Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 119


Đọc truyện Nam Nam Thú Thụ Bất Thân – Chương 119

Cửa biệt thự đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người tiến vào, đứng ở trước mặt ba người.

“Các người quá đáng lắm!”

Thượng Quan Thần đột nhiên xuất hiện ai cũng không ngờ tới. Giản Nhược nhìn người đứng ở trước mặt mình, tiếng khóc dừng một chút, mạnh mẽ từ trên ghế sa lông đứng lên, vùi đầu vào trong ngực Thượng Quan Thần khóc lớn.

Viên Tử Hàm phát hiện, Giản Nhược giữa Thượng Quan Mộc và  Thượng Quan Thần, hình như là đang đối đãi một người bệnh. Quay đầu nhìn Thượng Quan Mộc, lại thấy Thượng Quan Mộc rất là thanh thản nằm nghiêng trên ghế sa lông, biểu tình trên mặt hết sức thoải mái.

” Ô ô, anh Mộc ,anh ấy khi dễ người…”

Giản Nhược bắt đầu hướng Thượng Quan Thần báo cáo, Thượng Quan Thần đưa tay vỗ nhẹ lưng, muốn an ủi cô ” Không sao, chờ một chút anh giúp em báo thù!”

Sức mạnh của tình yêu quả nhiên là không thể tưởng tượng! Viên Tử Hàm thật sự không ngờ Thượng Quan Thần sẽ nói như vậy, khiếp sợ đồng thời cũng hiểu rõ, khi Giản Nhược vẫn chưa biết sự tồn tại của mình, Thượng Quan Thần vì Giản Nhược cũng đã có hành động rồi . Nói vậy Thượng Quan Thần cũng là yêu cô rất sâu sắc.

‘Xì’ Giản Nhược cư nhiên cười một tiếng , sụt sịt ” Anh lần nào không phải nói như vậy, nhưng anh nói không lại anh Mộc, cũng đánh không lại anh Mộc!”

“Chỉ cần có anh, anh sẽ không cho phép người khác khi dễ em, ai cũng không thể!”

Thượng Quan Thần ánh mắt u ám mang theo kiên định, Giản Nhược vốn đã tốt một chút rồi lại đột nhiên khóc lên: ” Anh gạt người, các anh đều gạt em, anh Mộc sắp kết hôn , anh ấy không thích em , anh cũng sắp kết hôn , không ai yêu thương em , cũng không ai giúp em hết giận !”

Giản Nhược thốt ra lời này, khiến Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Thần đều có chút ngây người. Thượng Quan Mộc vừa rồi chỉ là ví dụ, ai biết Giản Nhược tưởng thật, hơn nữa Giản Nhược lúc này khóc nháo như vậy, Viên Tử Hàm cảm thấy cô giống như là một cô bé sợ hãi bị người ta cướp mất kẹo.

“Ai nói anh sắp kết hôn , Tiểu Nhược chẳng lẽ quên sao, anh nói rồi sẽ luôn chiếu cố em, thẳng đến khi em không cần anh chiếu cố nữa mới thôi “


Lời Thượng Quan Thần nói có chút phiến tình có chút sầu não, thẳng đến khi cô không cần mới thôi, chính là lúc này? Giản Nhược đã không còn là cô bé năm sáu tuổi đi theo mình nữa, cô đã trưởng thành, cũng không cần mình nữa .

“Không, em muốn các anh vẫn luôn ở bên cạnh em, Anh Mộc đã không cần em rồi , anh Thần cũng không cần em sao!”

” Sao có thể, anh Thần như thế nào có thể không quan tâm em!”

Thượng Quan Thần đưa tay gõ nhẹ chóp mũi Giản Nhược một cái, rất cưng chiều. Viên Tử Hàm có chút kinh ngạc, nhìn hai người kia ở trước mặt mình giống như là đang ân ân ái ái, có chút không được tự nhiên.

” Anh, chúng ta nói chuyện một chút!”

Thượng Quan Mộc ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Thần, gật đầu, hai người theo nhau đến ban công trên lầu.

” Chú muốn nói cái gì!”

Thượng Quan Mộc nhìn hướng mặt trời, thấp giọng nói.

” Anh không thể thương tổn Tiểu Nhược!”

“Cho nên, anh phải cùng cô ấy một chỗ! Ha ha” Thượng Quan Mộc đối với Thượng Quan Thần cười nhạo: “Cũng uổng phí chú mấy năm nay vun hoa chăm bón, cũng bất quá là như vậy “

” Anh lời này là có ý gì?”

Mấy năm nay hắn vẫn luôn đều ăn chơi bên ngoài, là để tê liệt bản thân. Hắn thích Giản Nhược, từ khi còn rất nhỏ liền đã thích , cho nên hắn một mực bảo hộ cô, bảo hộ rất cẩn thận. Nhưng như thế này hắn rất khổ sở, trong lòng chua sót được không thể nói nên lời. Mỗi lần hắn đi đón, câu nói đầu tiên của Giản Nhược chính là ‘ Anh Mộc ‘ tại sao không tới.


Nếu không chiếm được tình yêu của cô, vậy hắn cũng chỉ có thể toàn lực yêu cô.

” Em thật sự cho rằng cô ấy thích anh sao? Cô ấy từ đầu đến cuối đều xem anh như anh trai của mình, người ngoài đều thấy rõ ràng, tại sao em lại không thấy rõ “

Vừa rồi Thượng Quan Mộc nói rõ quan hệ giữa hắn cùng Viên Tử Hàm, Giản Nhược cũng không phản ứng gì, nhưng khi nói đến Thượng Quan Thần kết hôn, phản ứng của cô kích động rất lớn. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, xem ra đứa em si tình của hắn không phải hoàn toàn không có cơ hội.

“Làm sao có thể!”

Thấy Thượng Quan Thần kinh ngạc như vậy, Thượng Quan Mộc chỉ đối với hắn cười: ” Rốt cuộc phải hay không phải, chúng ta thử một chút sẽ rõ ràng “

“Thử, như thế nào thử!”

“Chỉ cần em đồng ý phối hợp là được “

Hai người nói chuyện một phen khi trở lại phòng khách, tâm tình Giản Nhược cũng đã tốt lên rất nhiều, lúc này đang cùng Viên Tử Hàm vui cười nói chuyện phiếm.

Thượng Quan Mộc đối với Thượng Quan Thần nhướng mi, ánh mắt biểu thị ” Chú xem, nếu Tiểu Nhược thật sự thích mình, vẫn có thể trưng ra bộ dạng vui vẻ kia sao “

Không thể, đương nhiên là không. Hai người cùng song song đi tới phòng khách.

” Anh Mộc, anh Thần, các anh đang mưu đồ bí mật đại sự gì đây, cũng không nói với chúng em , em không thèm chơi với các anh nữa, em muốn cùng Tiểu Hàm một chỗ “


Giản Nhược hướng phía hai người bên kia hừ một tiếng, hai tay gắt gao ôm lấy cánh tay Viên Tử Hàm. Viên Tử Hàm có chút buồn cười, Tiểu Nhược này tuổi cũng không nhỏ , như thế nào giống như một đứa trẻ chưa lớn.

Thượng Quan Thần cùng Thượng Quan Mộc thấy Giản Nhược ôm Viên Tử Hàm, trên mặt đều có chút ghen tuông.

Tình cảm này hắn vì cô bận rộn lâu như vậy, cô như thế nào liền cùng tình địch hóa thù thành bạn , còn đứng ở cùng chiến tuyến, là chuẩn bị cô lập hai anh em chúng ta sao. Bất quá điều này cũng rõ ràng , Giản Nhược cũng không có ầm ĩ giống như hắn tưởng tượng, có lẽ, cô thật sự là không quan tâm…

Thử một lần, sẽ biết ngay.

Thượng Quan Thần nhìn Thượng Quan Mộc liếc mắt một cái, kéo Giản Nhược cùng Viên Tử Hàm tách ra.

” Bọn anh đang thương lượng , buổi tối muốn đưa em đi đâu đón gió tẩy trần, hôm qua em mới vừa trở về , quá mệt rồi !”

“Thật sao, vậy thì tốt quá. em muốn ăn Tôm rim mỡ hành(1), còn có Kim Ngọc Mãn Đường (2)…”

油闷大虾 : tạm dịch Tôm rim mỡ hành

金玉满堂 (Kim Ngọc Mãn Đường): là một bộ phim nổi tiếng của TQ

Quả nhiên là lòng dạ con gái, giống như mò kim dưới đáy biển, mới vừa rồi còn khóc lóc bi thương, hiện tại giống như là một người khác .

Kết quả như thế, đối với bốn người có mặt ở đây đều xem như là chuyện tốt. Viên Tử Hàm nhìn Giản Nhược cười vui vẻ, cũng vui vẻ nở nụ cười. Cậu chỉ hy vọng mỗi người đều sẽ có một kết cục tốt. Tiểu Nhược cùng Thượng Quan Thần, mình cùng Thượng Quan Mộc…

Bốn người bốn tâm sự không giống nhau.

Thời gian đang bất tri bất giác trôi qua, đến 7 giờ tối, mọi người từ biệt thự xuất phát hướng mục đích tối nay mà đi. Viên Tử Hàm cùng Thượng Quan Mộc ngồi ở chung một chiếc xe, mà Thượng Quan Thần lái xe chở Giản Nhược, hai xe cách xa nhau không quá mười mét.


Rất nhanh liền tới địa điểm , một nhà hàng xa hoa cấp năm sao, căn phòng rộng lớn, đồ vật trang trí rất huyền ảo. Trên mặt bàn đã bày trí những đồ vật rất tinh xảo , Giản Nhược vừa thấy những đồ vật này, nhất thời hứng thú phấn khởi, nhanh chân ngồi xuống trước.

“A, Tôm rang mỡ hành món em thích nhất, em ăn trước , mặc kệ như thế nào “

Bối cảnh gia đình Giản Nhược, Viên Tử Hàm đã nghe Thượng Quan Mộc nói qua, vì nhà cô ấy là kẻ có tiền nhất định sẽ giống Thượng Quan Mộc, ăn uống cũng sẽ từ tốn nho nhã, nhưng Giản Nhược hoàn toàn bất đồng, sống rất cởi mở, căn bản là nhìn không ra bộ dáng tiểu thư khuê các, bất quá như vậy, cũng sẽ chỉ làm người khác cảm thấy cô thẳng thắn. So với người làm ra vẻ mà nói, tốt hơn rất nhiều.

Mấy người vây quanh bàn ăn ngồi xuống, nhìn Giản Nhược bên kia cắn ăn mỉm cười.

“Không cần vội như vậy, đây không phải còn có rất nhiều sao “

Thượng Quan Thần tùy tay rút tờ khăn giúp Giản Nhược lau dầu mỡ dính trên khóe miệng. Giản Nhược chẳng những không cảm thấy ngượng ngùng, còn kéo gần lại một chút, sợ hắn không với tới.

“Ở nước ngoài ngốc lâu như vậy rồi, rất khó được ăn món trung quốc có mùi vị thơm ngon như vậy , hôm nay em nhất định phải ăn một bữa no nê, anh Thần chuẩn bị móc tiền túi đi!”

Giản Nhược nói xong, lại vùi đầu chiến đấu hăng hái.

Viên Tử Hàm có chút cảm thán nhìn Giản Nhược, cô gái có tính cách như vậy thực sự đáng yêu.

” Nào, em cũng ăn nhiều một chút “

Thượng Quan Mộc gắp đồ ăn cho Viên Tử Hàm khiến hai người  bên kia nhìn chăm chú, Viên Tử Hàm bị ánh mắt của Thượng Quan Thần cùng Giản Nhược nhìn có chút không được tự nhiên, ngượng ngùng cúi đầu ăn.

” Anh Thần, anh Mộc lại khi dễ em, em cũng muốn anh gắp đồ ăn cho em…”

Giản Nhược dẩu môi nói, chọc mấy người cười sang sảng. Thượng Quan Thần nhìn Thượng Quan Mộc liếc mắt một cái, có lẽ có một số việc không cần thăm dò, hắn hiện tại đã biết đáp án !

____________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.