Đọc truyện Nam Phụ Cải Biên Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra – Chương 67: Tập Tài Liệu
_ Tiểu Thiên Thiên ~ Tôi muốn ăn cơm ~ – Trác Tường Vi cọ đầu vào người Phùng Tiểu Văn.
_ Rồi rồi, ra ngoài phòng khách ngồi đi ! Cậu cứ đứng đây sao mà tôi nấu được.
– Phùng Tiểu Văn đẩy hắn ra ghế Sofa, để mặc hắn tự chơi với kiến.
Còn mình thì bắt đầu sơ chế nguyên liệu.
Cơ thể vừa mới ngủ dậy còn thiếu sức sống, vẫn phải lết vào bếp nấu ăn cho người yêu.
Mệt muốn chớt.
Chả là sáng nay, Phùng Tiểu Văn còn nằm trong chăn ấm nệm êm thì bị Trác Tường Vi nhấn chuông cửa ing ỏi.
Xé lòng tỉnh dậy thì thấy hắn xách theo một đống đồ ăn, còn rất tươi, hình như là vừa ra chợ mua.
Cậu nhìn tảng thịt tươi rói, to bự.
Trác Tường Vi mua nhiều thế này rồi ăn đến ngày tháng nào mới hết.
Rồi đống rau này nữa, mua thì nhiều mà chỗ thối, chỗ dập.
Nhìn qua là biết tay ngơ đi chợ.
Phùng Tiểu Văn lắc đầu ngán ngẩm.
Cậu bỏ đi phần rau hư, luộc sơ qua rồi ngâm vào thau nước đá để lát nữa làm rau trộn.
Thịt thì cắt miếng to, nấu cà ri.
Phùng Tiểu Văn nhìn lại đống nguyên liệu chả ra hồn, thế mà Trác đại ca mắt nhắm mắt mở lại mua đủ hết nguyên liệu để nấu cà ri nha.
Phùng Tiểu Văn cắt cà rốt và khoai tây, miệng còn ngân nga một vài câu hát cũ.
Trác Tường Vi đứng ở chỗ bàn ăn, cực kì có thành tựu mà ngắm vợ nhỉ của mình.
Đợi món ăn nấu xong cũng phải đợi hơn một tiếng, chủ yếu là vì hầm cà ri thật sự rất lâu.
Nhưng Trác Tường Vi lại cảm thấy, được chờ đợi thế này cảm giác rất thoải mái, hắn còn mong sau này bản thân sẽ được chờ như vậy mãi.
Cà ri mà Phùng Tiểu Văn nấu hương vị đậm đà cộng thêm cơm trắng thơm dẻo, miếng thịt săn chắc được hầm nhừ, ăn ngon mà không ngấy vì có cà rốt và khoai tây bổ trợ.
Món rau trộn ăn cũng rất ngon, rắc thêm vừng làm đĩa rau nhìn đẹp mắt hơn hẳn.
Trác Tường Vi lúc trước còn nghi ngờ trình độ nấu nướng của tiểu Thiên Thiên nhà mình, bây giờ quả thật chỉ muốn tát cho mình vài cái.
Trác Tường Vi ăn hết bốn đĩa cà ri, ăn đến độ Phùng Tiểu Văn phải thắc mắc.
– Cậu mấy tháng không ăn rồi à ?
Trác Tường vi nhéo nhéo má người yêu, còn không kiêng dè mà hôn lên môi người ta một cái.
Mà Phùng Tiểu Văn cũng không tức giận, ngược lại chu môi nhỏ, khiến cho khuôn mặt càng thêm nét khả ái.
_ Ừm ~ Đúng là mấy tháng rồi chưa được ăn đấy.
Giờ ăn gì cũng chẳng thấy no cả ~
Hắn dùng giọng mũi làm nũng với Phùng Tiểu Văn, không biết người khác nghe thấy thì có nôn oẹ hay không chứ cậu là cậu thích lắm.
Người yêu mình làm nũng với mình chứ với người khác đâu mà.
_ Thế làm sao giờ ? Vậy cậu bây giờ phải ăn cái gì mới no ?
Trác Tường Vi lại tiếp tục kéo người vào lòng, để Phùng Tiểu Văn ngồi lên đùi hắn, trầm giọng thì thầm vào tai cậu.
– Ăn em ——-
_ Thứ đồ lươn lẹo ! – Phùng Tiểu Văn cảm thán.
Trác Tường Vi cũng bị cậu chọc cho cười rộ lên.
Cả căn nhà nhỏ ngập tràn tư vị ấm áp.
Đột nhiên lại có tiếng chuông cửa vang lên, Trác Tường Vi để Phùng Tiểu Văn ngồi xuống ghế, tự giác ra xem có chuyện gì.
Không lâu sau, hắn trở lại với một thùng bưu kiện.
Thùng các tông được dính băng dán rất chặt, còn là dính chồng lên rất nhiều lớp nữa.
Làm cho Trác Tường Vi rạch mấy đường trên chiếc hộp mới lấy ra được vật quan trọng.
Bên trong là một tập tài liệu.
Phùng Tiểu Văn mở tập tài liệu, là dữ liệu về hai số điện thoại nào đó, cậu không hiểu tại sao lại có người gửi cho mình những thứ này, người ta gọi điện thoại cho nhau thì có liên quan đến cậu đâu nhỉ.
Với lại chỉ là dữ liệu liên lạc thôi mà, sao phải bọc kĩ như thể nó là vàng thế ?
Nhưng Trác Tường Vi cứ nhìn chằm chằm vào một dãy số, sau đó hắn lấy điện thoại, chụp ảnh tập tài liệu rồi gửi đi.
Mà bây giờ Phùng Tiểu Văn mới để ý đến tập tài liệu này rất dày, các dãy số liên lạc với nhau rất thường xuyên, gần như ngày nào cũng gọi cho nhau hai cuộc.
Trác Tường Vi ra ngoài nghe điện thoại, khi trở vào phòng ăn thì trầm mặc, hắn ậm ờ một lúc lâu rồi mới nói.
– Tôi vừa điều tra một chút, hai số điện thoại này là của Hoàng lão đương gia và —- Dương Mật.
Dương Mật ?
Đó không phải tên của La phu nhân à ?
_ Nhưng sao bà ta lại liên lạc với ông Hoàng nhiều như vậy ? Nhìn đống số liệu này, một ngàu họ ít nhất phải gọi cho nhau hai lần a.
_ Quan trọng không phải là Dương Mật và Hoàng Chính Hùng gọi điện cho nhau bao nhiêu lần một ngày, vấn đề mà tại sao có người lại muốn chúng ta nhìn thấy số liệu này ? – Trác Tường Vi cầm xấp tài liệu lên xem một lần nữa.
Cũng đúng.
Nhưng Phùng Tiểu Văn có nghĩ nát óc vẫn không ra lí do người nào đó làm như vậy, tựa như việc Hoàng Hạo Nhiên mất tích.
A !!!!
_ Có khi nào, người gửi gửi cho chúng ta tài liệu này là người đã bắt cóc Hoàng Hạo Nhiên không ? Vì thấy bắt cóc không có hiệu quả nên muốn đổi cách thức hành động ?
Phùng Tiểu Văn đập hai tay vào nhau, có thể như những gì cậu nghĩ lắm chứ nhỉ.
_ Cũng đúng.
Nhưng nếu thế thì phải gửi cho tôi, con trai duy nhất của gia tộc có thể ngang hàng với Hoàng thị chứ sao lại là em nhỉ ?