Bạn đang đọc Nam Phi – Chương 4
Hoành Lợi năm mười một, tân đế Nguyên Quốc sợ thân vương chính biến, uy hiếp hoàng quyền mà đoạt lại toàn bộ binh quyền trong tay thân vương, trong suốt một năm trời âm thầm chặt bỏ vây cánh của Cung vương và Từ vương, khiến người người trong Hoàng thất cảm thấy bất an.
U vương Ngộ Tử Bá là huynh trưởng của Tiên hoàng, năm nay đã hơn sáu mươi, thường ngày chỉ ngắm hoa chơi chim, vẩy mực phẩm trà, hiệu là Nhàn Tán Vương gia.
Những hành động cứng rắn của Hoàng đế trong một năm này không chút ảnh hưởng tới ông, chẳng những không ảnh hưởng, mà cuộc sống của ông lại càng thanh thản hơn.
Tại sao vậy? Hoàng đế không phải người ngu, đăng cơ một năm, hai Hoàng thúc đã chết, tuy là chết bất đắc kỳ tử, nhưng chỉ cần là người có chút đầu óc đều hiểu được đã xảy ra chuyện gì, huống chi những người trong triều đều là những người tài trải qua khoa cử khó khăn mới tuyển được.
Trong lòng Hoàng đế biết rõ, tất cả những người hiểu chuyện đều giả bộ hồ đồ.
Nhưng nếu muốn diễn trò, phải có được bộ dạng của diễn trò.
Vì để khiến chuyện thân vương chết bất đắc kỳ tử không liên quan đến mình, Hoàng đế phải tỏ ra dáng vẻ cực kỳ tôn trọng Hoàng thúc, mà đối tượng xứng để mình tỏ dáng vẻ tôn trọng, Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy U vương không có dã tâm là thích hợp nhất.
Hoàng đế biết U vương thích hoa, phái người từ khắp nơi trên đất nước tìm kiếm kỳ trân dị thảo tặng cho U vương, biết ông thích uống trà, nhận được thứ thượng phẩm liền phái người mang tới phủ U vương, thậm chí biết U vương và vương phi cảm tình sâu đậm, U vương phi mất sớm, bao nhiêu năm nay U vương cũng không lập vương phi, cố ý phái người dựa theo bức họa U vương phi khi còn sống, tìm một thiếu nữ trẻ tuổi dáng dấp tương tự đưa tới chỗ U vương.
Hoàng đế nhọc lòng như vậy, cuối cùng cũng vãn hồi được thế cục trong triều, được rất nhiều thần tử ca ngợi.
Nhưng con người chạy không khỏi kiếp nạn sinh lão bệnh tử, Hoàng đế vốn muốn dùng U vương giúp mình lung lạc dân tâm, lại không nghĩ con cờ này không dùng được lâu.
U vương bị bệnh liệt giường đã hơn một tháng nay, mặc dù Hoàng đế đã sai ngự y dùng thuốc tốt nhất nhưng vẫn không xoay chuyển được ý trời.
Thấy U vương mỗi ngày một suy yếu, Hoàng đế chỉ có thể tiếc cho con cờ của hắn.
Hôm nay, U vương ốm yếu vừa mở mắt, cảm thấy khỏe hơn thường ngày rất nhiều, sống đến từng này tuổi, ông đương nhiên biết chuyện này có ý nghĩa gì.
Tính thời gian, vội sai người gọi phu nhân Vương thị và hai người con trai tới.
U vương phủ tuy lớn, nhưng ít người, chỉ có hai người con trai là Ngộ Quân Khiêm và Ngộ Quân Diễm.
Nói cho cùng cũng do U vương, U vương phi chết hơn hai mươi năm vẫn nhớ mãi không quên, không lập phi nữa.
Phu nhân Vương thị hiện tại chính là thị nữ của U vương phi năm đó theo nàng vào U vương phủ, khi Vương phi chết đã cầu U vương nạp nàng làm thiếp.
U vương đương nhiên hiểu được ý của nàng.
Lúc đó con trai Ngộ Quân Khiêm của nàng vẫn còn nhỏ, cần người chăm sóc, nếu như sau này ông lập phi mới, Vương phi mới tất nhiên sẽ chèn ép Ngộ Quân Khiêm, nói không chừng vì tranh đoạt vị trí Thế tử mà âm thầm hãm hại.
Mà Vương thị theo nàng gả tới, chủ tử không còn, cuộc sống sau này của nàng trong Vương phủ ssẽ rất khổ sợ, chi bằng thuận được nước đẩy thuyền, giúp Vương thị trở thành phu nhân, về sau cũng có thể chăm sóc con trai của mình.
U vương đồng ý thỉnh cầu của Vương phi, nạp Vương thị làm thiếp, một năm sau đó, nàng sinh cho ông đứa con trai thứ hai, Ngộ Quân Diễm.
Lúc này, U vương run rẩy cầm tay Vương thị.
Nữ nhân trước mắt dáng người hơi mập, tướng mạo bình thường, hơn nửa đời người sống cùng với mình, quan tâm từng chuyện trong phủ, sắp xếp đâu ra đấy.
Ông đối với bà, tuy không phải là thích, nhưng lại là tình sâu nghĩa nặng.
U vương nhẹ vuốt ve nếp nhăn trên khóe mắt Vương thị, U vương ngập ngừng hồi lâu, hổn hển, chậm rãi nói một câu: “Những năm này… khiến nàng oan ức rồi…”
Lời của U vương vừa ra khỏi miệng, nước mắt Vương thị như chuỗi ngọc bị đứt mà rơi xuống.
U vương nhẹ vỗ vai bà, như dỗ trẻ con nói: “Đừng khóc, đừng khóc.
Sau khi ta mất, nàng nhất định phải sống tốt, thay ta chứng kiến Khiêm nhi sinh con, Diễm nhi thành thân, thay ta… nhìn cháu trai, cháu gái của chúng ta… Khụ… khụ…”
U vương ho khan một hồi, vẫy tay gọi Ngộ Quân Khiêm và Ngộ Quân Diễm đang quỳ trước giường tới: “Hai con… tới đây…”
Ngộ Quân Khiêm và Ngộ Quân Diễm vội vàng tiến lên, quỳ rạp xuống trước giường U vương, cùng hô lên: “Phụ thân…”
Bàn tay khô như nhánh cây của U vương nắm chặt tay Ngộ Quân Khiêm tay, nói: “Đừng đau buồn, ta đi gặp mẫu thân của con, bao nhiêu năm nay, cuối cùng ta có thể gặp lại bà ấy rồi.
Con nên mừng cho ta mới phải.”
Ngộ Quân Khiêm cúi thấp đầu, đè nén nghẹn ngào nói: “Vâng, con trai mừng cho cha!”
“Khiêm nhi, con phải nhớ kỹ, con là do mẫu thân con sinh ra, nhưng lại được Vương phu nhân nuôi lớn.
Bao nhiêu năm nay bà ấy chăm sóc cho con, chịu bao vất vả vì con không hề kém mẫu thân con.”
“Khiêm nhi hiểu.” Ngộ Quân Khiêm gật đầu nói, “Vương phu nhân chính là mẫu thân của con!”
U vương khó khăn nhếch miệng, nhìn như đang cười, vỗ vỗ mu bàn tay Ngộ Quân Khiêm, vui mừng nói: “Khiêm nhi là đứa trẻ thông minh, có thể hiểu được ý của phụ thân.
Phụ thân biết con là người rất có chủ kiến, cũng là người biết chừng mực, về sau kế thừa tước vị của ta, làm một Nhàn Tán vương gia cũng rất tốt.
Bồi dưỡng tâm hồn, tu thân dưỡng tính, ngắm núi non thơ mộng, thái bình thịnh thế cũng rất tốt…”
Ngộ Quân Khiêm do dự một chút, sau đó buồn bã đáp: “Con trai cẩn tuân lời dạy bảo của phụ thân.”
“Được, được…” U vương dứt lời giơ tay lên, gọi không rõ tiếng, “Diễm…”
Ngộ Quân Diễm vội vàng vươn hai tay nắm chặt tay U vương, khẽ đáp: “Phụ thân, hài nhi ở đây.”
U vương lần theo cánh tay của Ngộ Quân Diễm, vuốt ve khuôn mặt của hắn, vẻ mặt từ ái nói: “Ta biết, lúc con mới sinh, nãi nương bế con ra cho ta nhìn, lúc ấy ta đã nghĩ, đứa nhỏ anh tuấn này lại là con của ta, thật quá tốt.
Đáng tiếc Vương phi không thể nhìn thấy con, nếu không bà ấy chắc chắn sẽ rất yêu thích con.”
Ngộ Quân Diễm nói: “Diễm nhi sinh ra muộn, không được gặp Vương phi, là Diễm nhi không có phúc.”
“Con từ nhỏ đã thông minh, lại cố gắng, tuổi còn trẻ đã có thể cầm binh đánh giặc, Trần tướng quân và Kim tướng quân thường khen ngợi con với ta, nói con là một tướng tài.” U vương ho khan mấy tiếng, nói tiếp, “Đáng tiếc tân đế kế vị, không cho phép con em hoàng thất tay nắm binh quyền, phụ thân biết, trong lòng con không thoải mái.”
Ngộ Quân Diễm cúi đầu không nói, xem như cam chịu.
U vương cười nhéo mũi Ngộ Quân Diễm, nói: “Xem con kìa, vui vẻ hay không đều viết hết trên mặt, không nên như thế.
Ai, cũng khó trách, lão Trần và lão Kim hết lòng dạy dỗ tất nhiên sẽ dạy ra một đứa trẻ thành thực.
Nhưng nửa đời sau của hai người họ đều ở trên chiến trường, mà con lại không giống, hôm nay con không thể xông pha chiến trường, nhưng tình cảnh lại khó khăn và nguy hiểm hơn chiến trường.”
Ngộ Quân Diễm nghiến răng, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Phụ thân, hài nhi… không phục!”
“Phụ thân biết con không phục.
Nhưng con phải hiểu, dù con không phục thì có thể làm gì, muốn làm gì? Con làm như vậy có biết hậu quả như thế nào, có thể sẽ gây ảnh hưởng ra sao? Suy nghĩ rõ ràng những điều này, con mới có thể tiếp tục không phục.” U vương lấy một hạt sen đắng từ chiếc khay bên cạnh giường đưa vào miệng Ngộ Quân Diễm, vị đắng lập tức tràn ngập khoang miệng của hắn, “Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày con hãy ăn một hạt sen đắng, suy nghĩ kỹ những lời phụ thân nói hôm nay.
Có lẽ bây giờ con chưa hiểu, nhưng phụ thân tin, với trí thông minh của con, con sẽ hiểu ra sớm thôi.”
“Vâng.” Ngộ Quân Diễm đáp, “Diễm nhi cẩn tuân lời phụ thân dạy bảo!”
U vương dường như đã yên tâm, nằm trở lại giường với tư thế thoải mái nhất.
Ông cảm thấy rất thanh thản, bao nhiêu năm nay chưa từng thanh thản như vậy, ông mơ hồ nói: “Ta biết, ta sắp không chịu nổi nữa rồi, sau khi ta chết đi, Khiêm nhi làm thế tử kế thừa tước vị, Diễm nhi cũng sẽ được phong vương.
Nhưng lòng nghi ngờ của Hoàng đế rất nặng, sợ các con kết bè phái, nhất định sẽ tách các con ra, thậm chí sẽ sai người ly gián hai con.
Các con… các con phải nhớ kỹ, máu chảy trong người các con là máu của ta, của U vương phủ ta.
Các con tuyệt đối không được giết hại máu mủ của mình.
Hai con… biết chưa?”
Ngộ Quân Khiêm, Ngộ Quân Diễm hô lên: “Hài nhi hiểu!”
U vương tự lẩm bẩm: “Thái bình thịnh thế? Cái gọi là thái bình thịnh thế, quốc thái dân an, dân chúng yên ổn, nếu có thể đảm bảo những chuyện này, ai có thể ngồi lên vị trí kia có khác gì nhau đâu, cần gì phải tranh đấu, dẫn đến chiến loạn, dân chúng lầm than…”
Trong khoảnh khắc đó, Ngộ Quân Diễm đột nhiên hiểu được, đối với người phụ thân nhìn có vẻ yếu đuối này của mình, hắn thật ra chưa từng hiểu.
“Được rồi! Khụ… khụ… Được rồi… Các con đều là những đứa trẻ ngoan, đều là những đứa trẻ ưu tú.
Phụ thân mệt rồi, cần nghỉ ngơi rồi.” U vương gọi người hầu bên cạnh, “Đi, gọi Hàn phu nhân tới đây.”
Hàn phu nhân chính là mỹ nhân có tướng mạo tương tự U vương phi được Hoàng đế ban cho U vương.
Khi nàng bước những bước chân vội vàng, chỉ nghe thấy tiếng khóc không thấy nước mắt bước vào tẩm cung của U vương, U vương đã nằm trên giường, khuôn mặt thanh thản, hai mắt nhắm lại..