Đọc truyện Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ – Chương 49: Trong Canh Có Độc
Cùng lắm thời gian một chén trà nhỏ, lập tức có một tiểu thị bưng một bát canh sâm lại đây.
“Sở đại phu, bổn quân thấy ngươi mấy ngày gần đây, mấy ngày liền làm lụng vất vả, canh tuyết liên này có thể bổ dưỡng thân thể, dưỡng nhan làm đẹp, còn là đồ bổ thượng đẳng nước khác tiến cống, bổn quân bèn tặng cho ngươi bồi bổ thân thể!”
Trên mặt Đoạn Hồng Vũ trước sau treo một cỗ ôn hòa nhàn nhạt, bình dị gần gũi.
Chu chu môi với tiểu thị.
Tiểu thị thức thời lập tức đưa canh sâm cho Sở Dật.
Sở Dật tiếp nhận canh sâm, cái mũi nhẹ ngửi một chút, lông mày như họa nhíu một cái.
Con ngươi bình tĩnh nội liễm kia nâng lên, lẳng lặng nhìn Đoạn Hồng Vũ.
Không có oán hận, không có vui sướng, chỉ là bình tĩnh nhìn hắn, bình đạm như một hồ nước, không có cảm xúc.
Đoạn Hồng Vũ cũng không thúc giục, bèn như vậy mắt hàm mỉm cười nhìn vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng kia của Sở Dật.
Lăng Thanh Thần có chút sốt ruột kéo kéo vạt áo Sở Dật.
Sở đại phu sao lại thế này, làm sao còn không uống? Đây chính là canh sâm tuyết liên, hơn nữa vẫn là quốc gia khác tiến cống, đặc sản từ cao nguyên tuyết vực, đây cũng không phải là người bình thường có thể được uống a.
Hơn nữa, Đoạn quý quân, tính tình âm tình bất định, chẳng may đắc tội hắn, bị hành hung một trận thì không tốt.
Trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.
Sở Dật nhàn nhạt quay đầu lại, nhìn vẻ mặt Lăng Thanh Thần sốt ruột đang không ngừng ra hiệu, đạm đạm cười.
Chỉ là tươi cười kia, cười đến có chút cứng đờ.
Quay đầu lại, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt Đoạn Hồng Vũ cười đến sâu xa khó hiểu.
Sở Dật kéo ra một nụ cười với y.
Chỉ là nụ cười này, lại làm người ta nói không ra cổ quái.
Nụ cười này, cười đến có chút thê lương, có chút bất đắc dĩ, có chút thống khổ, có chút ủy khuất..
Cuối cùng trực tiếp tiếp nhận canh sâm trong tay tiểu thị, ngửa cổ một cái uống sạch sẽ.
Kộn ngược bát canh trên tay xuống, một giọt đều không thừa ra.
Nâng lên con ngươi như nước kia, có chút thê lương nhìn y.
Miệng Đoạn Hồng Vũ giương lên, cười đến tà mị.
Cầm lấy nước trà trên bàn, dùng nắp ly gạt gạt lá trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Y biết mà, Sở Dật chắc chắn sẽ uống hết, cho hắn ngàn vạn lá gan cũng không dám cự tuyệt.
Lăng Thanh Thần tràn ra một mạt mỉm cười, con mắt ngập nước nhìn Sở Dật, lại nhìn Đoạn Hồng Vũ.
Mạc danh phát hiện, hai người bọn họ ngũ quan dường như có chút giống nhau.
Lắc đầu, sao có thể sẽ tương tự đâu.
Đoạn quý quân là quyến rũ mị hoặc, mà Sở Dật là trích tiên đạm nhiên.
Một là phô trương, một là khiêm tốn, hai loại khí chất này đều hoàn toàn không giống nha.
Lại nhìn kỹ, xác thật không giống đâu!
Không khỏi thầm mắng mình một tiếng, bệnh đa nghi quá nặng!
Đột nhiên phát hiện có chút không thích hợp.
Chỉ thấy Sở Dật chau mày, mồ hôi lạnh theo trán không ngừng chảy xuống tóc, đôi tay gắt gao nắm chặt, khóe miệng nhấp chặt.
Thân hình đĩnh bạt kia dường như phải chịu đựng một nỗi thống khổ lớn, run rẩy mấy cái, vội vàng bắt lấy ghế bên cạnh, mới đứng vững thân thể.
Bàn tay nắm chặt kia, cầm lòng không đặng che trước ngực, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, chỉ thời gian một lát, bèn thấm ướt tóc trên đầu.
Quần áo màu trắng trên người cũng bị mồ hôi dần dần thấm ướt.
Lăng Thanh Thần nhìn trên mặt vốn dĩ trích tiên thanh nhã kia của Sở Dật, gắt gao nhấp môi, dường như đang chịu đựng thống khổ lớn lao, cả người không tự giác run rẩy lên.
Môi đỏ kia bị hắn cắn đến máu tươi đầm đìa, cuối cùng, thân thể trực tiếp ngã xuống, cuộn tròn thành một đoàn, gắt gao che ngực mình lại, ngũ quan tuyệt mỹ kia cũng dần dần vặn vẹo, gân xanh hiện lên.
Lăng Thanh Thần khiếp sợ, vội vàng ngồi xổm xuống, đỡ Sở Dật.
Vừa chạm tới thân thể hắn một cái, phản ứng đầu tiên là muốn đẩy hắn ra, nhiệt độ trên người hắn cao đến dọa người.
Xoay mặt hắn lại nhìn một cái, Lăng Thanh Thần là triệt để hoảng sợ, đẩy hắn ra một cái, ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt tràn đầy hoảng sợ.
Mắt co rụt lại, há to miệng, có chút vô thố nhìn Sở Dật.
Y nhìn thấy cái gì? Y nhìn thấy trên mặt Sở đại phu, từng vạch đen lượn lờ.
Đây, đây là cái gì? Cái giống như nòng nọc, dây nhỏ rậm rạp này là cái gì?
Đôi mắt kia trừng lớn, gắt gao chăm chú vào vô số mảnh nhỏ bằng sứ trên mặt đất.
Canh sâm có độc.
Gần như là theo bản năng, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Hồng Vũ cười nhạt tự nhiên, quyến rũ vũ mị.
Mỹ nhân rắn rết này!
Là hắn ta, chính là hắn ta.
Hung tợn trừng mỹ nhân một thân hồng y quyến rũ kia.
Là hắn ta hạ độc.
“Đoạn quý quân, ngài tại sao muốn hạ độc Sở đại phu?”
“Làm càn, ngươi là cái gì, dám nói chuyện với quý quân như vậy?” Một bên Hồng Nô đứng lên, chỉ vào Lăng Thanh Thần gầm lên.
Lăng Thanh Thần như ý thức được cái gì, vội vàng hạ thấp thái độ, quỳ xuống, đối với Đoạn Hồng Vũ dập đầu mấy cái thật mạnh: “Đoạn quý quân, ngài buông tha cho Sở đại phu đi, Sở đại phu là người tốt, ngài nhanh cho hắn thuốc giải đi, nếu hắn có chỗ nào có lỗi với ngài, Thanh Thần, Thanh Thần thay hắn xin lỗi ngài!”
Người bên trên không có phản ứng, Lăng Thanh Thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy nam tử một thân hồng y quyến rũ kia, chậm rì rì phẩm trà, tdường như không nghe được y nói.
Lại nhìn xuống Sở Dật không ngừng run rẩy kia, cắn chặt răng, lại lần nữa cầu tình: “Đoạn quý quân, cầu xin ngài, tha cho Sở đại phu đi, cầu xin ngài, ngài đại nhân đừng chấp tiểu nhân, Lăng Thanh Thần thay Sở đại phu xin lỗi ngài, cầu quý quân tha cho hắn một mạng!”
“Đoạn quý quân thưởng cho hắn thuốc bổ, là thưởng thức hắn, tự hắn uống vào xảy ra chuyện, chỉ có thể trách chính hắn không có cái phúc khí kia, quý quân chúng ta tâm địa thiện lương, cũng không hy vọng Sở đại phu xảy ra chuyện nha!” Hồng Nô khinh thường liếc mắt nhìn Lăng Thanh Thần một cái, ngay sau đó ngẩng đầu cao ngạo.
Đoạn Hồng Vũ vẫn luôn cười như không cười nhìn Sở Dật không ngừng giãy giụa.
Khóe miệng sung sướng kia, làm Lăng Thanh Thần đau đớn.
Y không nên tin tưởng, hắn ta làm sao sẽ thiện tâm như vậy, còn đưa canh sâm cho Sở đại phu bổ thân thể, y thế mà còn xúi giục Sở đại phu uống cho xong canh sâm kia.
Loại người vô tâm vô tình, lại biến thái này, cho dù cầu, hắn ta cũng sẽ không bỏ qua cho Sở đại phu.
Sau khi nghĩ như vậy, ngay sau đó không hề cầu tình, cũng mặc kệ nhiệt độ nóng bỏng trên người Sở Dật, trực tiếp ôm hắn ở trên người: “Sở đại phu, ngài, ngài thế nào? Ngài cố chịu đựng, ta đưa ngươi đi tìm đại phu!”
Nói đoạn, bèn muốn cõng Sở Dật ra cửa.
Trong phòng mấy tiểu thị lập tức ra cửa đứng, lấp kín đường đi.
Con ngươi hung tợn trừng Đoạn Hồng Vũ một thân hồng y quyến rũ kia.
Hắn ta rốt cuộc muốn thế nào? Vô cớ hành hung y một trận thì thôi, Sở đại phu là người tốt như vậy, hắn ta cũng nhẫn tâm bắt nạt người ta..