Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 117


Đọc truyện Nam Nam Thú Thụ Bất Thân – Chương 117

Sân bay tiếng người ồn ào nhốn nháo, mọi người xung quanh đủ loại màu sắc hình dạng trong đó.

Viên Tử Hàm buồn rầu hoàn toàn đắm chìm trong suy tư của chính mình, đương nhiên sẽ không phát hiện mình cùng hai người phía trước đích đã có một khoảng cách .

“Có trộm, có trộm”

Phía sau vang lên một giọng nữ rõ to, tất cả mọi người dừng bước hai mặt nhìn nhau, Viên Tử Hàm mới vừa bừng tỉnh, đã bị một bóng người vội vội vàng vàng đụng trúng , lảo đảo lùi lại mấy bước, suýt nữa ngã quỵ, đột nhiên lại cảm giác được bên hông có một bàn tay ấm áp, mới tránh cho cậu may mắn không bị ngã.

Là Thượng Quan Mộc! Viên Tử Hàm có chút kinh hỉ ngẩng đầu lên, nhưng lại đối diện với một đôi con ngươi màu lam, giống như đã từng quen biết.

“Hi, chúng ta lại gặp mặt , cậu nhiệt tình như vậy chắc không phải đối với tôi yêu thương nhung nhớ đi!”

Hai mắt cùng màu lam, ngữ khí cũng ngả ngớn như nhau, Viên Tử Hàm nhớ tới , đây không phải là người con trai đêm hôm đó cứu mình hơn nữa lại cười nhạo mình hay sao! Nhanh chóng đứng thẳng thân thể. Kéo lại cổ áo vừa rồi bị đụng phải mà hơi hơi mở rộng ra, thần sắc trên mặt đột nhiên biến đổi, bỏ lại hành lý hướng bên kia chạy tới .

Tiêu Thiên Dật không hiểu nhìn phản ứng của Viên Tử Hàm, cũng bước nhanh đuổi theo.

” Mày cái đồ ăn trộm mau đem ví tiền của tao trả lại cho tao ”

Bên kia đám đông quây thành một vòng tròn , từ trong đám người vang lên giọng nói quen thuộc vừa rồi. Cái tên ăn trộm   đã bị bắt được , Viên Tử Hàm trong lòng thở ra một hơi. Bằng vào thân hình linh hoạt có chút nhỏ nhắn của mình chui vào bên trong vòng tròn .

Một cậu thanh niên tóc vàng hoe bị mấy người cảnh phục gắt gao  ấn trên mặt đất, người phụ nữ trung niên kia sớm đã không kiềm chế được đưa tay lục lọi bên trong quần áo cậu thanh niên tóc vàng kia, móc ra một cái ví màu hồng, giữ chặt trên tay mình. Miệng còn không ngừng chửi rủa thanh niên tóc vàng kia.


Viên cảnh kia nhíu mày một chút “Vị phu nhân này vẫn là cùng chúng tôi đi một chuyến, kiểm tra xem những thứ khác có bị mất hay không ”

Người phụ nữ kia nhìn viên cảnh, gật gật đầu. Mấy người túm lấy thanh niên tóc vàng chuẩn bị đi, Viên Tử Hàm nhanh chóng cũng vội vàng đi theo, Tiêu Thiên Dật đối với người đàn ông đi theo mình phía sau liếc mắt một cái, người kia gật đầu mang theo hành lý nhanh chóng rời đi, mà hắn thì lại đi theo Viên Tử Hàm tới cảnh cục.

Viên Tử Hàm thấy tên người phụ nữ kia thì sự tình đã rõ ràng, nhanh chóng đi vào, đối với hai viên cảnh kia giải thích một phen. Hai viên cảnh liền dẫn Viên Tử Hàm tới trước mặt thanh niên tóc vàng kia .

” Mày cư nhiên còn dám giấu giếm! Nhanh đưa miếng ngọc bội kia giao ra bằng không mày sẽ ở đó chờ ăn cơm tù!”

Viên cảnh lớn tiếng quát thanh niên tóc vàng, nhưng vẻ mặt nó  không hề sợ, xem bộ dáng là kẻ tái phạm nhiều lần, như vậy là cậy thế nó căn bản là không sợ.

” Cán bộ, cái gì ngọc bội, tôi không thấy ”

Tóc vàng thề thốt phủ nhận khiến Viên Tử Hàm càng sốt ruột , cái gì cũng có thể không thấy, nhưng ngọc bội kia không thể không thấy.

“Chính là một khối ngọc bội hình phượng hoàng màu xanh lục ”

“Này, tiểu bạch kiểm, tôi đã nói rồi tôi thật sự không thấy qua loại đồ vật này, các người cũng không thể đổ oan cho tôi!”

Tóc vàng đối với Viên Tử Hàm nói, đem hai cái chângác lên mặt bàn, nhưng bị viên cảnh kia không chút khách khí một cước đá văng xuống.


“Thẳng thắn tthì được khoan hồng, kháng cự thị bị phạt nghiêm, mày thằng nhóc này một tháng liền vào đây 2 3 lượt, cho rằng cảnh cục này là nhà mày hay sao? Nhanh chóng khai ra, bằng không mày đừng mong được dễ chịu ”

” Cán bộ, bắt trộm bắt tang vật, bắt kẻ thông *** bắt cả đôi, người ta bắt kẻ thông *** còn phải bắt tại giường! Nếu anh không tin tôi liền cởi hết quần áo cho anh kiểm tra được chứ ”

Tóc vàng nói xong, thật sự là đem quần áo ở trước mặt mọi người em như không có việc gì lột ra” Cán bộ, tôi còn phải cởi ra sao?”

Không có, thật sự không có, vậy rốt cuộc có thể ném đi đâu ?

Viên Tử Hàm đối với viên cảnh nói mấy tiếng cám ơn, liền đi ra khỏi cảnh cục . Mới vừa ra khỏi cửa liền thấy Tiêu Thiên Dật nghênh ngang đi qua.

” Sao, nhìn thấy tôi liền trưng ra biểu tình này, như thế nào cũng phải cho tôimột cái ôm hôngặp lại nhiệt tình chứ!”

Viên Tử Hàm ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiên Dật liếc mắt một cái, không để ý tới ngôn ngữ đùa giỡn của hắn, hướng sân bay đi đến . Thượng Quan Mộc đến khi phát hiện mình không thấy sẽ lo lắng.

“Aiz, cậu như thế nào có thể đối với tôi lãnh đạm như vậy chứ, cái gì không thấy , tôi có thể giúp cậu tìm!”

Tiêu Thiên Dật chưa bao giờ bị coi thường như vậy, trong lòng tự nhiên là không thoải mái, nhưng là chỉ có ở trước mặt Viên Tử Hàm, hắn sẽ luôn phải chịu đối xử như vậy. Chinh phục nam nhân như vậy có phải hay không sẽ có cảm giác thành tựu nhiều hơn!


Da mặt nguyên lai có thể dầy như vậy, giống tường đồng vách sắt. Thật sự là chịu không nổi tiếng huyên náo của hắn : ” Anh đi theo tôi rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Tôi không muốn làm gì!”

Tiêu Thiên Dật rất thành khẩn trả lời khiến Viên Tử Hàm nghẹn đến mức có chút nội thương. Vừa mới chuẩn bị nổi giận lại bị tiếng điện thoại cắt ngang.

“Này, em hiện tại đang ở đâu?”

Điện thoại đầu kia tiếng Thượng Quan Mộc lo lắng mà lại giận vang lên.

“Em không sao ”

Viên Tử Hàm nhẹ giọng nói.

” Em đứng ở đó đừng nhúc nhích anh tới tìm em ”

Thượng Quan Mộc bên kia thanh âm như ra lệnh hòa tan nôn nóng trong lòng vừa rồi của Viên Tử Hàm.

“Không cần đâu, anh vẫn là cùng Tiểu Nhược đi đi, em lập tức tới liền”

Cái sân bay lớn như vậy, chuyện cướp bóc cứ như vậy công khai ở trước mắt mình, đừng nói chi là Giản Nhược  cô gái yếu đuối nhu nhược. Không chờ Thượng Quan Mộc nói lần thứ hai, Viên Tử Hàm đã cúp điện thoại , nhưng cước bộ càng nhanh hơn vài phần.

Thượng Quan Mộc còn đang đứng đợi mình.


” A, vừa rồi là ai thế, xem cậu vừa rồi ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ đáng thương, thực sự tôi thấy giống như thương hại nha ”

Tiêu Thiên Dật cũng không có ý định cứ như vậy buông tha Viên Tử Hàm, gắt gao theo sát phía sau Viên Tử Hàm, không ngừng hỏi. Viên Tử Hàm thật sự rất muốn tìm một cái gì đó đem cái miệng của hắn líu lo không ngừng bịt lại, quay đầu trừng mắt nhìn hắn, giả bộ ‘Ta rất lợi hại, ngươi đừng có chọc ta’ . Nhưng Tiêu Thiên Dật cũng không sợ, ngược lại cười rất vui vẻ.

Ở trước mặt hắn không có người nào sẽ lộ ra biểu tình như vậy, Viên Tử Hàm là người thứ nhất, thật là cậu con trai thú vị!

Nụ cười của hắn đầy thú vị thế kia khiến Viên Tử Hàm trong lòng bất an, người đàn ông này cũng không phải một người dễ trêu chọc!

Sải bước thật nhanh, Tiêu Thiên Dật theo sát phía sau, bất quá mấy phút đồng hồ, hai người đã về tới sân bay vừa rồi. Vừa rồi tới đây là một biển người, lúc này sân bay có vẻ có chút vắng lặng. Viên Tử Hàm đưa mắt nhìn, lập tức liền nhìn thấy dáng người cao ngất quen thuộc bên kia đang quay lưng về phía mình, nhanh chân bước qua.

Viên Tử Hàm vừa mới chuẩn bị đưa tay vỗ bả vai Thượng Quan Mộc, mà Thượng Quan Mộc lại giống như trong lòng có giác quan thứ 6 xoay người, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng cùng một loại cảm xúc đang lan ra trong tầm mắt của hai người.

” Vừa rồi em đi đâu vậy?”

“Chờ một chút em sẽ nói cho anh biết, Tiểu Nhược đâu?”

Chuyện ngọc bội bị mất vẫn là phải nhờ Thượng Quan Mộc đi tìm dùm, nhưng lúc này nói 2 3 câu cũng không thể nói rõ được .

“Tiểu Nhược đã về nhà, được rồi, chúng ta đi thôi!”

Thái độ của Viên Tử Hàm khiến Thượng Quan Mộc biết chuyện này có lẽ có chút khó giải quyết . Bất quá nếu hắn có thể nói cũng không phải đây là nhất thời. Dắt tay Viên Tử Hàm chuẩn bị rời khỏi, lại bị một giọng nam quen thuộc mà lại xa lạ gọi lại.

_____________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.