Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 3: Những ngày cuối của sự hạnh phúc(-3-)


Đọc truyện Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng – Chương 3: Những ngày cuối của sự hạnh phúc(-3-)

Reng….reng…Tiếng chuông điện thoại reo,Lâm Tú Vi đang ngủ bị đánh thức.Nhăn nhó mặt mày,cô quơ quạng lấy điện thoại nhưng lại làm rơi xuống đất.Bức xúc,cô lăn một vòng.Hình như Lâm Tú Vi vẫn nghĩ chiếc giường của mình rất rộng.Hậu quả của đầu óc đang lơ mơ là bịch……

-Á…

Lâm Tú Vi ngã xuống,một lần nữa thân thể cô lại thân mật với sàn nhà.Xoa xoa cái trán,Lâm Tú Vi chửi thề trong long:”shit,mới sáng sớm đã đen rồi!”.

-Alo!Mới sáng sớm mà gọi cái gì vậy?

-Nữ hoàng của tôi!Vẫn còn đang ngáy ngủ hả!

-Hừm…anh đáng ghét thật mà.

-Xuống đi,chúng ta đi tập thể dục nào.

-Không xuống.Anh tập một mình đi.Em buồn ngủ.

-Bây giờ có xuống không hả?Không xuống là anh lên ăn luôn em đấy.

-Xùy…anh chỉ vậy là nhanh.Đợi chút em xuống liền.

Dập máy,Lâm Tú Vi làm vệ sinh cá nhân chỉ mất 2 phút.Hôm nay cô mặc chiếc áo croptop màu trắng cùng quần thể thao bó sát màu đen nộ đường cong của cô.Cùng với đôi giày màu đỏ đen khỏe khoắn.Mái tóc được búi kiểu cách.Lâm Tú Vi không quên cầm thêm chiếc khăn lau mồ hôi màu xanh nhạt.Vì thời tiết khá lạnh nên Lâm Tú Vi mặc bên ngoài chiếc áo khoác nhẹ không cài khóa.Trông cô thật quyến rũ.Xuống dưới nhà,Hoàng Phong cũng không kém hấp dẫn.Anh mặc áo thun bó màu đen lộ rõ cơ bắp khỏe khoắn cùng chiếc quần thể thao màu xanh thẫm và đôi giày thể thao không kiểu cách màu xanh nước biển.Chiếc khăn màu trắng vắt trên vai hơi ẩm.Có lẽ Hoàng Phong đã chạy bộ từ căn biệt thự của anh tới nhà trọ của Lâm Tú Vi.

-Xinh quá ta!

-Tất nhiên.Lâm Tú Vi em có bao giờ xấu?

-Uk.Em thì xinh rồi.Giờ chúng ta công viên chạy bô nhá.

-Trời ạ!Bụng của em đâu như anh.Phải bỏ cái gì vào bụng đã chứ.

-Ăn xong chạy không tốt cho sức khỏe.Thôi,chạy đi.Lát anh dẫn đi ăn.

Lâm Tú Vi mệt mỏi gật đầu.Ra công viên gâng nhà,Lâm Tú Vi chạy được 2 vòng thì cái bụng của cô không chịu được réo rắt.Cô ngồi thở hổn hển vì mệt.Thấy gương mặt khá nhợt nhạt của cô,Hoàng Phong lại,cầm lấy khăn lau những giọt mồ hôi đang đọng lại trên gương mặt trắng hồng này.Xong xuôi,anh dẫn cô đi ăn ở một quán gần đấy.

Lâm Tú Vi không để ý ai,cô ăn như người bị bỏ đói mấy ngày.Hoàng Phong ngồi đó cố nhịn cười khiến khuôn mặt anh trở lên biến dạng.

-Anh nhìn gì hả?Bộ chưa nhìn thấy người ta ăn bao giờ hả?

-Khụ..khụ…ờ thì tại em ăn nhiều quá thôi.


-Nhiều cái gì.Tại ai mà em ăn như vậy.Đồ đáng ghét.

-Anh thua…anh thua được chưa!

Hoàng Phong giơ 2 tay ra hiệu chịu thua.Cả 2 ăn uống trong vui vẻ.

-Hôm nay em đi cùng anh tới một nơi nha!

-Đi đâu?Chơi hả?

-Cái đầu em không gì khác ngoài chơi hả.Cứ đi rồi em sẽ biết mà.

-Ờ.Mà em cần mặc đồ gì đây.

-Thì mặc bộ nào em thích nhất.Em mặc gì cũng đẹp rồi nữ hoàng của anh à!

-Thôi ngay cái kiểu đó đi nhá.Nghe mà thấy gớm quá cơ.

-Được rồi.Nghiêm túc.8 giờ tối nay anh đến đón em nha.

-Uk.

Ăn sáng xong,Hoàng Phong nói là có chuyện cần đến công ty bố nên Lâm Tú Vi đành về một mình.Cô tản bộ trên vỉa hè.Nhìn xung quanh,thời tiết hôm nay thật đẹp.Bên đường là những quán ăn nhỏ với nhiều thực khách khác nhau.Người thì có cặp có đôi đang hạnh phúc,người thì bạn bè ngồi tụ tập nói chuyện rôm rả,có bàn lại hạnh phúc ngồi quây quần bên chiếc bàn nhỏ cùng gia đình.Bất chợt Lâm Tú Vi đứng lại,đôi mắt long lanh nhìn thẳng về phía gia đình kia.Người đàn ông ăn mặc rất đơn giản,áo thun và quần tây âu.Mắt cô bỗng rơi giọt lệ khi nhìn cảnh tượng đó.Người đàn ông đó rất quen,lại là người mà cô đã từng ngưỡng mộ,yêu thương.Đó là Lâm Nhật Minh-cha của Lâm Tú Vi.Ông đang ngồi tươi cười với một bé trai kháu khỉnh tầm 6 tuổi và người đàn bà 30 tuổi tên Trịnh Mỹ Hoa-người vợ bé mà ông cưới về chỉ sau chưa đầy 2 tháng ngày mẹ Lâm Tú Vi mất.Giọt nước mắt dần rơi xuống,chiếc mũi nhỏ đã ửng đỏ từ bao giờ.Như có một sức manhj gì đó kéo ông Minh lại.Ông quay sang cũng là lúc nhìn thấy đứa con gái bé bỏng của mình.Đứng phắt dậy,ông nhanh chân sang bên đường nhưng Lâm Tú Vi dường như không muốn nhìn thấy ông.Cô chạy thật nhanh về phía trước.

-Tiểu Vi!Tiểu Vi!Đợi ba với.

Tiếng ông Minh hớt hải gọi con.Cả hai chạy được một đoạn dài thì Lâm Tú Vi thấm mệt.Cô dừng lại ở trước công viên Bạch Mã,cúi người,bàn tay nắm chặt đầu gối thở mạnh.

-Tiểu Vi,con…con nói…chuyện với ba một lát!

Ông Mạnh mệt đến nỗi nói không ra lời.Đáp lại câu nói khẩn cầu là ánh mắt lạnh lùng không đáy.Đôi mắt bắt đầu đỏ dần nhưng Lâm Tú Vi không cho phép mình yếu đuối lúc này.

-Ông là đang gọi tôi sao?

-Con đang nói cái gì vậy?Chẳng lẽ ta lại không được gọi tên con gái mình?

-Con gái sao?Ông coi tôi là con gái từ bao giờ vậy.Lâm Tú Vi tôi không có người ba như ông.


-Con…Tiểu Vi ta biết con còn đang giận ta nhưng mọi chuyện đều là muốn tốt cho con mà thôi.

-Cái ông gọi là cái tốt là cho tôi một bà mẹ kém ông 20 tuổi sao.Cái tốt mà ông cho tôi là niềm vui khi ông cưới vợ mới về chưa đầy 2 tháng ngày giỗ của mẹ tôi.Ông coi tất cả những điều đó là tốt.

-Việc đó là vì…

-Là vì ông không chịu được cảnh sống không có người làm ấm giường cho mình hay…

Lâm Tú Vi tức giận đến nỗi cô còn không biết mình đang nói cái gì.”Đét”,một bàn tay in dấu trên gương mặt cô.Đôi má trắng bệch giờ đã ửng hồng.Ông Minh cũng không ngờ mình lại ra tay đánh con gái mình.

-Tiểu Vi…ta…

-Ông!Đừng chạm bàn tay dơ bẩn vào người tôi.Và nhớ rằng người cha mà tôi luôn yêu quý đã chết từ lâu rồi.Còn người đang đứng trước mặt tôi chỉ là người dưng mà thôi.

Nói xong,Lâm Tú Vi đi nhanh về phía nhà trọ của cô.Hai tiếng gia đình ư?Nó đã bị chôn vùi xuống lòng đất từ lâu rồi.Cái tiếng ba ơi hình như 10 năm nay cô chưa từng sử dụng đến.Tự hứa với bản thân mình rằng không được phí nước mắt cho người đàn ông kia nhưng tại sao mỗi lần nhìn lại thì nước mắt cô cứ rơi lã chã.Tâm trạng bất ổn khiến cô không buồn nghe điện thoại của bất cứ ai.

-Tú Vi…em làm gì mà bây giờ mới chịu nghe máy hả?Có biết anh lo lắm không?Tú Vi à,em…xảy ra chuyện gì phải không?

Lâm Tú Vi nghe giọng nói của Hoàng Phong khiến cô yếu lòng hơn.Nhưng làm sao được,không thể để lúc nào anh cũng lo cho cô được.Anh đã quá vất vả khi yêu một người như cô.Lau nước mắt,cô nở nụ cười trên môi.

-Ây da…em thì có chuyện gì chứ.

-Vậy tại sao em lại không nghe máy?Đừng giấu anh chuyện gì đấy!

-Em thì có chuyện gì mà giấu chứ.Chỉ là em ngủ quên nên không nghe máy thôi mà.

-Ukm.Tầm 1 tiếng nữa anh sẽ đến đón em nha!Nhớ ăn mặc thật đẹp vào đấy!

-Em biết rồi.Không phải anh nói em lúc nào cũng xinh sao?

-Biết là vậy nhưng ngày hôm nay rất đặc biệt nên em phải là người tuyệt vời nhất.

-Haiz…biết rồi mà.Thôi em cúp máy để chuẩn bị cho kịp giờ.

Lâm Tú Vi cúp máy,thở một hơi thật dài rồi đứng lên chuẩn bị.

Vì Hoàng Phong bảo tối nay đặc biệt nên cô diện bộ đầm trắng hở vai ngắn đến đầu gối để che đi chiều cao khiêm tốn của cô.Mái tóc được búi để lộ vài sợ ngoài làm tăng thêm độ quyến rũ.Đôi giày cao gót màu nude cùng với phụ kiện khá chỉnh chu.Trông cô như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích.


Bước xuống nhà,Hoàng Phong đã đợi ở đấy.Anh đi chiếc xe thể thao màu đỏ cùng với bộ véc đen lịch lãm.Cặp đôi không thể hoàn hảo hơn.

-Tối nay em đẹp lắm!

-Anh đúng là…mà giờ chúng ta đi đâu đây?

-Nhà anh.

-Nhà anh?

-Sao em ngạc nhiên dữ vậy.Hôm nay anh muốn giới thiệu cho mọi người biết về em.

-Có sớm quá không anh?Mình còn hai năm nữa mới tốt nghiệp mà.

-Sớm gì.Anh thấy vậy là ổn rồi.Anh muốn cả thế giới biết rằng em là của riêng anh.

-Ừm.Tùy anh vậy.

Hai người đi một lúc thì tới.Lâm Tú Vi ngạc nhiên khi nhìn thấy căn biệt thự nguy nga mà tráng lệ.Xung quanh là hàng ngàn tia sáng làm cho căn biệt thự trở lên nguy nga hơn.

Lâm Tú Vi bước xuống với bao ánh nhìn ngạc nhiên cùng sự ngưỡng mộ.Cô như nàng công chúa sánh vai cùng chàng hoàng tử khôi ngô Hoàng Phong.Vào đến đại sảnh,tim của Lâm Tú Vi bất chợt đập nhanh.Bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy cánh tay của anh.Hoàng Phong như hiểu ý của cô,tay trái đặt lên bàn tay nhỏ bé rồi nhẹ nhàng nói nhỏ:”Đừng lo,có anh ở đây rồi!”.

Lâm Tú Vi mỉm cười với tất cả mọi người.Cô được Hoàng Phong dẫn đi giới thiệu với tất cả khách quý ở đây.

-Ông Lâm,tôi rất mừng khi ông đã đến đây!

-Tất nhiên phải đến rồi,thiếu gia của Hoàng Kì lại không nể mặt được sao.Tiểu…

Ông Minh ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Tú Vi-con gái mình đang tay trong tay với Hoàng Phong.

-À…Đây là Lâm Tú Vi.Bạn gái của tôi.Tú Vi đây là Lâm Nhật Minh,chủ tịch tập đoàn dầu khí LV.

Thấy ông Minh nhìn Lâm Tú Vi như người đã quan từ rất lâu.Anh nhìn sang thấy cô có vẻ hơi lúng túng,khó chịu liền nắm chặt lấy tay cô.Cô ngước mắt lên nhìn Hoàng Phong.Ánh mắt này không hiểu sao lại cho cô cái cảm giác an toàn như vậy.

-Thật lạ nha!Hai người lại cùng họ với nhau.Không lẽ là do duyên số sao…Hôm nay đúng là một ngày vui nha.

-Hoàng Phong,anh nói hơi quá rồi.Em làm gì có phước phận như vậy chứ.Em và Lâm chủ tịch đây không hề quen biết.

Vừa nói Lâm Tú Vi vừa nhìn thẳng vào mắt ông như một lời tuyên bố thẳng thắn nhất.

Hoàng Phong mỉm cười,sau đó để cô ở lại đó một mình bởi anh còn có việc phải làm.

-Con và Hoàng Phong yêu nhau.


-Tôi không cần phải cho ông biết chuyện này.

-Con không thể cưới cậu ta được.

-Sao đây?Ông là đang lo lắng cho tôi.

Đang nói chuyện thì bỗng hai người bị gây chú ý bởi Mc trong bữa tiệc này.

-Xin mọi người chú ý!Hôm nay tập đoàn Hoàng Kỳ tổ chức bữa tiệc này là để thông báo một tin vui của Hoàng gia.Tiếp theo,tôi xin nhưỡng chỗ cho chủ nhân bữa tiệc hôm nay,đó là ông Hoàng Kỳ.

Tiếng vỗ tay rầm rộ vang lên.Ông Kỳ bước lên sảnh,cúi chào và bắt đầu phát biểu.

-Lời đầu tiên cho phép Hoàng Kỳ tôi cám ơn tất cả mọi người đã đến đây dự buổi lễ này.Và tất nhiên không thể kể đến đó là ông vua kinh tế Vương Thành Long đã chấp nhận đến đây ngày hôm nay.

Tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về phía hắn.Vương Thành Long đang ngồi trên chiếc bàn dành cho những vị khách quý.Lâm Tú Vi cũng hiếu kì nhìn lên.Đôi mắt như đại bàng đang nhìn thẳng vào cô khiến Tú Vi có phần sợ sệt.Nhưng gương mặt đó lại khiến cô nhớ đến ai đó.Chỉ là bây giờ vẫn chưa nhớ ra.Dù sao thì cô cũng không nên quan tâm quá nhiều vào vấn đề này.

-Hôm nay là ngày vui,tôi đặc biệt mời mọi người đến đây là vì muốn thông báo vị hôn thê của con trai tôi đó là Triệu Ngọc Hân.

Nụ cười trên môi của Lâm Tú Vi lặn xuống thay thế cho khuôn mặt trắng bệch,thân thể cô cứng đờ như tượng.Đôi mắt vô hồn nhìn người mình yêu đang trong tay với người con gái khác bước lên bục.Nước mắt mà cô cố kìm nén từ chiều cuối cùng cũng bùng phát.Cô nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phong rơi lệ.

Chạy ra khỏi căn biệt thự đó.Cô vấp ngã ngồi xuống vỉa hè.Chân cô thậm chí không thể đứng dậy.Trời cũng bắt đầu mưa.Lâm Tú Vi vẫn ngồi đó,khóc và khóc.Ngoài khóc ra thì cô không biết phải làm gì lúc này.Mưa mỗi lúc một to.Nước mắt cũng cứ thế rơi xuống.Một lúc sau,cô lấy tay lau nước mắt rồi dùng hết sức mà đứng dậy.Tháo đôi giày cao gót ra cầm tay cô bắt đầu lang thang tên con đường tối tăm.Thẫn thờ nhìn màn đêm buông xuống cũng giống như cuộc đời của cô vậy-không một chút ánh sáng.Lâm Tú Vi sang đường mà không cần nhìn.Cô chỉ biết đi nhưng không biết mình đi đâu hết.

-Nè,muốn chết hả?

-Cô kia,có chết thì ra chỗ khác mà chết.Đừng đứng trước mũi xe của tôi chứ.

Bao nhiêu lời trách móc đều không lọt vào tai Lâm Tú Vi.Cho đến khi một chiếc xe đâm trúng cô khiến cô ngã xuống.

Mắt bắt đầu nhắm lại,người cô lạnh ngắt.Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy như đang có ai đó ôm mình vào lòng.Gương mặt anh tuấn và rồi một màn đêm bao trùm lấy cô.

-Cô ấy sao rồi?

-Lão đại,tiểu thư chỉ bị bong gân một chút.Hình như là do di chứng lần trước bị trật,bây giờ lại bị lần nữa nên quá trình hồi phục sẽ rất lâu.

-Sức khỏe?

-Vì ngấm mưa nên có biểu hiện sốt cao vả lại sức rất yếu.

-Liệu bao lâu mới tỉnh lại.

-Nếu nhanh thì ngày mai thôi nhưng lâu thì chắc vài ngày mới có thể hồi phục.

-Được rồi.Chú ra ngoài trước đi!

Vương Thành Long ngồi bên cạnh giường nhìn Lâm Tú Vi.Gương mặt xanh xao,đôi môi nhạt màu không sức sống.Vế bầm trên cánh tay do ngã xuống vẫn còn bầm.Hắn lấy tay gạt những lọn tóc vương trên khuôn mặt ra.Nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn mà hắn muốn bấy lâu nay.Cứ như vậy,Vương Thành Long chỉ ngồi đó,không rời mắt khỏi cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.