Đọc truyện Năm Nào Cũng Có Ngày Này – Chương 52
Côn thịt tiến vào mật huyệt bị nuốt vào từng chút một, Trần Tinh sung sướng nheo mắt lại.Thật chặt, thật sự sướng quá!Anh nhấp vừa nhanh vừa sâu, Đồng Niên Niên bị ấn xuống đất, cặp vú lay động giống như con thỏ bị bắt lại chạy không thoát; sau lưng là thảm mềm, xương bướm đè lên lông mịn, cô cong người, làn da từ từ lộ ra màu hồng nhạt.”Khoan…” Đồng Niên Niên chỉ nói một chữ đã sắp không thở nổi, tầm mắt cô mông lung, ánh sáng dịu của chùm đèn treo trên trần chiếu vào tầm mắt cô.
Dương như cái gì cô cũng không nghĩ nổi nữa, trong đầu chỉ nghĩ muốn cùng Trần Tinh chết chìm trong cơn tình ái này.Trần Tinh bắt lấy một bên vú, quy đầu khuấy đảo ở sâu trong hoa tâm làm nước chảy ra.
Lấy tay lau chút xuân thủy để lòng bàn tay ướt át rồi phủ lên trên vú mềm, con mắt anh tối lại, nói: “Dính quá.”Cái…!cái gì…!ah~” Đồng Niên Niên mở to mắt nhìn anh mút núm vú dính dâm dịch vào miệng, toàn thân bỗng tê dại, cô vội vã thở gấp, cánh hoa ở thân dưới quấn chặt lấy côn thịt, trong cơ thể có cơn sóng lớn mãnh liệt, “Đi ra ngoài…!tôi tới rồi…!ah~” Cô vừa dứt lời, Trần Tinh rút một nửa côn thịt ra, thủy triều dâng trào ứa ra làm ướt lông mu và túi trứng.Mã mắt tràn ra dịch thể, đối mặt với mị thịt đóng mở, quy đầu giống như ra oai nhảy lên một cái, Trần Tinh nhìn say mê, còn nóng vội hơn cả côn thịt, anh đẩy chân Đồng Niên Niên, vùi đầu xuống rồi mút vào…”Á! Đừng!”Đồng Niên Niên có cảm giác mình bây giờ đang lướt sóng trên biển, nước biển rất mặn, làm cô bị sặc, mũi chua xót, âm hạch sưng tấy bị đầu lưỡi Trần Tinh tách ra, ngay cả cánh hoa bằng thịt mềm cũng bị anh khuấy đảo thao túng.
Cảm giác không khống chế nổi nữa, khoái cảm phả vào mặt, Đồng Niên Niên sợ hãi, vội đẩy Trần Tinh ra, nhìn qua lại giống như đang ôm đầu anh để anh dùng sức hơn, “Trần Tinh…!mau dừng lại…!tôi muốn tiểu…””Vậy thì tiểu đi.”Trần Tinh chẳng lo sợ gì, mỗi một tấc cánh hoa bằng thịt đều liếm mấy lần, anh còn thấy chưa đủ, ngậm viên thịt nhỏ gặm cắn.
Nước trong hoa huyệt uống mãi không hết, anh cũng không vội, hiếm khi kiên nhẫn, côn thịt có đau hơn nữa cũng vẫn chịu đựng, đầu lưỡi cứ đâm thẳng vào trong động thịt, cảm thụ xao động trong hành lang.”Ahh~~~”Đồng Niên Niên kích động luồn mười đầu ngón tay vào trong mái tóc ngắn đen nhánh của anh, tiếng thét chói tai không nhanh bằng cơn sóng dưới thân, một cột nước óng ánh phun ra, toàn bộ cứ thế bắn đầy mặt Trần Tinh.Đây không phải nước tiểu, rõ ràng là triều phun.Cô gái dưới thân còn đang run rẩy, Trần Tinh kéo cao chân cô vòng lên hông mình, khắp mặt là chất lỏng ướt át tanh nồng, anh lại cười thoải mái nói: “Vợ à, em nhiệt tình quá nha!”Thè lưỡi liếm chất lỏng trên khóe môi, Trần Tinh cúi người, dùng mặt cọ vết đỏ loang lổ trên vú, cọ lung tung khắp nơi làm cặp vú sáng bóng lên, mặt cũng sạch hơn chút, anh từ tốn đưa côn thịt vào ôn nhu hương, nhìn Đồng Niên Niên bằng ánh mắt kiên định, “Anh rất thích.”Thịt trai bị côn thịt cuốn vào con đường hoa, Đồng Niên Niên vừa mới lấy lại sức lại tới hành trình mới, mắt cô ướt át cầu xin Trần Tinh: “Cậu…! mau lên một chút có được không?”Cô sợ lại tới lần nữa thì cô hỏng mất.Trần Tinh tiến vào rất chậm, chờ nhét vào hết mới ra vào mãnh liệt, khiến tiếng rên rỉ của Đồng Niên Niên phải vỡ vụn.Ra vào mấy trăm cái, cả người Trần Tinh toàn là mồ hôi, anh ra sức dưới háng, ngoài miệng lại dịu dàng, anh liếm cái tai nóng bừng của Đồng Niên Niên, cho cô câu niệm chú: “Vợ à, em muốn anh mau lên chút, vậy thì gọi chồng đi.”Bắp đùi Đồng Niên Niên run lên bần bật, eo lưng cực kỳ đau nhức, biết mình lại sắp tới, cô nào dám không theo, òa khóc ôm chặt Trần Tinh, “Chồng à…”Trần Tinh sung sướng khẽ hừ một tiếng, tăng sức nhấp dưới thân, thúc quy đầu vào mấy chục lần, làm phát ra tiếng nước theo tiết tấu, vào khoảnh khắc Đồng Niên Niên cao triều, tinh dịch cũng bắn ra theo, giống như súng bắn bia, bắn toàn bộ vào trong tử cung.Anh nghĩ, trúng thưởng thì thật tốt!Có lẽ vì đồng hồ báo thức trong lòng nên lúc Trần Tinh tỉnh lại, nhìn giờ thì còn thiếu ba phút nữa mới tới 0 giờ.Động tác của anh rất khẽ, lấy trong tủ đầu giường ra một hộp nhung màu xanh lam, mở ra, chiếc nhẫn kim cương lóe lên một tia sáng trong căn phòng tối đen như mực.Trần Tinh nghĩ thầm, kim cương phải ở dưới ánh sáng mới lộ ra vẻ đẹp.Từ từ mở đèn đầu giường lên, ánh đèn dìu dịu, Đồng Niên Niên nhắm hai mắt ngủ rất say, chẳng hề có chút động tĩnh nào.Dưới ánh sáng kim cương rực rỡ chói mắt, màu lửa [*] quý giá.
Theo như lời nhà thiết kế nói thì viên kim cương trên chiếc nhẫn này được cắt với tỉ lệ xấp xỉ hoàn mỹ, màu sắc và độ tinh khiết là trắng và rõ, là cô gái nhỏ xinh đẹp kiêu ngạo.[*] Thuật ngữ đá quý, màu lửa dùng để nói tới màu ánh sáng phản chiếu trong mặt đá quý.Trần Tinh thỏa mãn gật đầu, xứng đáng là thứ anh chờ hơn nửa năm trời.Đúng vậy, ngay cả trước lúc chưa gặp lại Đồng Niên Niên, anh cũng đã chuẩn bị chuyện này…Mắt thấy thời gian đã đến, Trần Tinh lại không đành lòng đánh thức Đồng Niên Niên.Dáng vẻ cô ngủ rất ngoan, thật sự rất ngoan.Ngắm một hồi lâu, anh hài lòng, cẩn thận kéo tay cô qua, lồng nhẫn vào ngón áp út của cô với tốc độ cực kỳ chậm.Rất vừa vặn.Đúng lúc này, đầu ngón tay đặt ở trong lòng bàn tay hơn run lên.
Trần Tinh rũ mắt, thấy Đồng Niên Niên có vẻ sắp mở mắt, anh bị dọa phải vội vã tắt đèn, kéo tay cô ôm cô vào lòng.Mãi tới lúc cảm giác cô gái nhỏ trong ngực rơi vào trạng thái ngủ say lần hai, Trần Tinh mới thân mật dán trán lên đỉnh đầu cô.Tiếng của anh khe khẽ giống như đang hát ru.”Bà Trần, sinh nhật vui vẻ nhé!”.