Đọc truyện Năm Mươi Thước Thâm Lam – Chương 74
Vương thúc đứng ở ngoài cửa đón bọn họ, ông vừa thấy Tái Văn, liền bước lên phía trước bắt tay cô “Tái Văn, cô nhớ lại rồi chứ ?”
Tái Văn nhìn vị trưởng bối hiền lành trước mặt này, người luôn dõi theo tình yêu bọn họ vì bọn họ mà bỏ nhiều tâm sức , bây giờ ông lại vui vẻ cầm lấy tay cô , làm cho Tái Văn cực kỳ xúc động, cô cầm lại tay Vương thúc “Đúng vậy, Vương thúc, tôi đã nhớ lại .”
Vương thúc rơi lệ ”Về sau phải sống cho tốt nhé, nếu Tứ Phương bắt bạt cô cô cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ mắng cậu ấy, cô cũng không nên giận dỗi với cậu ấy!” Vương thúc sợ cô cả đời chưa kịp tức giận , Tứ Phương đã sợ dằn vặt không kịp rồi .
Tái Văn nghẹn ngào nói, “Yên tâm đi Vương thúc, cho dù anh ấy đánh tôi , tôi cũng sẽ không chạy trốn nữa .”
Tứ Phương quay sang nói , “Này , các ngươi đây là làm sao? Vương thúc, chú yên tâm đi, về sau nếu cãi nhau, tôi sẽ quỳ trên tấm ván giặt quần áo, xin Tái Văn tha thứ ta, tuyệt đối sẽ không làm cô ấy đau lòng ”
Anh lại xoa khuôn mặt Tái Văn, “Ai, khóc cái gì? Anh sẽ không đánh em , chỉ cần em về sau không đánh anh , anh đã phải thắp hương cảm ơn trời đất rồi .”
Tái Văn bật tiếng cười, cô đẩy Tứ Phương “Nói bừa cái gì vậy ?”
Tứ Phương rầy rà thêm ”Anh cũng không nói bừa mà ”
Tái Văn cười trừng mắt anh, đưa tay nhéo vào phần thịt trên lưng anh , Tứ Phương cố ý la hét lên , làm cho cô cười thật vui vẻ.
Vương thúc nhìn hai người như hai đứa trẻ ầm ĩ, trong lòng thật sự rất vui , “Đi thôi, vào nhà nào , cha cậu nghe nói hai ngươi về đến nhà , hôm nay đã quay về rất sớm .”
Tứ Phương hỏi Vương thúc, “Ông ấy mấy ngày nay có còn nổi bão hay không?”
Vương thúc thay Hạ Hữu Quân nói chuyện, “Ông ấy vẫn nổi bão đùng đùng a? Ông ấy cũng không phải không biết tình hình của Tái Văn như thế nào ? Nghĩ đến cậu không làm việc đàng hoàng, cậu cũng nên thông cảm cho ông ấy, dù sao cũng là cha cậu , ngoài miệng thì không chịu thua, nhưng mà trong lòng rất đau lòng cho cậu , biết hai người hôm nay trở về, hôm nay ông ấy trở về rất sớm , đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối đấy .”
Tứ Phương khẽ thở dài, kéo tay Tái Văn vào nhà.
Hạ Hữu Quân ngồi ở phòng khách uống trà, nhìn thấy Tứ Phương và Tái Văn tay cầm tay cùng nhau tiến vào, ông hừ lạnh một tiếng, “Còn biết quay về sao ”
Tứ Phương không để ý tới lời nói ác ý của ông, anh cầm lấy hộp lễ vật để lên trên bàn trà trước mặt Hạ Hữu Quân, “Ba, đây là Tái Văn mua cho cha , là trà Phổ Nhị Vân Nam, là loại cha thường uống.”
Sắc mặt Hạ Hữu Quân dừng một chút, đưa tay cầm lấy hộp quà nhìn nhìn, “Xú tiểu tử, Tái Văn làm sao biết ta thích uống cái gì, là con mua hả ?”
Tứ Phương nở nụ cười, “Phụ thân thật sự là nhìn rõ mọi việc, nhưng nếu không phải Tái Văn kéo con đi mua, con làm sao nghĩ đến việc này ?”
Hạ Hữu Quân bất đắc dĩ nhìn Tứ Phương, “Con bây giờ sao mà càng ngày càng giống vô lại, trước kia mười ngày nửa tháng cũng đánh không ra cái rắm, hiện tại hi hi ha ha, ta phải hoài nghi con có phải con ta hay không.” Tứ Phương thay đổi rất rõ ràng, trước kia anh trầm mặc ít lời, cả ngày giống cái như mặt than, mà một năm qua đi, tâm tính anh lại càng tàn bạo, một lời không hợp ý sẽ ầm ỹ cả lên , mà bây giờ thì sao , Tứ Phương thấy ông nói lời khó nghe , chỉ hi hi ha ha đáp lại .
Tứ Phương kéo Tái Văn ngồi cạnh bên người, “Ba, như vậy không tốt sao?” Cuộc sống của anh đã tốt lên , trên mặt anh làm thế nào cũng không ngăn được ý cười tự mãn.
Hạ Hữu Quân nói, “Ai nói không tốt ” tính tình Tứ Phương tốt lên , có lợi nhất đương nhiên là Hạ Hữu Quân , trong nhà rốt cục cũng không cần gà chó không yên nữa .
Hạ Hữu Quân nhìn thoáng qua Tái Văn, cô mềm mại ngồi ở bên cạnh Tứ Phương, cúi đầu không nói gì , Hạ Hữu Quân muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng , thôi để sau rồi từ từ nói vậy .
Tái Văn đứng dậy, cùng Hạ Hữu Quân nói, “Ba, con vào phòng bếp xem một chút .”
Một tiếng’ ba ‘này trong lòng Hạ Hữu Quân giống như nở hoa , ông ngây ngốc một lúc mới nói, “Được, được , con đi đi.”
Tứ Phương cười nhìn Tái Văn đi vào phòng bếp, anh nhìn Hạ Hữu Quân nói, “Ba, cám ơn .”
Hạ Hữu Quân ngượng ngùng sờ sờ ót, “Cảm ơn làm gì , con trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi cô ta , ta có thể làm gì nữa chứ ? Ta chỉ có con là con trai, con dâu con nhất định chọn cô ta , ta không tiếp nhận cô ta , về sau khi già đi nhất định sẽ bị cô ta ngược đãi.”
“Làm sao có thể? Tái Văn rất lương thiện .”
Hạ Hữu Quân bĩu môi, “Dưỡng con vô dụng, cưới con dâu quên cả cha.”
Tứ Phương nở nụ cười, “Mỗi ngày cùng nhau sống, làm sao có thể quên ngài được chứ , muốn quên cũng quên không được.”
“Các con còn trẻ tuổi, muốn thế nào được cái đó, quản không được các con, ta đối với hai con yêu cầu duy nhất chính là nhanh sinh cho ta đưa cháu bảo bối , cha ngươi đã già , cũng nên an hưởng tuổi già thôi .”
Này dễ làm, Tứ Phương cười hì hì, “Năm nay nhất định là không kịp rồi , sang năm nhất định cho cha ôm tôn tử.”
“Tiểu tử nhà ngươi, nói cũng thật dễ dàng.”
“Có khó gì đâu ? Con sẽ cố gắng , mỗi ngày sẽ phấn đấu.”
“Coi ta già rồi hả , ở trước mặt lão cha ngươi khoe ra cái rắm a.”
“Cha suy nghĩ nhiều “
Hạ Hữu Quân chỉa chỉa cái túi bên cạnh, “Có phải tiếng di động của Tái Văn hay không?”
Tứ Phương sắc mặt trầm xuống, vội vàng lấy di động trong túi Tái Văn ra , là dãy số của Chu Quân.
Anh cầm lấy di động đến phòng bếp, Tái Văn đang mặc tạp dề, đang ở trong phòng bếp chiên cà tím. Tứ Phương đi đến bên cạnh cô , “Chu Quân điện thoại.”
Tái Văn trên tay đang bận ,cô chỉa chỉa lỗ tai mình , Tứ Phương bắt máy sau đó để bên tai cô .
“ALO ?”
Tái Văn alo một tiếng, sau đó chỉ trầm mặc, biểu tình của cô càng lúc càng buồn bã . Tứ Phương nóng nảy, anh lấy điện thoại đặt bên tai mình , bên kia Chu Quân không biết đã thay đổi người , vẫn nói không ngừng như cũ, “… . . Hắn yêu cầu lễ tang của mình phải tận lực đơn giản, tro cốt chỉ cần rắc xuống biển…”
“Cao Đông Thành như thế nào ?” Tứ Phương kinh ngạc hỏi Chu Quân, mấy giờ trước còn đang tốt , sao giờ đã nói đế lễ tang ?
Cao Đông Thành dừng một chút, ngữ khí cực kỳ bi ai, ” hai ngươi đi rồi, hắn liền đẩy tôi ra ngoài, sau đó từ trên cửa sổ phòng bệnh nhảy xuống , chết ngay tại chỗ .”
Tứ Phương kinh ngạc hỏi, “Hắn sao lại muốn làm như vậy?”
Chu Quân thở dài một hơi, ” Thời điểm còn sống, hắn chưa bao giờ bị bệnh tật quật ngã , hắn vĩnh viễn duy trì sạch sẽ, gọn gàng , lạc quan, hắn không muốn để người khác coi thường hắn , nhưng mà vận mệnh buộc hắn đến bước này, hắn đã tuyệt vọng, ăn uống chỉ chờ chết, cho tới bây giờ cũng là phong cách của hắn.”
Tứ Phương nhếch miệng, cũng có phần xúc động , nếu có lựa chọn tốt hơn, Cao Đông Thành chắc chắn sẽ không nhảy lầu, hắn nhất định chọn một phương thức để giữ thể diện, bởi vì đối diện với cái chết hắn ta lại không hề coi trọng.
“Bây giờ còn ở bệnh viện chứ ?” Tứ Phương hỏi.
“Vâng, Cao tiên sinh có để di thư cho Tái Văn, muốn cô ấy toàn quyền xử lý hậu sự của hắn.”
“Tốt, bây giờ chúng ta sẽ qua .”
Ngắt điện thoại, Tứ Phương ngồi xổm trước mặt Tái Văn, cầm chắt tay cô , “Đây là chính phương thức lựa chọn của hắn, em không cần quá đau lòng được không?”
Tái Văn lắc đầu, “Làm sao có thể bất ngờ như vậy.”
Tứ Phương ôm lấy cô , thấp giọng cùng cô nói, “Hắn có sự kiêu ngạo của mình, có suy nghĩ của mình, chúng ta cũng không thể hiểu hết được .”
Tái Văn chua sót nói, “Đúng vậy, rất nhiều thời điểm chúng ta đều không hiểu hắn.”
Tứ Phương cúi đầu dỗ cô ”Em đừng buồn , chúng ta lập tức sẽ đi Đông hải, hậu sự của hắn cần xử lý, anh sẽ giúp em .”
Tái Văn ngẩng đầu vuốt ve mặt Tứ Phương, nước mắt chảy xuống , “Anh có để ý hay không?” Để ý cô vì người đàn ông khác mà rơi nước mắt, vì người đàn ông khác lo hậu sự.
Tứ Phương hôn lên môi cô , “Yên tâm đi, anh cũng không phải là người không hiểu chuyện như vậy.”
Anh kéo Tái Văn, “Chúng ta lập tức đi.”
Bước qua phòng khách, Hạ Hữu Quân hỏi bọn họ ”Các con sao vậy ? Không ăn cơm sao ?”
Tứ Phương đột nhiên nhớ tới Tái Văn còn chưa ăn cơm tối, cơ thể nhất định chống đỡ không được, anh vội vàng quay lại phòng bếp, từ trong tủ lạnh cầm lấy mấy thứ thực phẩm chín có thể ăn được , sau đó kéo Tái Văn ra cửa.
***
Đứng ở trên tảng đá, bên bờ biển sóng vỗ cuộn trào, Tái Văn đem tro cốt Cao Đông Thành một chút một chút rải xuống biển, gió biển thổi mạnh , đem tro cốt thổi đi xa hơn, giống như có thể chìm vào sâu dưới đáy biển sâu thẳm . Bên chân Tái Văn đặt một cái mày hát , bài hát tiếng Anh vui nhộn cũng theo gió bên bay xa , những nốt nhạt sinh động khiến không khí bi thương cũng nhẹ nhàng hơn .
Tái Văn nhìn mặt biển xa xa, đây là hoàng hôn sau ngày Cao Đông Thành mất , ráng màu chiếu rọi mặt biển, cảnh đẹp mỹ lệ , tro cốt cùng tiếng nhạc vui được gió thổi đi thật xa .
Di thư Cao Đông Thành để lại cho Tái Văn rất đơn giản, hắn viết ở trên laptop, cũng chỉ ngắn gọn vài câu: An An, tôi đi rồi, không cần đau lòng , chỉ mong cô đem tro cốt của tôi rải xuống biển , ở dưới ánh chiều tà, tôi muốn nghe bài hát mà tôi yêu nhất .
Chạng vạng hôm nay ráng màu đầy trời, trong không khí phiêu đãng bài hát mà Cao Đông Thành yêu nhất, Beach boy
Rất nhiều lúc , bọn họ cùng nhau nghe bài hát này , lúc ấy Cao Đông Thành hay nói với cô , “Đây là bài hát mà tôi thích nhất .”
Có lẽ chuyện này cũng là một chuyện xưa, khiến hắn đối với bài hát này nhớ mãi không quên.
Tái Văn ngồi ở trên tảng đá, nhìn mặt trời đỏ rực bờ phía chân trời . Cô hy vọng Cao Đông Thành có thể ở trên thiên đàng gặp lại người ấy , cuối cùng bọn họ có thể tha thứ cho nhau, sau đó sống những ngày thật hạnh phúc .
Tứ Phương cùng Chu Quân đứng ở xa xa, nhìn nhất cử nhất động của Tái Văn. thời điểm Cao Đông Thành còn sống vốn không thích nhìn thấy Tứ Phương, đừng nói là đã chết, Tứ Phương cũng không hơn gì, nên anh để Tái Văn một mình làm việc này, như vậy nếu Cao Đông Thành trên trời có linh, cũng sẽ vui vẻ đi.
Tứ Phương thấy Tái Văn ngồi ở trên tảng đá thật lâu, lại không biểu hiện gì , anh có chút sốt ruột .
“Tôi đi qua gọi cô ấy .” Anh cùng Chu Quân nói.
“Để cô ấy ngồi lại một lát đi.” Để cô ấy có một ít thời gian điều chỉnh lại cảm xúc.
Tứ Phương không để ý đến, mà đi thẳng đến chỗ Tái Văn, chuyện Cao Đông Thành đã xong , hiện tại anh muốn dẫn Tái Văn quay lại Vĩnh Châu. Anh biết lúc này đây không phải thời điểm anh nên ghen tị, nhưng thấy cô ngồi ở đó lâu như vậy, đến khi trời đã mờ mịt , cô vẫn ngồi trầm tĩnh như vậy , giống như cô đối với Cao Đông Thành có vô hạn niềm thương nhớ, điều này khiến anh nhịn không được ghen tị .
Anh đi đến vỗ vỗ vai Tái Văn “Em sao rồi ?”
Tái Văn quay đầu, “Em ổn .”
bài hát còn vang lên không ngừng , Tứ Phương đưa tay tắt máy nhạc, sau đó kéo Tái Văn lên ”Chúng ta quay về đi.”
Tái Văn ôm cổ hắn, vùi đầu vào trước ngực anh , “Chúng ta về sau phải sống thật tốt , sinh mệnh thật sự rất yếu ớt , anh phải sống thọ đến trăm tuổi biết không? Ít nhất không thể chết trước em, như vậy em sẽ rất sợ hãi.”
Tứ Phương vuốt ve lưng cô ”Về sau anh sẽ thường xuyên rèn luyện thân thể, anh sẽ cố gắng , nhất định sẽ chết sau em ”
Tái Văn nói, ” Bài hát vừa mới nãy dễ nghe không? về sau lễ tang của em cũng muốn dùng âm nhạc nhẹ nhàng như vậy , như vậy thân nhân, người yêu mới có thể bớt thương tâm một chút .”
Tứ Phương sờ sờ đầu cô nói , “Đừng nói bừa , chúng ta trở về đi.”
Tứ Phương cùng Chu Quân nói, “Chúng ta quay về Vĩnh Châu .”
Chu Quân ngăn bọn họ lại, “Không được a, Tái Văn phải nghe xong di chúc mới có thể trở về .”
Tứ Phương hỏi hắn, “Nhất định phải như thế sao?”
Chu Quân gật đầu, “Nhất định, nếu Cao tiên sinh bây giờ còn còn sống, Tái Văn đối di sản có ý kiến gì, hắn còn mới có thể thay đổi , nhưng mà hiện tại, hắn đã mất, di chúc phải được thực hiện , cho nên Tái Văn nhất định phải nghe.”
Chuyện này Tái Văn suy nghĩ thật lâu, đã có kết luận, “Vậy đi thôi, bây giờ chúng ta đi.”
Tứ Phương quay đầu nhìn Tái Văn, Tái Văn nhìn anh cười cười, “Em đã có quyết định , Cao tiên sinh có ơn với em, hiện tại hắn đã qua đời, em càng không thể làm trái ý tứ của hắn.”
Nếu Tái Văn đã có quyết định, Tứ Phương sẽ không nói thêm , anh đã nói qua , mặc kệ cô có quyết định gì , anh đều ủng hộ cô .
Chu Quân thấy bọn họ đã đồng ý , liền gọi điện thoại cho luật sư Cao Đông Thành, bởi vì hiện tại đã là thời gian tan tầm, Chu Quân muốn luật sư tăng ca, bọn họ lập tức đi đến .
Đến nơi , luật sư của Cao Đông Thành đã chuẩn bị tốt văn kiện tư liệu ở văn phòng chờ bọn họ .
Luật sư hỏi Chu Quân, “Vị này chính là tiểu thư Hách Tái Văn sao?”
Tái Văn nhìn luật sư mỉm cười gật gật đầu, “Xin chào , tôi chính là Hách Tái Văn.”
“Tốt lắm ,bây giờ tôi bắt đầu tuyên đọc di chúc ” đầu tiên luật sư đọc phần công chứng , sau đó bắt đầu đọc di chúc. di chúc Cao Đông Thành đã phân ra rõ ràng, công ty giải trí truyền thông 65% cổ phần công ty để lại cho Tái Văn, lấy cổ phiếu hai ngày tính toán, 65% công ty cổ phần giá trị là 58 triệu. Ở ngân hàng là 2. 5 triệu, toàn bộ tiền mặt này, hắn hiến cho viện nghiên cứu bệnh tiểu đường ở Los Angeles Mỹ, tận sức cho việc nghiên cứu bệnh tiểu đường. Hắn ở nước Mỹ, Anh, Canada và Đông hải có một số căn nhà , bất động sản đó hắn để lại cho Chu Quân, mấy bức họa danh gia trân quý, tặng cho gia đình bác sĩ của hắn Trương bác sĩ. Mặt khác hắn lấy ra một trăm vạn tiền mặt làm phí nghỉ việc , bồi thường số cho người giúp việc hàng năm. Về phần tình nhân của hắn, ở trong di chúc của hắn cũng không nhắc tới.
Luật sư sau khi tuyên đọc xong di chúc, mọi người đều một mảnh im lặng. Tái Văn là thật không ngờ Cao Đông Thành lại đưa cổ phần công ty cho cô, chu Quân cũng không ngờ, Cao Đông Thành cho hắn nhiều như vậy, hắn cũng không biết đám oanh oanh yến yến, mấy nàng không có phần trong di chúc , không biết sẽ náo loạn như thế nào đây , muốn đem mấy nàng đuổi ra khỏi đó phỏng chừng hơi bị khó . Hai ngày tổ chức tang sự này , đám phụ nữ kia đã náo loạn không ít, nếu không phải Tứ Phương cho bảo vệ canh giữ mấy nàng , Không chứng mấy cô nàng náo loạn càng hung.
Tiếng chuông di động đánh vỡ trầm mặc, là di động Chu Quân, anh nhận điện thoại , bên kia không biết nói gì đó, hắn kinh hô, “Hắn sao lại muốn như vậy?”
“Ngươi đi điều tra rõ nguyên nhân, phải nhanh một chút.”
“Các ngươi đừng có gấp, ngày mai sẽ thông báo .”
… . .
Chờ Chu Quân tắt điện thoại, Tái Văn hỏi hắn, “Có phải công ty đã xảy ra chuyện hay không?”
Chu Quân nói, “Gavin gọi điện thoại đến , nói Trương Triệu Huy muốn hủy bỏ hợp đồng , mặt khác lại hỏi di chúc Cao tiên sinh, muốn biết ai là người kế thừa công ty.”
Chuyện này nhất định phải giải quyết, phải nghĩ một chút, Tái Văn liền đau đầu, hiện tại cuộc sống của cô rất hạnh phúc, để cô mỗi ngày ở Đông Hải xử lý công việc , phải ở xa Tứ Phương, cô thật sự là chịu không nổi.
Tứ Phương thấy Tái Văn cau mày, cũng biết cô phiền não cái gì, anh tính muốn hỏi Chu Quân, “Chu tiên sinh ở công ty giải trí Đông Thành đã làm việc lâu?”
Chu quân nghĩ nghĩ, “Cẩn thận mà tính , thì cũng hơn bảy năm.”
Tứ Phương còn nói, “Vậy Chu tiên sinh đối với việc quản lý công ty hẳn là rất quen thuộc?”
Chu Quân không biết anh đang có ý tứ gì, cẩn thận nói, “vậy thì sao ?”
Tứ Phương kéo tay Tái Văn , nói chuyện với cô , cũng là nói cho Chu Quân nghe, “Chu tiên sinh đối với quản lý công ty đã quen ,anh thấy nên tìm một người co kinh nghiệm cũng như hiểu biết về công ty để thay em quản lý nó .”
Tái Văn còn chưa nói gì, Chu Quân đã hỏi Tứ Phương, “Vì sao muốn tìm người một lần nữa?”
Tứ Phương nhìn hắn nói, ” Một công ty lớn như vậy, kinh nghiệm Tái Văn vẫn không đủ, tìm một người bí mật, có thể giúp cô ấy xử lý công việc thông thường, đương nhiên tôi cũng sẽ cố gắng làm quen với lĩnh vực mới này, tôi cũng có thể giúp Tái Văn.”
Chu Quân cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể nói, “Được rồi.”
Tứ Phương lại nói ”Kỳ thật tôi hi vọng nhất là Chu tiên sinh sẽ thăng lên làm tổng giám đốc , quản lý mọi chuyện hằng ngày của công ty, đây là điều tôi mong nhất .”
Chu Quân ngồi ngay ngắn lại , lời Tứ Phương có thiện ý, anh cảm nhận được , “Tôi sau khi tốt nghiệp, đã đi theo Cao tiên sinh , chuyện công ty, tôi quả thật rất quen thuộc, người ta nói giỏi không bằng làm quen , huống chi đối với công việc khác tôi cũng không quen , hơn nữa Cao tiên sinh đối với tôi hết lòng quan tâm giúp đỡ, tôi rất cảm kích.” Hắn lại hỏi Tứ Phương, “Vậy ban giám đốc bên kia có thể đồng ý không ?”
Nhưng mà vừa hỏi xong hắn lại đột nhiên tỉnh ngộ , trước mắt Hạ Tứ Phương có được 20% cổ phần công ty giải trí Đông Thành, hắn là đại cổ đông thứ hai của công ty, trên cơ bản còn lại vài cổ đông nhỏ làm gì có quyền lên tiếng.
Tứ Phương nở nụ cười, “Ngươi hẳn là biết , khi đó tôi đã mua rất nhiều cổ phần công ty.”
Chu quân vội lau mồ hôi , “Nhớ rồi , ngượng ngùng.”
Tứ Phương không thèm để ý, “Không sao , quan trọng nhất là chúng ta phải tín nhiệm lẫn nhau , cùng nhau xử lý công việc . Về sau vấn đề lớn trong công ty, anh có thể trực tiếp báo với tôi .” Anh căn bản không muốn Tái Văn phải lo lắng đến công việc, cô chỉ cần vô ưu vô lự ở bên cạnh anh là được .
Tái Văn thấy người bàn bàn kết luận mọi việc , hoàn toàn không để ý đến cô , cô căm tức nói, “này , các ngươi sao vậy ? Cũng không hỏi ý kiến của tôi sao ?”
Tứ Phương ôm cô vào trong lòng, “Ồ, vậy ý kiến của em là gì a?”
Tái Văn kỳ thật có cái rắm ý kiến, Chu Quân trước kia là trợ lý Cao Đông Thành, xử lý các vấn đề to nho trong công ty, so với cô càng có kinh nghiệm hơn, có Chu Quân hỗ trợ quản lý công ty giải trí Đông Thành, cô kỳ thật rất yên tâm. Cô chỉ là thấy hai người họ không thèm hỏi ý kiến của cô, cho nên liền cố ý làm ồn ào thôi .
Tứ Phương chọc cô , “Nói đi , ý kiến gì?”
Tái Văn bĩu môi, “Không ý kiến”