Nấm Lùn Nghịch Ngợm

Chương 11: Quá Khứ...


Đọc truyện Nấm Lùn Nghịch Ngợm – Chương 11: Quá Khứ…

-Được rồi, bây giờ anh muốn gì???-Bình tĩnh nhất mức có thể nó hỏi hắn.
-Muốn gì??? Ý cô là sao?-Hắn nheo mắt tỏ vẻ không hiểu.
-Anh đừng có mà đánh trống lảng…Tôi không nói nhiều.
-Cô đừng có mà vớ vẩn, tôi mới là người quyết định đấy!!!
-Thui…thui…tui xin lỗi mà anh đẹp trai…tha cho tui đi nha…nha…nha….. “đẹp trai như con Gin nhà tui á”
-À…coi như cô biết điều…đượ……Ê…ê…cô định lừa tình tui hả, đâu có dễ….quay lại đây…-Hắn ngoắt nó lại khi nó đang hí hửng chạy ra khỏi cửa.
-Gì nữa, tha cho tui đi, anh tôi đang đợi ở nhà, có gì mai nói nha…nha…nha…..
-Không thích!
*Bịch* tảng đá rơi xuống người nó… “không xài được mỹ nhân kế đành xài khổ nhục kế vậy hazzi…….”
-Hu…hic…hic…hu…..
-Này, tôi làm gì mà cô khóc…-Hắn bối rối…
-“Cá đã cắn câu” Anh tha cho tui đi mà, nhà tôi còn có mẹ già bị bệnh, anh thì phải đi làm xa tôi chót dại lần này mong anh thương tình mà tha thứ…hu…hu…hu… “không ngờ mình lại có thể đóng giỏi như thế, ta thấy ta thật tái giỏi ha…ha…ha”
-Hic…hic…hu…hu…cô thật đáng thương, và nhà cô thật vô phước khi sinh ra đứa trẻ như cô khi không lại trù ẻo cho tập đoàn nhà mình đang đứng nhất nhì trên thế giới bị phá sản…hu…hu…
-Hu..hu..HẢ…khoan…anh vừa nói cái gì đấy!!!
-Cô đang khóc mà, tôi khóc với cô đây, khóc tiếp đi…hu…hu
-NÀY….
-Cô nghĩ tôi là ai??? Đã nói rồi, Cao Phong này muốn gì đều được nấy…
-Okei…okei…tôi biết anh giỏi rồi, bây giờ phải làm sao anh mới chịu thả tôi đi…HẢ…

-Osin….
-Hả….
-Tôi nói cô phải làm osin vô thời hạn cho tôi….
-GÌ……anh…anh đừng có mà đùa, tôi đường đường là Trương tiểu thư mà phải đi làm osin cho anh sao….mơ à???
-Vậy thì cái Trương tiểu thư gì gì đó của cô sớm mai sẽ có mặt trên tất cả các tờ báo cùng một số tấm ảnh độc đáo cô vừa xem đó…..
-Anh…anh…dám…
-Tại sao tôi không dám.
-Vậy nếu tôi vẫn không đồng ý???
-Thì cô vẫn phải ở đây làm osin cho tôi….rồi thân thế cô bị bại lộ…rồi…blap…blap
Nó nghe mấy cái hắn nói mà chóng cả mặt, ặc…đúng là lúc đó ngu ghê á, cậu kia dù gì cũng nhà giàu gọi vệ sĩ thì khó gì….bây giờ…hu….hu….chúa ơi sao người không giúp con…… “đồng ý cái điều kiện hắn nói, tính sau”
-Được rồi được rồi…..anh đừng có nói nữa….tôi ….chấp nhận..
Hắn nhếch miệng lên tạo thành nụ cười ngạo nghễ… “cô chết chắc rồi, dám chơi tôi??? Không dễ ha….ha….ha….” Hắn bảo nó đợi sau đó đi ra ngoài, một lúc sau đi vào với một tệp giấy….
-Cái gì đây!!!
-Hợp đồng!!!
-Hợp đồng? Hợp đồng gì?
-Hợp đồng osin…Cô kí đi…
Nó hiểu ra…hóa ra hắn đã chuẩn bị từ trước rồi chỉ đợi con cá là nó cắn câu thôi, trời ơi….nó thật ngây thơ khi nghĩ chúa không giúp nó mà là hắn hành động trước chúa rồi. Vậy mà nó đã tưởng hắn cắn câu.

* Roẹt* Nó cầm cây bút kí roẹt một cái mà không để ý đến nội dung ra sao…Hắn cũng kí vào cái hợp đồng rồi mỉm cười.
-Tôi về được chưa.?
-Được rồi để tôi nói tái xế đưa cô về….
-Không cần, cái loại như anh mà tốt vậy sao….
-Vậy thì không tiễn…..bye…bye….
-Anh đúng là âm binh…
-Khỏi khen….nhớ ngày mai….
-BÍT RỒI *RẦM*……
Nó tức tối đi ra khỏi nhà hắn bắt một chiếc tãi về thẳng nhà….Lòng nó nóng lên “Gì chứ, osin thật nực cười, anh cứ chờ đi Trần Cao Phong, tôi mà không chơi anh mấy vố tôi không phải là Trương Ánh Linh này…ha….ha…ấy chết trễ rồi….”-Bác tài xế ơi đi nhanh chút giùm cọn ạ.
Sau khi cai dáng hình nhỏ bé của nó đi lên taxi, hắn mỉm cười nhẹ, nó thật giống…..cô ấy, lần đầu nhìn thấy nó hắn ngạc nhiên không nói nổi, cái đấm mà nó dành cho hắn hôm đó không làm hắn đau, nhưng thực sự hôm đó hắn rất đau, nỗi đau trong tim vì nó rất giống cô ấy………
Hồi tưởng lại quá khứ…Trên một cánh đồng có hai đứa trẻ đang nô đùa với nhau rất vui vẻ, đứa con gái chạy phía trước, khuôn mặt thiên thần nở nụ cười tươi còn phía sau một đứa con trai khuôn mặt đẹp trai, mái tóc hung đỏ bay trong gió đôi mắt đen ánh lên niềm vui…..
-Này gió anh làm gì mà chậm vậy??? Anh mà không nhanh lên là em đi trước đó…
-Em chạy nhanh như thế làm sao anh theo kịp….
-Không kịp cũng phải kịp…
-Em đừng có vô lí thế chứ…
-Anh nói em vô lí???-Đứa con gái chợt dừng lại không chạy nữa…-Hu…hu….hic…hic….

-Thui cho anh xin lỗi mà!!! Anh không cố ý, đùng khóc nữa mà……ơ…ơ…ơ…
-Anh bị em lừa rồi….ha…ha….ha….bắt em đi này….-Nói rồi cô bé vui vẻ chạy đi để lại đằng sau đứa con trai mặt đỏ lên vì tức.
-Em dám lừa anh, coi ảnh xử em như nào, đứng lại….
-Lêu lêu, bắt em đi…ha….ha…ha…
Hai đứa trẻ cứ vui đùa mà không biết rằng nguy hiểm đang rình rập…..Trong một bụi cây gần đó…


Đang chơi đùa thì cậu nhóc bỗng cảm thấy có ai đó đang bịt miệng mình bằng một cái khăn, nó làm cậu khó thở và mệt mỏi, cậu cố mở mắt nhìn xung quanh tìm hình dáng nhỏ bé của cô bé và cậu thấy cô bé cũng đang bị chụp khăn, câu muốn nói với cô bé là chạy…chạy đi…. nhưng cậu không cố được nữa, mí mắt nặng trĩu, cậu nhắm mắt lại, một khoảng không màu đen phía trước.
*Ào* Một xô nước được dội lên người hai đứa bé…
-A…a….a….-Tiêng nói yếu ớt vang lên…
-Tỉnh rồi à nhóc???-Giọng một tên bặm trợn làm cậu bé mở to mắt tỉnh hoàn toàn….
-Các ông là ai, thả tôi ra, bé nhím đâu rồi???
-Tụi tao là ai không quan trọng, quan trọng là mày và con nhóc kia đang bị bắt và chờ gia đình tụi bay đưa tiền chuộc đi!!! Ha…ha…ha….tiếng cười man rợ của hắn va một số tên đàn em làm cậu nhóc run sợ. Nhìn về phía tên lúc nãy hướng vào, cậu bé nhìn thấy cô bé nhỏ người có một số vết thương mắt nhắm lại. Cậu lòng đau cố bò lại chỗ cô bé.
-Nhìm ơi, tỉnh lại đi em.-Hắn nói rồi vỗ vỗ mặt cô bé…
-Ư…ư…ư…Đau đầu quá….Gió, mình đang ở đâu thế này…???-Cô bé tỉnh dậy mệt mói đáp.
-Mày cùng thằng nhóc đang được tụi tao bắt cóc….vui vẻ đi….mấy tiếng nữa bọn người nhà tụi bây sẽ mang tiền chuộc….xác tụi bây…ha….ha….ha….
-Gió ơi, ông kia nói vậy là sao hả anh, mặt ông ấy nhìn sợ quá à…..
-Em đừng sợ đã có anh ở đây rồi…Anh sẽ bảo vệ em….

-Ha…ha….ha….mày đừng có ở đó mà diễn trò nữa….chuẩn bị chết đến nơi rồi còn già mồm…ha….ha…ha….đi…để hai đứa nó tâm tình với nhau cho đã….ha…ha…ha…-Giọng cười khả ố của tên đó vang lên làm cậu và cô nhóc run sợ. Bọn chúng đi rồi cô mới nắm lấy tay cậu nhóc…
-Anh ơi, em sợ lắm…..
-Không phải sợ đã có anh ở đây, anh sẽ tìm cách trốn thoát.-Cậu bé nói rồi nhìn quanh một hồi….
-A có một cái cửa sổ, chắc tụi kia tưởng anh em mình còn nhỏ không biết trèo, để anh qua rồi đưa em qua đó….
-Anh, cẩn thận….
-Á…á…á……
-Anh..anh bị sao vậy???-Cô bé hoảng hồn đáp…
-Anh không sao……
-Mẹ kiếp, ai cho tụi bây trốn đi trốn.-Bỗng giọng một tên lưu manh vang lên, buông một câu chửi tục.
-Á…á…á…gió ơi cứu em với…..cứu em….hu…hu…hu
-Tụi bây, kiếm thằng nhóc rồi bắt lại cho tao.
Cậu bé lúc biết cô nhóc đã bị phát hiện, cậu rất muốn cứu cô nhóc nhưng sự sợ hãi của bản thân đã khiến cậu quay đầu bỏ chạy để lại đằng sau tiêng khóc của cô bé….cậu chạy mãi…chạy mãi…bỗng nhiên mập mờ đâu đó ánh đèn pin, cậu sợ hãi “chẳng lẽ tụi nó tìm ra mình rồi” cậu vội vàng trốn ở một bụi cây gần đó. Ánh đèn pin càng ngày đến càng gần……
-Mẹ, ba…..-Cậu hét lên rồi chạy khỏi chỗ nấp lao tới chỗ đám người kia ôm chầm lấy một người đàn bà rất đẹp.
-Ôi..ôi…Cao Phong…con tôi…Làm sao mà con trốn được??? Thế còn Ái Nhi thì sao???
Nghe người phụ nữ nhắc, cậu mới chợt tỉnh ra…
-Mẹ ơi, mẹ đi cứu Nhím đi, em ấy bị tụi nó bắt kìa….hu..hu…hu…..
Mẹ và ba cậu cùng đám người kia cùng đi đến ngôi nhà gỗ kia sứu cô bé. Cả đám bắt cóc bị bắt lại, cô nhóc được cứu thoát trong tình trạng thật tồi tệ, máu lênh láng khắp người, trên cơ thể, vết thương không ngừng chảy máu……Cô bé được đưa đi bệnh viện ngay lập tức nhưng vì những tên đó ra tay quá mạnh, cô khó trị khỏi phải đưa sang nước ngoài điều trị. Những tên lưu manh bắt cóc họ đã khai ra người đứng sau toàn bộ chuyện này là ông chủ của công ti đối đầu nhà cậu bé, công ti đó bị phá sản ngay sau khi cậu bé về nhà. Khi cô bé rời đi, cậu không đi đến được vì lúc đó còn kiệt sức………….
Quay lại hiện tại……Cậu ngồi suy nghĩ cái câu chuyện khủng khiếp diễn ra trong qua khứ mà trên môi vương lại một nụ cười nhạt “mình là một thằng hèn nhát”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.