Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 127


Đọc truyện Nam Nam Thú Thụ Bất Thân – Chương 127

Có lẽ, là thật sự sắp xảy ra chuyện gì rồi!

Suốt một ngày, Viên Tử Hàm đều không ra khỏi cửa phòng, Thượng Quan Mộc cũng vậy. Đến gần 7 giờ tối hai người mới gắn bó đi xuống lầu, nhắm thẳng hướng biệt thự Lý Thiên Cương chạy đi.

Đêm yên tĩnh, mà hai trái tim bên trong xe lại hết sức không bình tĩnh. Viên Tử Hàm cảm giác được rõ ràng trái tim của mình đập càng lúc càng nhanh, hai tay gắt gao kéo tấm đệm mềm mại và ấm áp, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh toát ra ướt nhẹp .

Mí mắt không ngừng nhảy lên xuống, cây cối bên ngoài xe hình thành từng đạo hắc tuyến mơ hồ, nhanh chóng lùi về phía sau.

” Ơ, đó là cái gì vậy?”

Viên Tử Hàm kinh hô một tiếng. Thượng Quan Mộc theo lời Viên Tử Hàm nói đối với phản quang kính nhợt nhạt nhìn thoáng qua, khóe miệng cong lên một độ cung châm chọc. Thật sự là không biết sống chết, cư nhiên đuổi kịp xe của mình.

Viên Tử Hàm đầu hơi hơi nghiêng ra ngoài cửa sổ xe dò xét, muốn đem khuôn mặt người phía sau kia nhìn rõ ràng. Chiếc xe phía sau cảm giác được Viên Tử Hàm nhìn mình chăm chú, gia tăng tốc độ, cùng xe Thượng Quan Mộc song song.

” Hi, thật khéo nha, đi tới đâu tôi đều có thể gặp cậu, cậu nói, hai chúng ta có phải thần giao cách cảm hay không chứ!”

Tiêu Thiên Dật vô cùng hào phóng đối với Viên Tử Hàm quăng một cái ánh mắt đưa tình, Viên Tử Hàm khóe miệng không ngừng run rẩy , không chỉ bởi vì biểu tình phóng khoáng kia của Tiêu Thiên Dật, còn có lời nói không biết liêm sỉ kia.

Nhưng xe thì không thể quay về, thấy Thượng Quan Mộc vẻ mặt không sợ, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề khác. Cậu cùng Thượng Quan Mộc hiện tại đang đi bắt yêu , Tiêu Thiên Dật theo sau để làm gì? Cùng nữ quỷ giao chiến, Thượng Quan Mộc đã nói qua, nhiều người sẽ them phần cố kỵ, đến lúc đó sẽ càng thêm phiền toái. Mặc dù mình là một phần cố kỵ khác của Thượng Quan Mộc, thế nhưng Viên Tử Hàm không thể không theo gót hắn.

Nhưng mà Tiêu Thiên Dật, cái người phá đám này…


” Này, anh đi theo chúng tôi làm cái gì thế, từ đâu tới thì về lại đó  đi”

Viên Tử Hàm cố ý phô trương thanh thế, đối với Tiêu Thiên Dật lớn tiếng nói.

“Đại lộ hướng lên trời, mọi người đi một bên. Hơn nữa, đường này cũng không phải nhà cậu, cậu sao có thể nói là tôi đi theo cậu chứ?”

Tiêu Thiên Dật một tay giữ tay lái, một tay nâng cằm mình, phản bác .

Hắn kia ‘Ánh mắt ngươi gây khó dễ ta không có biện pháp ‘ khiến Viên Tử Hàm cảm thấy rất chướng mắt, nhưng cậu thực sự không thể nói thêm gì nữa.

“Chó cắn Lã Động Tân (*) , không thấy được người tốt ” Thượng Quan Mộc vừa quay đầu đối với Tiêu Thiên Dật giễu cợt cười nói.

(*) Chó cắn Lã Động Tân (狗咬吕洞宾):Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết. Câu này ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm, không phân biệt tốt xấu

Tiêu Thiên Dật thời điểm đuổi kịp xe hắn , hắn cũng đã phát hiện ra , bất quá nếu hắn muốn đi theo, như vậy phải có bổn sự chấp nhận. Không ở để ý tới hắn, xe cấp tốc lao về phía trước.

Tiêu Thiên Dật không thích nhất chính là sắc mặt Thượng Quan Mộc một bộ cao cao tại thượng như vậy, bị hắn nói như thế, lửa giận trong lòng nhất thời dâng lên, hôm nay hắn thật sự muốn theo sau . Nhìn xem Thượng Quan Mộc cùng Viên Tử Hàm hai người đến tột cùng đang làm cái quỷ gì, chân đạp ga, đuổi theo xe phía trước.

Nếu, Tiêu Thiên Dật sớm biết Thượng Quan Mộc cùng Viên Tử Hàm sẽ đi bắt quỷ, vậy hắn có lẽ sẽ không theo sau, bi kịch cuối cùng kia cũng sẽ không phát sinh, nhưng đây hết thảy cũng chỉ là nếu…

Thời điểm Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc tới biệt thự Lý Thiên Cương, người còn chưa tới, đã thấy Lý Thiên Cương đứng ở cửa  không ngừng nhìn ngó xung quanh, vừa thấy hai người đến, khuôn mặt  nhăn nhó nhất thời hòa hoãn, thay vào đó là vẻ mặt ôn hoà.


Công phu này so với người Tứ Xuyên trở mặt còn nhanh hơn.

Viên Tử Hàm trong lòng cảm thán một câu, đi theo Thượng Quan Mộc mặt không đổi sắc hướng Lý Thiên Cương đi tới. Mà Tiêu Thiên Dật vừa nhìn thấy hai người xuống xe cũng xuống xe theo, nhắm mắt theo đuôi đi theo Viên Tử Hàm bọn họ.

“Thượng Quan tổng giám, các anh đến rồi ” Lý Thiên Cương hai tay nắm chặt một chỗ không ngừng run rẩy , thấy Thượng Quan Mộc mặt lạnh lùng, trong lòng cứng đờ, ngượng ngùng nói :”Nếu không chúng ta đi vào ngồi một chút…”

“Không cần “

Chúng ta là đến làm khách sao! Thượng Quan Mộc lạnh lùng liếc Lý Thiên Cương một cái, cự tuyệt. Kéo Viên Tử Hàm xoay người hướng vị trí Tiêu Thiên Dật đứng đi tới.

Hắn đây là muốn làm gì?

Thượng Quan Mộc hành động như vậy, khiến ba người còn lại đều rất là khó hiểu.

“Thượng Quan tổng giám, anh không thể đi, chẳng lẽ anh không muốn phượng cách sao?”

Lý Thiên Cương nói rất thành công khiến Thượng Quan Mộc dừng lại cước bộ, cũng rất thành công gợi lên lửa giận trong lòng Thượng Quan Mộc. Chậm rãi xoay người, đôi mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm Lý Thiên Cương: uy hiếp, lại là uy hiếp, được lắm, được lắm!

” Không sao chứ!”

Viên Tử Hàm dùng tay nắm ngược lại bàn tay Thượng Quan Mộc, nhẹ giọng hỏi.


Thượng Quan Mộc chân mày cau lại, biểu tình trên mặt buông lỏng một chút:” Không sao, chờ một chút nếu đột nhiên phát sinh tình huống gì, em chọn một chỗ an toàn trốn đi “

Nếu như anh có nguy hiểm gì , an toàn của em còn quan trọng  như vậy sao?

Viên Tử Hàm nâng mắt nhìn Thượng Quan Mộc:” Vâng, nhưng anh nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, bằng không em sẽ không bỏ qua cho anh…”

Lời nói uy hiếp, từ miệng Viên Tử Hàm nói ra, cũng là cảm thông tràn đầy tình nghĩa. Thượng Quan Mộc nở nụ cười :” Anh đồng ý với em “

Trong bầu không khí khẩn trương như vậy, hai người không chút kiêng dè anh anh em em khiến hai người khác có mặt ở đó đều cảm thấy rất không thoải mái.

” Này, các người rốt cuộc đang làm cái quỷ gì thế? Chạy một quãng xa như vậy chẳng lẽ chỉ là vì ở trước mặt người khác ân ái thôi sao? “

Tiêu Thiên Dật liếc mắt nhìn Thượng Quan Mộc, quay đầu nhìn Viên Tử Hàm hỏi.

“A… , a… , a…”

Mấy tiếng la lớn như tiếng chim vang vọng trong căn biệt thự, trong bóng đêm bày ra mấy cánh chim phạch phạch bay tới đông nghìn nghịt, một trận gió lạnh thổi tới trước mặt, lá cây đầu thu theo gió không ngừng lung lay ,yếu ớt rơi xuống đất, mảy may không một tiếng động nằm trên mặt nền xi măng lạnh lẽo.

Mấy người có mặt trong lòng đều là cả kinh.

Thượng Quan Mộc nắm chặt tay Viên Tử Hàm, nâng tay kia lên nhìn đồng hồ, môi mỏng khẽ mở “Bảy giờ rưỡi “

“Cái gì, bảy giờ rưỡi !”


Viên Tử Hàm cùng Tiêu Thiên Dật đều vì một câu không đầu không đuôi này của Thượng Quan Mộc trở nên nghi hoặc , mà Lý Thiên Cương bên kia lại trực tiếp kêu lên sợ hãi.

Con ngươi vẩn đục từ từ trợn to, dáng người vốn có chút khôi ngô bởi vì ngày tháng gần đây mà gầy đi không ít, đang run nhè nhẹ .

” Cô ấy sắp đến , cô ấy sắp đến “

Miệng không ngừng kêu la ,tốc độ chân cũng nhanh hơn muốn cấp tốc chạy tới chỗ Thượng Quan Mộc.

Gió, vô thanh vô tức liền thổi lên , lá cây ào ào vang lên, bị gió thổi rơi xuống ngay cả tro bụi trên mặt đất cũng bị thổi bay, bay đầy trời.

Khoảng cách mấy người tuy rằng không xa, nhưng mà lại không nhìn thấy thân ảnh lẫn nhau.

Thượng Quan Mộc một tay ôm Viên Tử Hàm, một tay chặn mi mắt, xuyên thấu qua mi mắt, muốn thấy rõ tình huống hiện tại.

” Kháo, tình huống gì đây?”

Tiêu Thiên Dật cước bộ có chút không vững chạy đến bên cạnh Thượng Quan Mộc hỏi.Toàn thân âm lãnh, khiến hắn cảm thấy giống như đang đặt mình trong trời đông giá rét, đối mặt với cảnh tượng quái dị này, trong lòng hắn dâng lên một điềm dự cảm xấu.

Thượng Quan Mộc liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện, chẳng qua đem ánh mắt nhìn về phía Lý Thiên Cương bên kia.

Gió, đột nhiên dừng lại.

Lý Thiên Cương hơi khom lưng, không ngừng dụi mắt bị gió thổi bụi vào. Hồn nhiên không phát hiện ở giữa không trung phía sau mình có dị vật đang lơ lửng.

_____________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.