Đọc truyện Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ – Chương 87: Nữ Hoàng Tàn Bạo
Cố Khinh Hàn vung cây đuốc lên, huơ ngang qua, một cái huơ này cũng chỉ có thể làm bầy sói hơi dừng bước chân lại, sói đói phía sau, hai móng sắc bén nhảy lên phía trước, nháy mắt đã tiến lại đây.
Cố Khinh Hàn xoay người, chân trái đá một cái, đùi phải đá một cái, vung vẩy cây đuốc trên tay lên.
Mặc dù như vậy, vẫn như cũ không ngăn được đàn sói đói hoang dã hung thần này.
Chỉ một lát, cánh tay đã bị cắn xé một miếng, ánh mắt Cố Khinh Hàn lạnh lùng, rùng mình, ném cây đuốc trong tay về phía đàn sói đói một cái, tay trái bổ về phía con sói, con sói đói kia tức khắc ngã xuống đất rên rỉ không dậy nổi.
Trong lòng Cố Khinh Hàn căng thẳng, một chưởng này, cô dùng tám phần công lực, thế mà ngay cả một con sói đói đều không đánh lại.
Một cái ý nghĩ còn chưa có xoay chuyển xong, sói đói bị Cố Khinh Hàn đánh ngã xuống đất đã bị bầy sói dày đặc phía sau đạp xuống dưới chân, nhất thời đứt hơi bỏ mình.
Theo bầy sói càng ngày càng nhiều, thế công càng ngày càng gấp, sức lực trên người Cố Khinh Hàn cũng càng ngày càng nhỏ, vài chỗ trên người đều bị bầy sói gặm cắn đến.
Nhưng cô vẫn như cũ không chịu buông Vệ Thanh Dương ra, trước sau che hắn ở chỗ an toàn, không để hắn phải chịu một chút thương tổn nào.
Trên đùi, truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế, cúi xuống nhìn một cái, thấy là bị hai con sói đói hung hăng cắn xuống, mang theo một mảng máu thịt, đau đến nỗi cô suýt chút nữa hôn mê đi.
Cắn nát môi, không thể hôn mê, lúc này hôn mê, nhất định sẽ bị xé nát!
Đột nhiên, thân thể chấn động thật mạnh, đầu óc lâng lâng, có chút không đứng thẳng nổi, ngực kịch liệt đau đớn, một cỗ hơi thở bạo ngược che trời lấp đất truyền đến.
Có chút không thừa nhận được loại hơi thở bạo ngược này, ngực đau phát sợ, thật muốn ngồi xổm xuống, che ngực lại.
Nhưng mà hiện thực khiến cô không thể không khẽ cắn môi, lại lần nữa đối mặt với đàn sói đói này.
Cố Khinh Hàn vốn là lực bất tòng tâm, hơn nữa bị cỗ hơi thở bạo ngược trên người này ập đến, cả người mang theo Vệ Thanh Dương vô lực né tránh, trong lúc né tránh, trên người lại bị cắn số miếng.
Mẹ nó! Ai muốn chơi như vậy, thế mà bị một đám sói đói cắn nhiều như vậy!
“Sh!” bên tai truyền đến thanh âm kêu rên thống khổ của Vệ Thanh Dương, đồng thời đang né tránh công kích, nhìn thoáng qua Vệ Thanh Dương, mới nhìn thấy trên tay Vệ Thanh Dương bị một con sói đói hung hăng cắn, mặc kệ hắn rút ra như thế nào đều không rút được.
Khó thở, dùng toàn bộ sức lực toàn thân, bổ về phía con sói đói kia, chỉ là một kích này bổ qua, thân thể của cô cũng loạng choạng theo.
Không rảnh nhìn lại chung quanh nơi này có bao nhiêu sói đói, bị bao vây bao nhiêu vòng, cô chỉ biết, cô thật sự sắp ngỏm ở nơi này.
Mặc dù cô ngỏm ở nơi này, cũng không thể để Vệ Thanh Dương ngỏm ở nơi này, hắn còn trẻ, còn có một tuổi thanh xuân.
Nghĩ đến đây, chịu đựng đau đớn, vận công lực toàn thân tới đỉnh điểm, ôm lấy eo nhỏ của Vệ Thanh Dương, mũi chân nhún một cái, bay vọt lên, dẫm lên bầy sói, nhảy lên trên một cây đại thụ.
Đặt Vệ Thanh Dương ở cành cây chìa ra trên cổ thụ.
Mới vừa buông hắn ra, Cố Khinh Hàn bèn cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, thân mình mềm nhũn suýt chút nữa té ngã xuống.
Vệ Thanh Dương chịu đựng đau đớn trong tay, một tay đỡ lấy cô.
Nhìn kỹ, mới nhìn thấy đôi mắt Cố Khinh Hàn lúc đỏ lúc đen, biến hóa lập loè.
Trong lòng Vệ Thanh Dương lộp bộp một cái.
Con ngươi màu máu kia, con ngươi màu máu.
.
Thời điểm bệ hạ bạo ngược, chính là cái biểu tình này, ngũ quan vặn vẹo, tươi cười khát máu, ánh mắt âm ngoan.
Đột nhiên, Vệ Thanh Dương có chút sợ hãi người trước mắt này.
Đôi tay không tự giác buông ra.
Con ngươi lần thứ hai biến thành màu đen, đây là Cố Khinh Hàn, là Cố Khinh Hàn mấy ngày nay ở cùng y.
Ôn hòa vô hại, khiêm tốn có lễ, ngẫu nhiên còn sẽ nói mấy câu vui đùa, thậm chí sủng nịch y mọi cách.
Đồng dạng một người, hai loại biểu tình không giống nhau, Vệ Thanh Dương nhìn đến nỗi, trong lòng phát sợ.
Ngơ ngẩn mà đứng ở một bên, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cây cối không ngừng lung lay, Vệ Thanh Dương nhìn xuống phía dưới một cái.
Chỉ thấy đám sói đói kia, một đám dùng móng vuốt sắc bén lay cổ thụ, muốn nhảy lên, nhưng mỗi một lần đều bất lực trở về.
Rồi sau đó, bầy sói này như có ý thức, đồng thời dùng móng vuốt sắc bén không ngừng cào vào cổ thụ.
Cây cổ thụ lớn hai người ôm không xuể kia, bị móng vuốt sắc bén của chúng nó đồng thời cào vào, nháy mắt đã mất một tảng lớn.
Hơn nữa, cây cổ thụ lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống.
Trong lòng quýnh lên, nhìn về phía Cố Khinh Hàn.
Không biết từ khi nào, hai tròng mắt Cố Khinh Hàn đã quay lại màu đen.
Con ngươi sắc bén như lưỡi đao, chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm phía dưới, mắt đen sâu kín, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tay trái gắt gao che ngực lại.
Quay đầu, Cố Khinh Hàn cười hài hước với Vệ Thanh Dương: “Nếu mà ta thật sự bất hạnh mà chết, ngày này năm sau, nhất định phải đốt tiền giấy cho ta a, ta, Khinh Hàn nhà ngươi, chính là rất sợ nghèo!”
Nói xong, bẻ gãy một chạc cây không thô không tệ, không đợi Vệ Thanh Dương trả lời, thả người, trực tiếp nhảy xuống.
Dẫn sói đói ra giữa sân.
Mắt Vệ Thanh Dương trừng lớn, nàng, nàng cứ nhảy xuống như vậy?
Phía dưới nhiều sói như vậy, lần này xuống chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ a!
Quả nhiên, Vệ Thanh Dương nói thật linh nghiệm.
Cố Khinh Hàn chỉ vừa rơi xuống đất, đã không biết bị cắn bao nhiêu miếng.
Y chỉ nhìn thấy một mảng máu lớn hợp lại với nhau bắn tung tóe ra.
Mà người nàng, sớm đã bị bầy sói dày đặc bao vây, ngay cả góc áo đều không nhìn thấy.
Từng mảng vết máu, nhìn đến nỗi trong lòng y chua xót một trận.
Y rất ít khóc, từ lúc sau khi ra khỏi Thận Hình Tư, y đã không còn khóc nữa.
Ngoại trừ, ban nãy nhắc tới việc của phụ hậu y, làm y không nhịn được buông ra lớp ngụy trang, khóc thút thít lên.
Mà đây, đây là lần thứ hai, không thể tưởng được, thế nhưng là vì nữ bạo quân kia mà khóc.
Y thậm chí cảm giác, đây tất cả chỉ là một cảnh trong giấc mộng, một cảnh trong mơ không phải hiện thực.
Xoay đầu, không đành lòng nhìn cảnh tượng máu thịt lẫn lộn kia.
“Bịch” “bịch” “bịch” “gào.
.
” “ngao ô.
.
“
Thanh âm không ngừng, hết đợt này đến đợt khác, Vệ Thanh Dương trực tiếp nhắm mắt lại.
Trong lòng yên lặng vì Cố Khinh Hàn niệm kinh vãng sinh.
Những thanh âm bịch bịch đó, cùng tiếng kêu rên, lại trước sau không ngừng, hơn nữa tiếng sau to hơn tiếng trước.
Điều này làm cho Vệ Thanh Dương, không nhịn được trộm mở đôi mắt thành một cái khe.
Nhìn một màn này, lần thứ hai khiến y choáng váng, sợ ngây người.
Bị xé rách không phải Cố Khinh Hàn, mà là bầy sói!
Hàng ngàn, hàng vạn sói đói dày đặc kia, thế nhưng ở dưới một chưởng của Cố Khinh Hàn, một đám lớn chết đi.
Mặc dù đồng bạn chết đi, còn lại vẫn là tiếp tục nhảy lên phía trước nhào tới Cố Khinh Hàn.
Mà Cố Khinh Hàn lúc này giống như là ma đầu Tu La ác sát, giết người không chớp mắt.
Trên người, trên mặt, trên đầu, không có chỗ nào không phải vết máu loang lổ.
Một thân máu loãng kia, tuy rằng chảy ra từ trên người, nhưng lại không kịp nhìn biểu tình trên mặt nàng.
Đôi mắt nàng toàn bộ đỏ như máu, không có một chút cảm tình, không có một chút độ ấm, trên người, là hơi thở bạo ngược, tung chưởng, dời non lấp biển, một chưởng tiếp nối một chưởng bổ ra.
Mặc dù bầy sói tiền phó hậu kế (con trước ngã xuống, con sau tiến lên) nhào tới, mặc dù trên người bị cắn, đều không thể ngăn cản bước chân nàng đi tới, bước chân bóp nghẹt.
Cũng không biết nàng lấy sức lực từ đâu ra, nàng lúc này, dường như chính là Ma Vương Tu La.
Không người nào có thể so sánh, không người nào có thể lay động, quét ngang bát hoang.
Chỉ là đáng thương cho bầy sói đó, còn chưa nhào tới nàng, đã bị Cố Khinh Hàn một chưởng bổ chết, óc phun trào ra.
Nhìn Cố Khinh Hàn như vậy, trong lòng Vệ Thanh Dương nói lo lắng là giả.
Chỉ có thể tránh ở trên cây, nhìn Cố Khinh Hàn, một chưởng bổ chết một bầy sói.
Cuối cùng, một tiếng sói tru bi thương truyền đến.
“Ngao ô.
.
“
Theo tiếng kêu, một con Vua sói vô cùng lớn lấy tốc độ không thể tưởng tượng, chạy như điên mà đến.
Vua sói ít cũng phải cao 2 mét, còn cao hơn so với người trưởng thành.
Vua sói tấn công đến, lần thứ nhất đã nhào về phía Cố Khinh Hàn.
Uy áp mãnh liệt kia, khiến chung quanh, mặc kệ là người hay là động vật, đáy lòng đều đồng thời chấn động, không nhịn được sinh ra một loại động tác muốn cúng bái.
Vệ Thanh Dương, muốn xoay mặt đi, không đành lòng quan sát, nhưng đầu lại làm sao cũng không quay được.
Trơ mắt nhìn Vua sói kia, hai móng trước giơ lên, lộ ra móng vuốt sắc nhọn, lắc mình một cái, mồm há ra răng nanh, mở miệng muốn ngoặm tới.
Cố Khinh Hàn cũng không trốn tránh, xoay người vật lộn cùng Vua sói như người nguyên thủy vật lộn với nhau.
Một sói một người, đánh nhau thành một khối.
Một màn cận chiến vật lộn kịch liệt kia, nhìn đến nỗi trong lòng Vệ Thanh Dương phát run.
Đặc biệt, khi trên cánh tay Cố Khinh Hàn vốn là máu tươi chảy xuống, bị móng vuốt lợi hại của Vua sói vẽ ra một vết ngoặm lớn dữ tợn, càng là run rẩy kịch liệt.
Hình ảnh tàn bạo đãm máu kia, khiến cho y lần thứ hai phải nhắm mắt lại, quay đầu.
Kiên quyết không nhìn.
Thời gian cứ như vậy từng phút từng giây trôi qua, hiện trường lại không có một chút động tĩnh, không có tiếng sói kêu, không có thanh âm vật lộn, trong rừng im ắng, chỉ có khi gió thổi qua, mang theo mùi máu tươi nồng đậm.
Kết thúc rồi sao?
Vệ Thanh Dương lúc này mới mở to mắt, nhìn về phía trước.
.