Đọc truyện Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ – Chương 41: Đàm Hoa Nhất Hiện Chỉ Vị Vi
Trong Lạc Vũ Cư.
Vừa tiến vào trong sân, chính là cả vườn hoa tươi muôn hồng nghìn tía đủ mọi màu sắc.
Liếc mắt nhìn một cái, nhiều đếm không xuể.
Cả vườn hoa tươi này được trồng đan xen các loại, làm ánh mắt người nhìn không khỏi sáng ngời.
Hoa này hẳn là đều được tỉ mỉ xử lý đi, mỗi một bồn hoa, mỗi một chậu hoa tươi đều được sắp xếp đều đặn.
“Bệ hạ, ngài xem! Đây là mỹ nhân anh ngài đưa cho thần hầu, thần hầu vẫn luôn coi nó như mạng, tỉ mỉ chăm sóc đâu.”
Nhẹ túm quần áo Cố Khinh Hàn, đi đến một nơi toàn hoa là hoa, đắc ý chỉ vào một chậu hoa tươi màu hồng.
Hoa này mà nở ra, từng đoàn, từng cụm, rất giống một khuôn mặt mỹ nhân.
Cho nên được gọi là mỹ nhân anh.
“Bệ hạ, ngài xem! Thần hầu dưỡng đến thật tốt, xinh đẹp bao nhiêu!”
“Ừ, ngươi có tâm!”
“Chỉ cần là bệ hạ ban thưởng, thần hầu đều coi như tính mạng, bệ hạ, ngài lại đến nhìn xem, đây là hoa trà” thập bát học sĩ “, ý, ngài xem, khi nở có thể nở ra mười tám loại màu sắc.”
Thập bát học sĩ? Đây không phải là hoa trà cực phẩm quý báu sao?
Tay áo bị người túm túm.
“Bệ hạ, ngài xem, chúng nó hiện tại nở ra thật xinh đẹp, đẹp không? Một chậu bèn có thể nở mười tám loại màu sắc.”
“Ừ, đẹp!” Loại hoa quý báu này, cô làm sao bỏ được xuống tay?
“Thần hầu cũng cảm thấy đẹp, đây là chính phu của Lễ Bộ thượng thư đưa cho thần hầu, nghe nói, các nàng đã từng cứu một vương tử nước chư hầu, để cảm tạ ân cứu mạng của bọn họ, mới đưa thập bát học sĩ này cho Lễ Bộ thượng thư.
Hơn nữa nghe nói a, thiên hạ này, thập bát học sĩ, tổng không vượt qua ba bồn đâu.”
Lời này cô ngược lại tin tưởng.
Thập bát học sĩ, đừng nói ở cổ đại, đặt ở hiện đại, đó cũng là hoa trà cực phẩm trong cực phẩm, dĩ nhiên tôn quý.
Đáng tiếc, hoa quá quý báu, dùng để làm tinh hoa cũng quá lãng phí.
Tay áo lại bị người nhẹ nhàng túm một cái, túm tới bên kia.
“Bệ hạ, ngài đoán xem, đây là hoa gì?”
Tập trung nhìn vào, hoa này như thế nào là màu vàng, vàng óng ánh, như thỏi vàng giống nhau.
Chỉ xem qua màu vàng, màu vàng hoàng kim, chưa từng thấy qua màu vàng ròng.
“Thoạt nhìn giống mẫu đơn, chỉ là hoa mẫu đơn cũng có màu vàng sao?”
Người bên cạnh cúi xuống che miệng cười, mắt đào hoa híp lại, cúi người âu yếm cánh hoa một cái.
“Bệ hạ, hoa này gọi là mẫu đơn vàng, ừm, có thể nói là mẫu đơn vàng biến dị, vì cây hoa mẫu đơn này, thần hầu tốn không ít công phu, có một lần trời đổ mưa to, thiếu chút nữa liền đem mẫu đơn vàng úng chết luôn, thần hầu không ngủ không nghỉ tốn thật nhiều thời gian mới đem nó cứu sống.”
“Hoa mẫu đơn này đặc biệt kiều quý, có điều thần hầu rất thích nó.
Thiên hạ này, đoán chừng cũng chỉ có nơi này của thần hầu mới có mẫu đơn vàng.” Yêu thích không buông tay lại lần nữa vuốt ve một chút, miệng hơi hơi cong lên.
Trong mắt yêu thích kia, không khỏi làm Cố Khinh Hàn sinh ra một loại ảo giác.
Nam tử quyến rũ vũ mị này, trên người ẩn giấu rất nhiều bí mật.
Nếu thật là một người mị hoặc, vì sao sẽ cô đơn đến yêu tha thiết bách hoa đâu?
Mỹ nam thân hồng y yêu diễm kia, bị đóa hoa kiều diễm đầy trời vây ở bên trong, tay vỗ một chậu mẫu đơn vàng, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi, lông mày cong cong kia, khóe môi cong lên kia, tươi cười thỏa mãn mà lại sung sướng kia, gió nhẹ phất qua mái tóc, thổi nhè nhẹ qua thái dương kia, tất cả đều có vẻ duy mĩ như vậy, duy mĩ đến không đành lòng làm người khinh nhờn, không đành lòng phá hư.
Đây căn bản chính là một bức tranh mỹ nam ngửi hương.
Đột nhiên có loại ảo giác, muốn vẽ bức tranh này ra, khiến thời gian dừng lại một khắc tại đây.
“Ai nha, bệ hạ, ngài xem, hoa quỳnh nở trước rồi, trước kia đều là qua giờ Tý mới nở.
Bệ hạ, bệ hạ, ngài mau xem a!”
Cố Khinh Hàn còn đang trong suy nghĩ, thân mình bị kéo thật mạnh, suýt chút nữa té ngã xuống.
Giương mắt nhìn lên bèn nhìn thấy một gốc cây hoa quỳnh, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nở rộ, nụ hoa từ nhỏ biến thành lớn, thành thật lớn, trắng tinh không tì vết.
Từ xa nhìn lại, trông như một khối ngọc thạch thuần khiết mỹ lệ, lại dường như một vị thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.
Từ trên đỉnh nhìn xuống, bên trong phảng phất như có lụa mỏng bay bay, từng bông hoa màu vàng nhạt cỡ hạt vừng nhô ra khỏi cành hoa, duyên dáng lại độc đáo.
Đồng thời hơi hơi tản mát ra từng đợt mùi hương tươi mát thanh nhã.
Một đóa, hai đóa, ba đóa..
Đây là một gốc cây hoa quỳnh, dĩ nhiên nở tận 33 đóa.
Đây chính là một kỳ quan a, một gốc cây hoa quỳnh thế mà có thể nở ra 33 đóa hoa thủy liên thuần khiết.
“Oa, thật xinh đẹp a, bệ hạ a, ngài mau xem, có phải thật xinh đẹp hay không? Bệ hạ!”
Kéo ra Đoạn Hồng Vũ vì kích động mà túm quần áo.
Thật là xinh đẹp a! Không nhịn được ngồi xổm xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào một đóa hoa, tay nhẹ nhàng sờ soạng, mềm mại đến giống như một đoạn tơ lụa.
Hoa quỳnh, cô đã từng xem trong một quyển sách nào đó, hoa quỳnh ở thế giới này là loại hoa hiếm, cũng giống như những động vật quý hiếm đang trên bờ tuyệt chủng ở hiện đại.
Đứng dậy, ngồi ở một bên đình hóng gió, nhìn cây hoa quỳnh nở rộ này.
Lập tức có tiểu thị bưng nước trà lại đây.
“Ngọc cốt băng cơ nhập dạ hương
Tu đồng tục hủy trục vinh quang
Huy hoàng sinh mệnh hà ngôn đoản?
Nhất hiện kỳ phương vận cửu trường.”
“Thần hầu trước kia cũng chưa từng thấy bệ hạ làm thơ, không nghĩ tới bệ hạ làm thơ tốt như vậy.” Cũng phất áo ngồi ở trên ghế đá, thay Cố Khinh Hàn đổ chén nước trà.
“Ngươi biết chuyện xưa về hoa quỳnh không?” Duỗi tay tiếp nhận chén trà, một ngụm uống cạn.
“A, hoa quỳnh còn có chuyện xưa? Hoa quỳnh không phải chỉ là một gốc cây hoa nho nhỏ sao?”
Ngẩng đầu mắt nhìn sao trời, từ từ mà đối với Đoạn Hồng Vũ nói lên chuyện xưa về hoa quỳnh ở thế giới kia.
“Ngươi có biết tại sao hoa quỳnh lại lựa chọn nở hoa vào thời điểm sáng sớm, hơn nữa thời gian nở chỉ có trên dưới một giờ không?”
“Không biết!” Cũng đổ một ly cho chính mình, uống một hơi cạn sạch.
“Đàm hoa nhất hiện, chỉ vì Vi.
Tương truyền, hoa quỳnh là một thần hoa, nàng một năm bốn mùa đều nở hoa, nở thật sự xinh đẹp, thật xán lạn.
Lại yêu nam tử đã từng vì nàng nhổ cỏ.
Sau đó, Ngọc Đế bởi vì chuyện này, nổi trận lôi đình.”
“Ngọc Đế đưa nam tử đến núi Linh Cữu xuất gia, đặt tên là Vi Đà, xóa đi ký ức của hắn, làm hắn quên mất chuyện cũ năm xưa, quên mất hoa quỳnh.
Sau đó biến hoa quỳnh thành cả đời chỉ có thể nở hoa trong nháy mắt, không để nàng cùng Vi Đà gặp nhau.”
“A, vậy hoa quỳnh cùng Vi Đà không phải vĩnh viễn đều không gặp được sao, Ngọc Đế này không phải là bổng đánh uyên ương sao?”
Cố Khinh Hàn nhìn vẻ mặt khẩn trương của Đoạn Hồng Vũ, hơi hơi mỉm cười, không để ý đến hắn, mà nói tiếp:
“Nhưng mà hoa quỳnh si tình với Vi Đà, không muốn quên Vi Đà, nàng biết mỗi năm vào thời gian cuối xuân, Vi Đà tôn giả đều sẽ lên núi hứng sương xuân, vì Phật Tổ pha trà, vì thế nàng nói với Ngọc Đế, nàng bèn chọn nở hoa ở thời điểm sáng sớm.”
“Ngọc Đế tuy rằng nghi hoặc, mỗi thần hoa đều hy vọng vào lúc chính mình xán lạn nhất, mỹ lệ nhất triển lãm trước mọi người, cố tình hoa quỳnh này che giấu một mặt hoa mỹ của mình đi.
Nhưng vẫn là đồng ý với thỉnh cầu của hoa quỳnh.”
“Hoa quỳnh lựa chọn ở thời gian sáng sớm nở ra, chỉ hy vọng có thể thấy Vi Đà tôn giả một lần, một lần, một lần là đủ rồi! Tiếc nuối chính là, xuân đi xuân tới, hoa nở hoa tàn, Vi Đà vẫn là không nhận ra nàng.”
Bên tai vang lên thanh âm nức nở nhàn nhạt, cúi đầu vừa nhìn, Đoạn Hồng Vũ không biết đỏ hốc mắt khi nào, cầm khăn lụa màu đỏ không ngừng lau nước mắt trong mắt.
Khóe miệng giật giật, cần phải khóc thành như vậy sao?
“Hoa quỳnh thật đáng thương a, hoa quỳnh xuân đi thu tới, cũng chỉ muốn lẳng lặng chờ Vi Đà liếc mắt một cái, Vi Đà tại sao không nhận ra nàng đâu? Hoa quỳnh kia không phải sẽ hàng đêm gạt lệ khó chịu sao?”
“Bệ hạ, Ngọc Đế tại sao phải nhẫn tâm bổng đánh uyên ương như vậy, không thể thành toàn cho hoa quỳnh sao?”
“Bởi vì con người và thần tiên không thể yêu nhau.
Thế gian này luôn có một ít quy củ, phá hủy quy củ này phải bị phạt.”.