Đọc truyện Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng – Chương 71: Uống say…
Lúc 8″30 tại biệt thự Ô Minh Hoàng…
Lâm Tú Vi ngồi xem ti vi,nhìn đồng hồ,rồi cô lại ngoảnh ra ngoài.Vương Thành Long lại tăng ca sao?Nhưng lúc nãy cô gọi hỏi Diệp Anh rõ ràng là hắn đã về rất sớm?Cô thở dài một tiếng,cơm cũng đã chuẩn bị xong,mấy món cô làm đều là món mà hắn thích theo lời Diệp Anh.Cô chuyển kênh liên tục,ấn liên tục như muốn nát cái điều khiển.
“Ring,rang,ring…”
Điện thoại cô reo,Lâm Tú Vi cầm máy,trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười.Nhưng chỉ một giây sau khi cô nhìn dòng chữ trên màn hình đã tắt hẳn.Là Vương Thiên Tú gọi.
-Sao rồi,có được không.
-Anh cậu còn chưa về,tôi đợi cơm cả tối nay,cậu nói xem hiện tại có phải tôi nên vào ăn thật lo rồi đi ngủ không hả?
-Ayza…mới có 9h,ngủ sớm sẽ béo phì.Coi như hôm nay cậu làm phước cho tôi đi.
Lâm Tú Vi suy nghĩ một chút nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an.
-Nhưng mà,tôi không biết nói kiểu gì?
-Hay cậu uống chút rượu vào để dũng khí tăng nhanh.Không chừng lại một lần được mắng anh tôi mà không bị sao cả.
-Tôi không biết uống rượu.
-Cậu nghĩ thử xem.Giờ cậu uống,vừa giúp được tôi,vừa có cớ để xả giận từ trước tới giờ.Hơn nữa,không ai chấp người say.Biết đâu anh tôi lại thả cậu về thế giới của cậu.
Lâm Tú Vi im lặng một chút.
-Thôi được,để tôi suy nghĩ.
Vương Thiên Tú đầu dây bên kia đang ôm bụng cười.Tưởng tượng xem Lâm Tú Vi mà say sẽ cho hắn một trận,rồi quậy tanh bành cái biệt thự đấy ra.Nói không chừng vì lỡ lời mà cô có thể bắt hắn trao trả xe cho cậu.Về phía Lâm Tú Vi,suy nghĩ của cô cũng không khác cậu là mấy.Chỉ khác là cô sẽ giả say.
-Nếu giờ mình chỉ có chút mùi rượu trên người thôi,giả vờ loảng quạng trước mặt Vương Thành Long.Đến lúc đấy đánh cho hắn một trận để hả giận,chửi hắn cho thật đã rồi lên giường ngủ.Ai thèm chấp người say chứ.
Nghĩ gì làm lấy,Lâm Tú Vi vào hầm rượu lấy một chai ra.Cô không quên lấy thêm chiếc ly đặt lên bàn ăn.Cô rót ra nửa ly,tập cầm như mấy người quý tộc cô nhìn thấy ở bữa tiệc trước đây.
-Công tử,bổn cô nương kính ngài một ly.
Lâm Tú Vi uống một hơi cạn cốc,cô liếm môi.
-Ha…cũng không có gì đáng sợ,cũng chỉ như nước ngọt thôi.
Cô hả hơi vào tay rồi ngửi ngửi.
-Vẫn chưa có mùi.Chắc phải uống thêm.
Cứ như thế,cô cứ rót rồi uống,chốc lát đã hết giàn một phần ba chai.Cô bắt đầu thấy lảo đảo,trước mắt là hàng trăm cái tủ lạnh.Và cuối cùng là gục luôn xuống bàn ăn.
11h,Vương Thành Long từ quán bar trở về nhà.Hắn vừa bước vào cửa đã ngửi thấy nồng nặc mùi rượu.Hắn bước vài trong,đi thẳng vào trong bếp.Đôi mắt ngạc nhiên xuất hiện trên gương mặt.Hắn cầm chai rượu lên,rồi nhìn cô bé đang gục trên bàn,miệng còn nhấp nháy nói gì đó.Trên chán nhăn lại đọc dòng chữ trên chai rượu.Sao đây?Rốt cuộc là có chuyện gì với cô?Lại dám lấy chai rượu mạnh nhất,đắt nhất ra uống.Hắn đặt chai rượu xuống,nhấc người cô lên,Lâm Tú Vi ú ớ như tỉnh dậy.
-Tiểu Vi,tiểu Vi.
Lâm Tú Vi ngửa người ra đằng sau,Vương Thành Long nhanh tay đỡ lưng cô.Cô dùng tay tát vào mặt hắn.
-Hả…ai đây,ai đây.
Vương Thành Long cau mày,bế cô ra ghế sofa ngồi.
-Ai…á,đừng động vào người tôi.
-Yên,anh là Vương Thành Long.
Vương Thành Long ôn nhu,giọng nói tỏ rõ vẻ chiều chuộng.Lâm Tú Vi đơ người một lúc rồi đánh vào ngực Vương Thành Long.Gương mặt cô bây giờ đỏ ửng,hành động dễ thương càng làm người khác muiins cưng chiều hết mức.
-Nè…ông chú,có biết tôi nhớ chú lắm không…ngủ không có ai ôm hết.Sao tự nhiên lại không đếm xuể tới tôi…hic,hic…ợ…ông chú đáng ghét,đáng ghét…hic…
Vương Thành Long nở nụ cười.Thì ra cô bé này cũng rất sợ hắn giận mình.Mấy ngày này không được ôm không ngờ lại làm cô khó chịu đến vậy.Hắn cười tươi,cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lồng ngực.
-Nhớ chú hả…vậy tiểu Vi có thích chú không?
Lâm Tú Vi bất giác trườn người ngồi lên đùi hắn,hai tay ôm lấy mặt hắn rồi nhìn chằm chằm không dời.Vương Thành Long thích thú tự nhủ: “Biết trước cô khi say lại sán hắn như thế thì ngày nào hắn cũng cho cô uống rượu.” Đôi mắt nhìn chằm chằm cô,một chút thích thú,một cảm giác khó tả len lỏi trong đôi mắt vốn dĩ rất nghiêm khắc kia.Hắn nhìn cô chằm chằm đợi chờ câu trả lời của cô.Lâm Tú Vi không nói gì chỉ ngả người vào lòng hắn,ôm chặt.Vương Thành Long vuốt ve mái tóc cô.Lâm Tú Vi bắ đầu chuyển trạng thái,cô sụt sịt khóc.Vương Thành Long cúi xuống nhìn cô.
-Tiểu Vi của chú sao vậy?Bị ai ức hiếp hả?
Cô ngước lên,đôi mắt rưng rưng nước.
-Không ai thương tiểu Vi cả.Ai cũng bỏ tiểu Vi đi hết,mẹ bỏ đi,ba cũng bán tiểu Vi.Ai cũng muốn ức hiếp…tại sao,có phải họ chán ghét tiểu Vi lắm không.Đến Vương Thiên Tú cũng bắt nạt…
Nước mắt bắt đầu chảy trên má cô.Vương Thành Long cau mày khi nghe đến tên thằng em trai bất trị kia.
-Vương Thiên Tú bắt nạt?
-Hic…cậu ta là đồ đáng ghét,cậu ta dọa nếu không nói Vương Thành trả xe thì cậu ta nói chuyện tiểu Vi mồ côi,bỏ nhà đi…hic…
Cô òa khóc,nức nở kể cho hắn nghe mọi chuyện.Vương Thành Long hôn nhẹ lên khóe mắt,giọt dung dịch mặn chát tràn vào khóe miệng nhưng hắn lại cảm thấy rất ngọt,vị ngọt mà khi cô tỉnh hắn không bao giờ có được.
-Chú thay tiểu Vi xử lý bọn họ.Được chứ?
Cô nhìn hắn,đôi mắt yếu ớt cần người bảo vệ,Vương Thành Long cười nhẹ nhìn cô bé trước mắt.Ai nói cô ngang bướng chứ?Mọi ngày thấy cô trầm tĩnh vậy không ngờ trong thâm tâm lại như một đứa trẻ không chịu lớn.Nhưng không sao,hắn thích cô yếu ớt.Khi đấy chẳng phải hắn sẽ là người bảo vệ,bên cạnh cô.Có như vậy,mai này sau khi cưới cô về cũng sẽ không lo không có ai quản nổi cô.
Lâm Tú Vi choàng dậy ôm cổ hắn,chiếc cằm bé nhỏ đặt lên vai y như một đứa bé thèm ngủ.
-Chú không bỏ tiểu Vi chứ?
Lâm Tú Vi dụi dụi mặt vào vai như lau nước mắt.Vương Thành Long bế cô lên rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
-Chú không bỏ tiểu Vi.Vậy tiểu Vi có thích chú không?
Lâm Tú Vi như đã ngủ,nhưng vẫn nhấp nháy miệng trong vô thức.Cô ôm cổ hắn,hắn đi từng bước nhẹ nhàng ra khép cửa chính.
-Có…
Vương Thành Long mỉm cười,ánh mắt nheo lại hạnh phúc,hắn bế cô lên phòng,đặt cô xuống,định thay đồ nhưng lại bị cô giữ tay lại.
-Đừng giết người cũng đừng đánh nhau nữa được không?
Vương Thành Long ánh mắt trầm xuống nhìn cô.Lâm Tú Vi thậm chí hiện tại còn không mở nổi mắt,chỉ vịn vịn tay áo hắn.
-Tôi không muốn…
Vương Thành Long đơ người suy nghĩ,nói không đánh nhau thì hắn có thể làm được.Nhưng…không giết người thì hắn chỉ có thể nói là hạn chế chứ không thể không giết.Hắn gỡ tay cô ra,cho vào trong chăn,kéo chăn lên đắp cho cô.Nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc,hôn lên trán cô.
-Tiểu Vi ngủ ngoan!
Hắn vào trong phòng thay đồ ngủ rồi đi ra.Ngồi tựa vào đầu giường xem máy tính.Thi thoảng lại nhìn xuống ngắm nghía gương mặt đang ngủ ngon lành kia.Vương Thành Long lướt máy tính,nhưng trong đầu lại suy nghĩ mấy lời cô nói.Vì cô đang say nên mấy lời đó không thể là nói dối.Chỉ cần cô không thích hắn đều có thể hạn chế,ngay cả bây giờ cũng vậy,việc hắn xuất hiện ở hắc đạo cũng khá ít,hầu hết đều ở công ty.Từ khi biết cô sợ máu hắn cũng bắt đầu chán ghét việc chết chóc.Bất chợt hắn cau mày.Đôi mắt đang nhắm bình yên sao lại có nước mắt rồi.Cô cau mày,bàn tay nắm chặt lấy chăn,nước mắt cũng bắt đầu lăn dài chảy dọc hai khóe mắt.Vương Thành Long gập máy tính bỏ sang chiếc bàn nhỏ,hắn nhẹ nhàng nhấc chăn rồi nằm cạnh cô.Tay nhấc nhẹ đầu cô lên cánh tay trái của mình,tay phải kéo người cô lại phía mình hắn,hôn lên khóe mi.
-Anh ở đây…
Lâm Tú Vi như kiếm được điểm dựa,cô ôm hắn,dụi đầu vào khuôn ngực săn chắc mà ngủ ngon lành.Vương Thành Long mỉm cười,mân mê mái tóc óng mượt của cô rồi cũng theo đó mà chợp mắt.
Bên ngoài tấm kính dày kia là bầu trời đầy sao.Ánh trăng cũng thấp thoáng theo làn mây mà chiếu vào căn phòng.Trên chiếc giường to mà xám đen,hai con người,hai thế giơis dường như đã hòa vào một.Nhưng đó cũng chỉ là lúc đang mê man trong cơn say.Đến khi tỉnh giấc liệu có còn nồng ấm như đêm nay.Cũng không thể biết trước được lòng người càng không thể dự đoán được ý trời.Vậy nên…nếu muốn trinh phục ắt phải dựa vào thực lực,bản lĩnh.Có như vậy,hạnh phúc mới được đong đầy…