đàm Khanh còn chưa kịp trả lời Hạ Minh Ngọc.
Chỉ thấy Nhan Mộc đối diện như cười mà không cười ngẩng đầu, nhìn máy bay trực thăng treo trên đỉnh đầu.
Tiếp đó di chuyển ánh mắt một lần nữa, nhìn về phía Đàm Khanh.
Dùng một loại giọng điệu cực kì gây sự, nói ra từng chữ, âm thanh trong trẻo: “Khanh Khanh, anh ta có chỗ nào tốt? So với Phượng Hoàng, anh ta chênh lệch quá xa.”