Đọc truyện Nam Nô – Chương 19
CHƯƠNG MƯỜI CHÍN
Trong điện Quốc sư, Hạ Hầu Lan và Du Liễm ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn tròn được chế tác tinh xảo, hai người đang chăm chú vào ván cờ vây trước mặt. Lúc này Du Liễm vừa xuất ra một nước hiểm hóc, khiến Hạ Hầu Lan hơi nhăn mày suy nghĩ, một tay tiện với sang bình trà bên cạnh rót một chén, đưa lên miệng nhấp nhấp.
Du Liễm cười cười nhìn hắn: “Gần đây hình như ngươi có chuyện gì đắc ý hay sao, trông bộ tinh thần đều sảng khoái quá a. Tính tình cũng mát mẻ hơn trước nhiều, chẳng đâu xa… ván cờ này nãy giờ xem nước đi cũng không hùng hổ dọa người như xưa. Không biết gần đây có chuyện gì tốt thế a, à không, phải nói không biết gần đây gặp người nào thích ý a?”
Hạ Hầu Lan cũng cười đáp: “Ngươi sợ ta tìm ra nước nào linh diệu phá chiêu của ngươi sao, còn phải cố tình làm ta phân tâm.” Hắn lại ngẫm nghĩ một chút rồi đặt một quân cờ, như thể nhịn không được mở miệng nói tiếp: “Thật sự là một người tuyệt diệu, sau này thế nào ta không dám nói… bất quá hiện nay đúng là hắn khiến ta hài lòng không ít.”
Du Liễm hơi ngạc nhiên, nói: “Ta thấy con người ngươi xưa nay nhãn giới thậm cao*, người thường chỉ sợ ngươi không bao giờ để mắt tới. Thật không biết hắn là người thế nào, không những được ngươi tán dương, lại còn vì hắn thay đổi pháp lệnh nô lệ, khiến tinh thần dân chúng một phen hưng dũng, mãi mới bình ổn. Hôm nào có dịp nhất định ta phải tới gặp hắn một lần mới được.”
Hạ Hầu Lan gật đầu, nói: “Ngươi cũng nên thử gặp một lần, hắn tuy là nô lệ nhưng bất luận trong, ngoài đều rất kiền tịnh*, ta yêu thích hắn nhất chính là ở điểm này.”
Hai người vừa chơi vừa trò chuyện thêm một lát, ván cờ cũng tới hồi hạ hoàn; Hạ Hầu Lan nhân đó liền đứng dậy cáo từ. Du Liễm vừa tiễn hắn ra vừa cười nói: “Ta biết ngươi là sốt ruột về với mỹ nhân thôi.”
Hạ Hầu Lan nhanh nhanh về tới Vương phủ, vừa bước qua cửa đã thấy hai người thiếp ăn vận phục sức hoa mỹ chờ đón hắn, hai nàng cùng cười quyến rũ, nói: “Vương gia để bọn thiếp chờ mòn mỏi a, sao mấy ngày chẳng thấy bóng dáng ngài… thật chẳng nghĩ cho lòng người ta tương tư.” Vừa nói vừa hợp ý mỗi người một tay, săn săn đón đón kéo Hạ Hầu Lan về phòng mình.
Hạ Hầu Lan nhíu mày, trầm giọng: “Các ngươi từ lúc nào dám lớn mật làm càn thế này hả? Còn không buông ra!” Nói tới đó thì thấy tổng quản đã ra tới nơi, hắn lập tức lớn tiếng hỏi: “Dịch Thủy đâu rồi?!”
Hai người thiếp vốn không cam lòng buông tay hắn, lại nghe hắn mở miệng đã hỏi đến Dịch Thủy, trên mặt họ không khỏi lộ ra vẻ oán hận. Nhưng cũng rất nhanh, một đôi hai nụ cười như hoa lại bày ra: “Vương gia ai lại cả ngày cứ quấn lấy một nô lệ làm gì, còn quan tâm hắn như thế. Bọn tính nô bất quá chỉ để đùa chơi cho vui thôi, ngài hà tất phải để tâm, bọn thiếp…”
Chưa kịp nói xong đã bị Hạ Hầu Lan lạnh lùng liếc mắt, hai nàng nhất thời nghẹn giọng im bặt, bên tai chỉ còn nghe tiếng tổng quản cung kính bẩm báo: “Bẩm Vương gia, Dịch Thủy đang ở Tương Ước các luyện tự* cùng Vong Nguyệt cô nương, để nô tài đi gọi hắn tới hầu hạ ngài.”
Hạ Hầu Lan khoát tay, nói: “Không cần đâu, ta sẽ tự đi.” Hắn nói xong cũng thây kệ hai người thiếp đang tái mặt ấm ức, thẳng chân đi về phía Tương Ước các.
Quả nhiên từ xa xa đã trông thấy bóng hai người kia: Dịch Thủy ngồi ngay ngắn trên ghế, chăm chú hạ bút, Vong Nguyệt đứng bên cạnh cúi nhìn. Cảnh tượng như thế tự nhiên khiến hắn thấy có chút tư vị*, lòng thầm nghĩ dáng vẻ điềm tĩnh thế kia không để Bản vương thấy lại đi chia sẻ cho người khác.
Nghĩ đến đây, tuy thừa biết Vong Nguyệt rất hiểu phép tắc, sẽ không dám có ý gì với Dịch Thủy nhưng hắn vẫn cảm thấy thật khó chịu. Lại ngẫm nghĩ thêm một hồi mới chợt nhận ra chính mình sống tới tuổi này cũng chưa từng trải qua cảm giác này. Không lẽ đây là ghen tị như người ta hay nói sao?
Ý niệm này đột nhiên khiến Hạ Hầu Lan chợn lòng, lại thêm nhớ tới lời Du Liễm ban nãy… thực không dám tin một tính nô cư nhiên có thể khiến mình thay đổi nhiều đến vậy. Chỉ có điều… hắn hoàn toàn không muốn điều này.
Hắn thích Dịch Thủy, có thể săn sóc hắn, có thể chiều chuộng hắn, cũng có thể để hắn cả đời ở cạnh hầu hạ mình… nhưng độc nhất không thể yêu hắn.
Một đời Hạ Hầu Lan không cần nhất chính là ái tình – đáng ghét ái tình. Thế nào là ‘Anh hùng khí đoản, Nhi nữ tình trường*’, thế nào là ‘Ái mỹ nhân bất ái giang sơn*’??? Tất thảy đều đáng chết! Hắn không đời nào để thứ tình ái nực cười đó biến mình thành một kẻ yếu đuối; cũng quyết không phát sinh tình cảm với bất cứ ai.
Lẳng lặng tiêu sái đi vào các, lại khoát tay lừ mắt không để bọn nô tài lên tiếng, Hạ Hầu Lan nhẹ bước tới sau lưng Dịch Thủy. Chỉ thấy hắn mới bắt đầu viết đúng tám chữ: ‘Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ.’, lại vì mới luyện viết nên tự thể* còn rất buồn cười.
Nhưng ánh mắt Hạ Hầu Lan trong chốc lát chợt thâm trầm, hắn trầm ngâm quan sát vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Thủy: vẫn thấy dung nhan kiền tịnh, không hề có chút gì biểu hiện dục vọng, tham lam… đến lúc ấy hắn mới nhẹ nhõm thở ra, tự trách mình đã suy diễn quá nhiều rồi. Con người Dịch Thủy là nô lệ nhưng lại cao ngạo vô cùng, khinh ghét nhất chính là đem thân hầu hạ kẻ khác; người cường liệt như vậy sao có thể để tâm tới danh vị gì chứ.
Trong lúc Hạ Hầu Lan còn miên man nghĩ ngợi, Vong Nguyệt nhất thời quay lại đã nhìn thấy hắn đứng đó, nàng vội vã nâng áo hành lễ. Dịch Thủy cũng vội đặt bút, đứng lên chào hắn. Hạ Hầu Lan nhìn sâu trong đáy mắt Dịch Thủy, không hề tìm ra một tia hoảng hốt, chỉ thấy một màu bình ổn trong vắt như thủy hồ*; khiến hắn thêm lần nữa vững tâm tin tưởng, lúc đó hắn mới cười nói: “Các ngươi cứ tiếp tục đi, ta chỉ là nhân lúc rảnh rỗi nên qua xem chút thôi.”
Vừa nghe thấy thế, Vong Nguyệt liền bật cười, nói: “Vương gia rảnh rỗi thật sao? Thế mà hai vị phu nhân mấy lần nhắc mãi với ta gần đây ngài sao không tới với các nàng. Nô tỳ thấy nếu giờ Vương gia đã đỡ bận rộn có lẽ nên lại bên ấy một chút, cũng đỡ phần nào lòng mong nhớ của các phu nhân.”
Hạ Hầu Lan thản nhiên đáp: “Lắm miệng. Bản vương đi đâu còn phải để ngươi phân phó sao?” Hắn nói xong làm bộ cầm tờ giấy trên bàn lên xem qua, lại nghe Vong Nguyệt nói tiếp: “Nô tỳ tất nhiên không dám phân phó, có điều các phu nhân lâu ngày không được ân sủng khó tránh được tâm sinh bất mãn. Dần dà bao nhiêu ấm ức tích tụ trong lòng không biết phát tiết khi nào; nô tỳ bất quá cũng là nghĩ cho bao nhiêu hạ nhân trong phủ, không khéo họ đều vô tội mà bị đem ra trút giận.”
Miệng nàng tuy nói toàn bộ hạ nhân trong phủ, nhưng ánh mắt chỉ chiếu vào Dịch Thủy. Hạ Hầu Lan đầu óc linh hoạt, có thể nào không hiểu lời nàng ngầm ý chỉ điều gì.
—
*nhãn giới thậm cao: tầm mắt rất cao.
*kiền tịnh: sạch sẽ (bề ngoài); trong sạch, trong sáng (nội tâm).
*luyện tự: tập viết chữ :”) .
*tư vị: cảm giác.
*Anh hùng khí đoản, Nhi nữ tình trường: ý chỉ người có tài chí mà vì gặp nhiều trở ngại hoặc sa vào lưới tình nhi nữ mà đánh mất chí tiến thủ.
*Ái mỹ nhân bất ái giang sơn: Vì mỹ nhân mà đánh mất giang sơn.
*tự thể: kiểu chữ, nét chữ.
*thủy hồ: nước hồ.
***