Đọc truyện Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ – Chương 154: Đêm Động Phòng Hoa Chúc 2
Giật giật tay, muốn tránh thoát khỏi còng tay, nhưng bốn lỗ tròn này lại như là dính lên cơ thể vậy, khóa chặt y lại, không thể động đậy.
Sau một lúc lâu, người bên cạnh, vẫn chỉ luôn cười tà ác, cũng không có động tác.
Thượng Quan Hạo run run rẩy rẩy mà mở mắt ra.
Chỉ thấy Cố Khinh Hàn đứng ở một bên, ánh mắt vẫn luôn lưu luyến ở trên người y, không hề bỏ qua chỗ nào.
Nếu có thể, y thật sự muốn tìm cái lỗ để chui xuống.
Quay đầu, nhìn thấy Cố Khinh Hàn không biết ấn vào cái gì, ven tường đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Trên cửa xếp đủ loại dụng cụ tra tấn, biết, không biết, hoặc treo, hoặc đặt nằm ngang, cái gì cần có đều có.
Nhìn những dụng cụ tra tấn đó, Thượng Quan Hạo hoảng sợ, muốn thoát khỏi tòa lao tù này, giật giật tay, bị khóa chặt sít sao, không thể động đậy.
Đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Khinh Hàn chạm vào dụng cụ tra tấn này, chạm vào dụng cụ tra tấn kia.
Mỗi một lần chạm vào một cái, trong lòng y lại thắt chặt một chút.
Cuối cùng, trơ mắt nhìn tay Cố Khinh Hàn cầm một cái roi thô kệch, cái roi kia đen nhánh tỏa sáng, còn có thể nhìn thấy ảnh ngược, Thượng Quan Hạo sợ hãi, cái roi kia, trước kia nàng từng đánh y, rất đau, rất đau, đánh lên người, ngay cả xương cũng đau.
Bệ hạ phải dùng cái roi này sao?
Cố Khinh Hàn thả roi trên tay xuống, lại lấy một cái roi khác, Thượng Quan Hạo lại kinh hãi, đó là roi Thực Cốt, đánh lên người, ngay cả xương cũng sẽ vỡ, loại roi này sẽ còn hút máu.
Sờ sờ roi Thực Cốt, vung mấy cái, trong không khí, nghe được đến tiếng roi “vút vút”.
Phượng Loan cung vốn dĩ đã yên tĩnh, lại nghe thấy vài tiếng vung roi như thế, đôi mắt Thượng Quan Hạo kinh hãi, người run lên, đoán là cái roi này sẽ đánh lên người y.
Vốn tưởng rằng Cố Khinh Hàn sẽ dùng cái roi này, ai ngờ một tay nàng ném roi sang một bên, cầm lấy một cái khác.
Nhìn thấy cái tiếp theo, thân mình Thượng Quan Hạo run rẩy, run càng thêm kịch liệt, cái roi kia không phải cái gì khác, chính là roi bạc có móc câu, chỉ cần quất một roi xuống, là có thể lộ ra từng tảng máu thịt, trên roi kia cũng đều là móc câu bạc.
Nhìn chằm chằm cái roi kia, nhìn Cố Khinh Hàn đi từng bước một đến gần, tay chân giật giật, không có sức lực giãy giụa, chỉ có thể sợ hãi nhìn Cố Khinh Hàn cầm cái roi này đến gần.
Nhìn gần, trên móc câu bạc của cái roi này, còn dính một ít vết máu khô, không biết cái roi này đã dính máu tươi của bao nhiêu người.
Không có sức lực giãy giụa, chỉ nhìn cái roi kia, chỉ có thể khẩn cầu bệ hạ có thể nhẹ một chút.
Nhắm mắt lại, chờ roi đánh lên người y.
Nhưng mà rất lâu sau, cũng không thấy động tác của Cố Khinh Hàn, trong lòng vừa sợ hãi, vừa hoảng sợ, không nhịn được lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn Cố Khinh Hàn, chỉ thấy Cố Khinh Hàn nhìn hắn cười tà ác: “Làn da đẹp như vậy, nếu mà đánh cho máu chảy đầm đìa sẽ chơi không vui, hôm nay chúng ta bèn từ từ chơi đi.”
“Bốp” một tiếng, ném roi bạc móc câu trong tay sang một bên, tiếng kim loại phát ra leng keng.
Thượng Quan Hạo vốn dĩ sợ hãi, nghe được câu từ từ chơi kia của Cố Khinh Hàn, trong đầu thử tưởng tượng, một lát nữa Cố Khinh Hàn sẽ đối đãi với y như thế nào.
Nếu nàng đánh từng roi lên người y còn tốt, nhưng nàng lại chọn từng cái roi một, trong vô hình đều đang là đe dọa y, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Thời điểm lại nhìn Cố Khinh Hàn, trong tay Cố Khinh Hàn cầm một cái roi rất nhỏ, cái roi rất nhỏ kia, không đáng để vào mắt, cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng mà Thượng Quan Hạo sợ hãi cái roi này cũng không thua kém roi bạc móc câu một chút nào.
Cái roi này đánh xuống, sẽ không chảy máu, y sẽ không có sẹo, nhưng sẽ đau đến mức làm người ta chết đi sống lại.
Sợ hãi nhìn cái roi này, sợ hãi mà nhìn Cố Khinh Hàn khát máu, thấy nàng giơ roi trong tay lên, nhìn chằm chằm người y, dường như đang tìm chỗ xuống tay, rồi sau đó “đét” một tiếng đánh ở trên ngực mình.
Một roi này vừa quất xuống, đau đến mức y hít hà một cái, cơ thể giống như sắp tan thành từng mảnh, nuốt đau đớn vào trong miệng.
Sau khi ăn một roi, Thượng Quan Hạo nhìn Cố Khinh Hàn lạnh lùng bật cười, con ngươi đỏ máu hoàn toàn là âm ngoan.
Đôi mắt cố định dưới thân y.
Trong lòng có loại dự cảm không hay, giật giật còng tay, ra sức giãy giụa, đáng tiếc, những động tác này chẳng qua là công cốc mà thôi, mắt thấy nàng giơ roi lên, quất một roi thật mạnh trên người y.
“A..”
Một roi này quất ra, rốt cuộc Thượng Quan Hạo không nhịn được nữa, thống khổ mà hét lên, trong mắt chảy xuống một giọt nhiệt lệ.
Đau, đau quá, đau chết đi được, cái roi nhỏ này, đánh quá đau!
“Đét đét đét” roi quất như mưa, một roi vô tình đánh ở trên người y, Thượng Quan Hạo ăn đau, theo mỗi một roi quất xuống của nàng, đều co rụt thật mạnh.
Cắn chặt răng, quật cường đến mức không cho tiếng rên rỉ, thống khổ phát ra ngoài.
Ngoài Phượng Loan cung.
Tiểu Lâm Tử đứng từ xa, nhìn chằm chằm Phượng Loan cung, đột nhiên nghe thấy Thượng Quan Hạo thống khổ kêu to, vội vàng che miệng lại, không cho mình kêu ra tiếng, nhiệt lệ trong mắt từng giọt từng giọt chảy xuống dưới.
Y nghe được tiếng bệ hạ vung vẩy roi, đang đánh công tử, đứng xa như vậy, cũng có thể thấy được tiếng roi, tại sao bệ hạ lại tàn nhẫn như vậy, thân thể công tử kém như vậy, hắn có thể ăn được bao nhiêu roi đây? Vết thương do roi đánh lần trước cũng vẫn chưa hề hoàn toàn khôi phục đâu!
Đằng xa, Sở Dật một thân bạch y, khuôn mặt lộ ra sầu lo, vội vàng mà tới.
Hoàn toàn không còn một chút thong dong trấn định trước kia, thở gấp chạy đến bên cạnh tiểu Lâm Tử, nghe từng tiếng roi vang dội đánh trên cơ thể người trong Phượng Loan cung, con ngươi hiện lên một nỗi lo lắng, quả nhiên, bệ hạ đang hành hung Thượng Quan quý quân, Thượng Quan quý quân còn đang có thai đấy, hắn chịu đựng được sao?
“Sở đại phu, làm sao bây giờ, thế nào mới có thể cứu công tử, hôm nay ban ngày công tử còn bị Cổ công công cưỡng ép cho ăn thuốc biến thân, còn kéo công tử tới Thiên Trì, ngâm nước Thiên Trì, công tử..
Hu hu..”
“Cái gì? Ngươi nói cái gì? Thượng quan quý quân ngâm nước Thiên Trì?” Sở Dật kéo quần áo tiểu Lâm Tử một cái.
“Đúng vậy, sau khi công tử ngâm xong, sắc mặt thảm như tờ giấy, công tử rất khó chịu..” Tuy rằng không biết tại sao Sở Dật lại kích động như vậy, tiểu Lâm Tử vẫn nói ra tình hình thực tế.
Khuôn mặt từ trước đến nay đều bình tĩnh của Sở Dật, trắng bệch một mảng.
Xong rồi, thai nhi của Thượng Quan quý quân, đoán chừng sắp không giữ nổi nữa! Y mất thời gian hơn một tháng để điều dưỡng thân thể cho Thượng Quan quý quân, lại không ngừng an thai cho hắn, thai nhi vẫn luôn đều rất bình an, hiện giờ lại ngâm Thiên Trì, lại bị bắt thừa sủng, thai nhi của hắn, thật sự có thể giữ được sao?
Ánh mắt lo lắng nhìn về phía Phượng Loan cung.
Tiếng roi vun vút vang lên, trời chưa sáng thì sẽ không ngừng, ngược lại càng thêm càng kịch liệt.
Đằng xa, Vệ Thanh Dương một bộ áo xanh đưa theo tiểu Thanh, bưng chén thuốc đi đến trước Phượng Loan cung.
Tiểu Thanh vui vẻ phấn chấn líu lo: “Quý quân, nếu mà bệ hạ biết ngài tự mình hầm đồ bổ cho nàng, cũng tự mình đưa đến đây, chắc chắc sẽ rất vui vẻ.” Ngay cả lông mày tiểu Thanh cũng mỉm cười, Vệ quý quân nên ra ngoài đi lại nhiều hơn, cả ngày ở lì trong Trúc Nhã Hiên, sao có thể có được sủng ái của bệ hạ?
Cũng may, sau khi quý quân bị bệ hạ cấm túc mấy ngày, đầu óc cũng linh hoạt, biết phải tranh sủng, còn tự mình hầm tổ yến mang đến đây cho bệ hạ.
Nếu mà quý quân có thể được sủng ái, về sau bọn họ ở trước mặt tiểu thị khác cũng có mặt mũi, đặc biệt Hồng Nô kia.
Hồng Nô ỷ vào việc hắn là tâm phúc bên cạnh Đoạn quý quân, lại ỷ vào bệ hạ sủng ái Đoạn quý quân, từ trước đến nay đều không cho bọn y sắc mặt tốt, thậm chí không ngừng ức hiếp bọn họ.
Y đã sớm nhìn không thuận mắt, nếu quý quân cũng có thể được sủng ái, vậy về sau y sẽ không cần phải tiếp tục nhìn sắc mặt của Hồng Nô mà làm việc nữa, thậm chí còn có thể cùng ngồi cùng ăn với hắn!
Nghĩ đến có thể cùng ngồi cùng ăn với Hồng Nô, tiểu Thanh vui vẻ.
Tưởng tượng có một ngày, trong hậu cung, tất cả mọi người phải nhìn sắc mặt của y mà làm việc, chỉ cần y nói một tiếng, sẽ không có người nào dám phản kháng, loại cảm giác hơn người này thật tốt.
Không được, quý quân nhất định phải nhanh có được sủng ái, chỉ khi quý quân được sủng ái, bọn họ mới có thể xoay ngược tình thế.
“Quý quân, kỳ thực bệ hạ cũng sủng ái ngài, bằng không lần trước xuất cung sẽ không chỉ đưa một mình ngài đi ra ngoài, hơn nữa biệt viện Tiêu Dao, trong nhiều quý quân như vậy, dường như chỉ có một mình ngài từng đến nha, chỉ cần ngài nói vài câu thân mật tốt đẹp với bệ hạ, tiểu Thanh nghĩ, bệ hạ chắc chắn sẽ lật thẻ bài của ngài, sủng hạnh ngài!”
Vệ thanh Dương không nói gì, khuôn mặt chỉ lạnh lùng.
Biệt viện Tiêu Dao? Lần trước xuất cung chỉ là một điều ngoài ý muốn, y đâu có vinh hạnh đơn độc đi biệt viện Tiêu Dao với bệ hạ?
Tổ yến này, phải đưa qua sao? Bệ hạ nhìn thấy y đưa tới, sẽ có cảm tưởng gì? Có thể xem nhẹ y hay không? Đây là y làm sao vậy? Tại sao phải đưa tổ yến cho bệ hạ? Tại sao sẽ muốn gặp nàng?
“Tiểu Thanh, tổ yến này, ngươi đưa qua đi, ta không đi nữa.”
Tiểu thanh kinh ngạc đến mức ngây người, quý quân làm gì vậy? Mắt thấy sắp đến được Phượng Loan cung, lại ở ngay lúc này dừng bước.
Nếu mà quý quân không đi, thì y đi làm gì nha! Bệ hạ lại không thể nào coi trọng y, nếu mà bệ hạ có thể nhìn trúng y, thật ra y cũng vô cùng tình nguyện nhỉ.
“Đừng nha quý quân, đây cũng sắp đến cửa Phượng Loan cung, ngài đừng ở tại thời điểm này mà rút lui êm đẹp nha.” Tiểu Thanh vội vàng ngăn cản đường đi của hắn.
Vệ Thanh Dương lướt qua hắn, xoay người định rời đi.
“A..”
Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thống khổ truyền đến.
Bước chân đang đi dừng lại, đôi mắt nhìn về phía Loan Phượng cung.
Đó là tiếng kêu của Thượng Quan quý quân, phát ra từ Loan Phượng cung, chẳng lẽ hôm nay Thượng Quan quý quân thị tẩm? Xoay người đi về phía Loan Phượng cung.
Từ xa đã có thể nghe được tiếng roi “đét đét” chấn động đánh trên người, cùng với tiếng rên rỉ cố hết sức ẩn nhẫn nhưng vẫn không nhịn được tràn ra một chút.
Đầu óc “đùng” một tiếng, bệ hạ, vẫn cứ thích như vậy.
Nàng không đánh người đến nỗi chết đi sống lại, thì sẽ không vui vẻ sao?
Thượng Quan Hạo là dạng người gì, y đều hiểu hơn so với bất luận kẻ nào, nếu không phải đau đến mức tận cùng, căn bản sẽ không phát ra âm thanh.
Lẳng lặng mà đứng ở nơi đó, nghe tiếng roi càng ngày càng to bên trong.
Đôi mắt lạnh lùng lóe lóe, bóng ma ngày xưa nổi lên trong lòng.
Mới đây thôi, y cũng tại tòa cung điện này, y giống như Thượng Quan quý quân, nằm ở trên long sàng kia, tứ chi bị trói, không có sức lực mà thừa nhận hết cái roi này tới cái roi khác.
Nghe tiếng roi bên trong vẫn đang vun vút chấn động, dường như những roi đó đang đánh ở trên người y.
Khiến trên người đều nổi lên từng cảm giác đau đớn.
Tiểu Thanh nghe được tiếng roi quất, cùng với tiếng kêu thảm lúc bị đánh của Thượng Quan Hạo, sợ tới mức tay cầm tổ yến run run.
Còn tốt, còn tốt, bọn họ chậm một bước, còn tốt là quý quân chưa hề đi vào, nếu mà quý quân đi vào, lúc này, không chừng bị đánh sẽ là quý quân đấy, nếu như quý quân bị đánh, ngày tháng của bọn họ cũng không quá tốt, đến lúc đó lại phải bị đám người của bọn họ Hồng Nô nhạo báng.
Bệ hạ cũng thật là, thời điểm bình thường thoạt nhìn ôn hòa như vậy, làm sao lúc đánh người, một chút cũng không nương tay.
Thượng Quan quý quân vốn dĩ chính là con ma ốm, tiếp tục đánh như vậy, hắn có thể chịu nổi sao?
“Quý quân, hôm nay bệ hạ đang bận, nếu không, lần sau chúng ta lại đến.” Lấy lòng nhìn Vệ Thanh Dương.
Vệ Thanh Dương không để ý tới, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, lắng nghe từng tiếng roi vang lên bên trong.
Gió đêm đầu thu, mang theo từng trận lạnh lẽo, thổi bay thanh y trên người y, mang theo 3000 sợi tóc của y, độc lập để lại thế gian, dường như mãi mãi trường tồn ở nơi đó..