Đọc truyện Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng – Chương 27: Thỏa thuận thành công
Lâm Tú Vi đến trường,La Quế Bảo như đợi cô từ trước.Vừa nhìn thấy cô,La Quế Bảo nhanh chân đi lại.Đưa cô cốc trà đào.
-Cho cậu này!
-Cảm ơn nhưng mình vừa ăn sáng.
-Không sao.Cứ cầm lấy.Khi nào khát thì uống.Mua rồi bỏ đi cũng phí.
-Vậy cảm ơn nha!Hôm nào tớ lại mời lại cậu.
Lâm Tú Vi nheo mắt cười.La Quế Bảo nhìn cô cười.Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.Thi thoảng cô lại hướng mắt nhìn anh vừa kể chuyện vừa tả lại hành động như con nít.Không hiểu sao,mỗi lần bên anh cô cảm thấy trong lòng có chút ấm áp pha lẫn an toàn.Ngay cả khi anh cười cô cũng thấy mình tươi vui hơn.
-Bảo ca,có bạn gái mà không giới thiệu nha!
Từ đằng sau đột ngột có cánh tay khoác lên vai anh.Di Bảo cười tươi,khuôn mặt mang dáng dấp của một nghệ sĩ.Thật ra thì Di Bảo thi thoảng được mời đóng phim ngắn nên chuyện anh sở hữu phong thái của nghệ sĩ là không tránh khỏi.Điều làm nên tên tuổi ở trường này là Di Bảo được tôn làm công tử đào hoa nhất trường.Vì là người mới nên Lâm Tú Vi chưa biết,thiếu gia này mà muốn ai chỉ chỉ cần ba nốt nhạc là có.Tất nhiên lời nói và cử chỉ của anh diễn rất thật.Nữ sinh trong trường biết rõ vậy nhưng vẫn cứ lao đầu vào lưới mà Di Bảo quăng ra.
La Quế Bảo nhìn Lâm Tú Vi rồi quay sang gạt tay Di Bảo ra.
-Cậu nói linh tinh gì chứ?Chỉ là bạn thôi!
Di Bảo bĩu môi,liếc nhìn Lâm Tú Vi.Lúc này Lâm Tú Vi vô tình bắt trọn khoảnh khắc đấy.Anh thật dễ thương,làn da trắng rất hợp với màu môi phớt hồng.
-Ơ…đây chẳng phải sinh viên C sao?
Lâm Tú Vi nhìn anh mất tự nhiên,cô đột nhiên nhìn La Quế Bảo như cầu cứu.
-Cậu nói gì vậy?
-À…Tớ quên.Làm gì mà ghê vậy?Xin lỗi nhá…Lâm…Lâm…Tú Vi phải không nhỉ?
Di Bảo cau mày,một lúc sau anh mới nói được cái tên của cô.Chẳng trách anh được.Bởi xung quanh anh toàn con gái.Cô cũng chỉ là người mới lại không quen biết thì việc gì người ta phải nhớ đến cô.
-Không sao!
Lâm Tú Vi mỉm cười.Di Bảo nhanh chóng rút máy ra chụp lại khuôn mặt tươi cười của cô.Anh thoát ra mở danh bạ rồi đưa trực tiếp cho cô.
-Cho tớ số được chứ?
Lâm Tú Vi nhìn chằm chằm vào điện thoại và bắt đầu suy nghĩ.Riêng La Quế Bải sững người nhìn chiếc điện thoại trên tay Lâm Tú Vi rồi nhìn đến gương mặt Di Bảo.Anh quen cô không nhiều nhưng ít nhất cũng dài hơn Di Bảo.Vậy mà giờ cậu ta trơ trẽn tới nỗi vừa gặp đã xin số.Anh méo mó tự cảm thấy mình giống như rùa đang đua với chú thỏ Di Bảo.Mặc dù cuối cùng rùa cũng thắng nhưng quan trọng là bây giờ rùa đang cách thỏ hàng nghìn cây số.
-Sao hả?Nếu cậu không thích cũng không sao!
Lâm Tú Vi nhanh nhẹn cử động ngón tay thon thả trên màn hình điện thoại.Sau khi ấn xong vài con số,cô đưa lại điện thoại cho Di Bảo.Anh nhìn điẹn thoại rồi mỉm cười.Quả nhiên anh không đoán sai.Con gái chưa ai có thể cưỡng lại sức hút của anh.Haiz…cũng chỉ vì cuốn hút quá thôi mà.
Xong chuyện,La Quế Bảo kéo Lâm Tú Vi đi.Di Bảo định gọi nhưng lại lắc đầu bỏ đi.Lâm Tú Vi còn đang ngây người không biết chuyện gì.Đan Đan thấy hai người tay lắm tay thân mật nên chạy lại.
-Trời đất,hai người đến mức này cơ à?
Lâm Tú Vi nhìn bàn tay của anh đang nắm chặt cổ tay cô đến trắng bệch.Anh đương nhiên biết mình đột nhiên làm vậy là khonh tốt.Nhẹ nhàng buông tay cô ra rồi đi nhanh vào lớp để lại hai cô gái hoang mang chẳng hiểu chuyện quái gì đang diễn ra trước mặt mình.
-Chuyện hồi nãy cho mình xin lỗi nha!
-Không sao đâu.
La Quế Bảo ngồi cạnh cô trong giảng đường như mọi khi.Anh đắn đo mãi mới dám huých nhẹ vai cô.Lâm Tú Vi nghe vậy cũng mỉm cười.Ngồi nghiêm túc nghe giảng viên Trần giảng bài.
-Em Lâm Tú Vi!Lên chơi một bản nhạc mà em thích.
Tuy giảng viên Trần ngay lần đầu đã có ấn tượng xấu với Lâm Tú Vi.Nhưng ông cũng đã nghe qua bản nhạc cách tân của cô và Bạch Tứ.Nghe qua truyền hình ông đã cảm thấy ở Lâm Tú Vi có gì đó còn chưa thôi thúc được.Hôm nay ông muốn biết trong lòng cô còn vướng bận điều gì mà không thể hiện hết tài năng của mình.Không phải cô không muốn.Điều này ông chắc chắn!Lâm Tú Vi bước lên ngồi xuống chiếc đàn màu đen bóng nhoáng.Nó bóng tới mức hiện rõ hình ảnh phản chiếu của cô.Cô ngồi xuống,đặt những ngón tay thon gọn trên phím đàn,đôi mắt cụp xuống cảm nhận từng hơi thở trong lồng ngực.Nhiều người nhìn lên vẻ khinh bỉ.Ở đây nó là khinh bỉ nhưng ở trường cũ hành động này được mọi người biết như một thói quen.La Quế Bảo nhìn chằm chằm vào gương mặt như tìm một điều gì đó quen thuộc với anh.Tiếng đàn vang lên đồng nghĩa với mọi thứ mà anh đang suy nghĩ hoàn toàn xóa tan hết.Thay vào đó là cảnh tượng tuyệt đẹp.Nơi đó là cánh đồng hoa oải hương.Lâm Tú Vi đang ngồi giữa khu đất trống Cô nhìn anh dịu dang mà thuần khiết.Những nốt nhạc vang lên du dương khiến bông hoa oải hương như thêm sức sống.Cảnh tượng lúc này giống như một thiên đường hoa và có thiên thần đang chơi nhạc.
Tiếng nhạc dứt,La Quế Bảo choàng tỉnh mộng.Lâm Tú Vi đã về chỗ từ lúc nào.Không ngoài suy nghĩ của giảng viên Trần.Trong cô có thứ gì đó khó hiểu,ngay cả người cảm nhận tâm tư người khác chỉ bằng nốt nhạc như ông cũng không thể mở nổi cánh cửa trong tâm tư cô.
Đương nhiên trong phòng ai cũng ngây ngất với tài đàn của cô.Họ không vỗ tay,chỉ buông mấy lời khó nghe nhưng đôi mắt con người không biết nói dối.Lâm Tú Vi nhìn giảng viên Trần mỉm cười.Ông gật đầu coi như lời khen ngợi.
-Ê,Lâm Tú Vi!
Di Bảo từ phía sau chạy lại gọi cô.Lâm Tú Vi dừng lại,tiện tay bỏ luôn quyển sổ đen lại.Tay cô vốn đang cầm chiếc thẻ rút tiền của Vương Thành Long nên hơi khó xử.Thật ra thì cô đang suy nghĩ về chút việc.
-Có chuyện gì sao?
-Cậu không bận chứ?Tới mời cậu đi ăn trưa.
Cô làm gì có thời gian mà ăn trưa trong khi cô phải vội vàbg về nhà chuẩn bị bữa trưa cho Vương Thành Long.Bản thân cô còn phải ăn vội ăn vàng nói gì đến một bữa cơm bình thản bên Di Bảo.Vả lại cô không muốn rắc rối.Vương Thành Long mà biết sẽ nổi khùng lên.Lúc đó người hứng chịu đâu phải anh mà chính là cô.
-Không được rồi.Mình phải về nhà.
-Một bữa thôi,không mất nhiều thời gian đâu.
-Thật sự không được.Để lần sau nhất định tớ sẽ mời cậu dùng bữa.
Nói xong Lâm Tú Vi vẫy tay chào rồi đi luôn.Vừa ra tới xe cô đã bắt gặp Đan Đan.
-Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?
-Tại sao phải trả lời tin nhắn của cô?Tôi không rảnh như tiểu thư mấy cô.
-Nè,ít nhất cũng phải trả lời tin nhắn của tôi một lần chứ!
-Aiz…Thật là.Tiểu thư mấy cô thật phiền phức.
Evill vừa quay sang nhìn thấy Lâm Tú Vi liền nở nụ cười tươi rói.
-Chị hai,mình đi thôi.Ở đây lâu chắc em tổn hại não mất.
Lâm Tú Vi cười trừ.Đan Đan nhất quyết không chịu buông tha,cô nhảy lên lưng Evill.
-Nếu anh mà không nhắn tin với tôi thì còn lâu tôi mới xuống.
-Cô làm cái quái gì thế?
Đám sinh viên ở cổng trường thấy um xùm tò mò lại gần hóng chuyện.Lâm Tú Vi thấy không ổn nên cô nhìn Evill rồi hướng mắt nhìn đám đông.Đương nhiẻn khi anh quay lại đã thu hút hàng chục con mắt của nữ sinh.Anh biết bây giờ không thể như một soái ca trước mặt mấy nữ sinh kia.Việc quan trọng bây giờ là giải quýêt phiền phức trên lưng và đưa cô về nhà chuẩn bị bữa trưa.Hơn nữa để đám đông tò mò nhiều quá tất Lám Tú Vi sẽ bị ảnh hưởng không tốt
-Nếu cô không xuống thù tôi không nhẹ ray đâu.
-Haha…đùa tôi hả?Lâm Tú Vi ở đây,đám đông ở kia nếu anh muốn làm sói ca(ý xấu) thì cứ làm.
-Cô…cô…
-Sao hả?
-Thôi được.Tôi sẽ trả lời tin nhắn của cô.
Đan Đan cười tét nách,cô từ từ trườn xuống đất.Ôm lấy bắp tay rắn chắc của Evill mà vênh mặt lên trước lũ mê trai trước mặt.Vẻ mặt cô như tuyên bố anh đã là của cô,ai muốn động vào thì sẽ biết tay cô.Lâm Tú Vi lên xe trong khi mọi người đang chú ý tới cặp đôi lệch lạc phía trước.Evill nguýt cô rồi thẳng thừng gỡ tay Đan Đan ra mặc kệ cô cí bị mất mặt không.
-Mỗi ngày một tin.Không hơn không kém.
-Gì?Anh vừa đâu có nói như vậy.
-Tôi chỉ nói là sẽ nhắn tin chứ không phải nhắn bao nhiêu tin.Đúng chứ?
Để khỏi mất thời gian với Đan Đan anh vẫy tay với đám nữ sinh rồi lè lưỡi chế giễu cô rồi lên xe phóng đi luôn.Riêng Đan Đan vừa đi vừa đá tất cả những thứ trước mắt mình bao gồm cả người để dập bớt cơn tức giận.
-Ca sĩ như cô rảnh thật.Không lo hát cho tốt mà cứ đến đây tìm tổng tài.
-Diệp Anh cô thật nhiều chuyện.Tôi đến tìm Vương tổng.
-Tổng tài đi ra ngoài kí hợp đồng rồi.
-Vậy bổn phận thư kí của cô không biết báo cho anh ấy biết à?
Diêp Anh vừa đánh máy vừa phải đấu khẩu với An Thanh Loan.Vừa lúc Lâm Tú Vi đem hộp cơm đến.
-Tiểu thư Lâm.Hôm nay cô đến sớm vậy?
-Chào chị(cúi đầu),tôi tan học sớm.
-Ngồi đi,uống gì không tôi lấy cho.
-Không cần đâu.Tôi không muốn làm phiền.
An Thanh Loan đứng đó trừng mắt tức giận nhìn hai người nói chuyện kiểu như muốn chọc tức cô.
-Hứ,xem ra đỉa này cũng dai thật.
Lâm Tú Vi nhìn cô rồi cúi xuống ngại ngùng.Diệp Anh đương nhiên không để An Thanh Loan lăng mạ cô.
-Lâm tiểu thư,tổng tài có nói cô đến thì trực tiếp vào phòng đợi ngài.
-Tôi đợi ở đây không được sao?
-Tất nhiên được nhưng đây là ý của ngài.
Diệp Anh nhấn mạnh từng chữ trong câu nói khiến An Thanh Loan càng giận hơn.Cô tuy đẹp,thân hình bốc lửa nhưng tính cách chảnh chọe,trong giới tuy nể cô bởi Vương Thành Long nhưng trong lòng không một ai thích.An Thanh Loan cũng sở hữu lượng fans hùng hậu luôn tôn sùng vẻ quyến rũ nhưng tâm hồn trong sáng của cô.Ai biết được nếu cô bị vạch mặt chắc một fan nhí còn không có.Diệp Anh bấm số gọi cho Vương Thành Long.Ánh mắt giễu cợt nhìn An Thanh Loan.
-Tổng giám đốc có Lâm…tiểu…thư…tới.
Nói chuyện một lúc thì dập máy.
-Tổng tài có nói cô vào phòng đợi ngài.Còn những người không phận sự ngài không tiếp.
An Thanh Loan sau khi nhìn bóng Lâm Tú Vi đi vào thì tức giận ra về.
Lâm Tú Vi vào phòng.Cô đặt hộp cơm lên bàn làm việc rồi đi quanh phòng.Phòng làm việc của Vương Thành Long rất gọn gàng.Mọi thứ đều thuộc gam màu đen xám.Ngoài cùng có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố A tráng lệ.Vì là tầng cao nhất nên cảnh vật xung quanh thu gọn vào tầm mắt.Mấy tòa nhà cao ốc khác nổi bật giữa thành phố.Ở đây cô còn nhìn thấy dãy nhà nghỉ sang trọng do nhà Đan Đan sở hữu.
Khu làm việc và nghỉ ngơi tách riêng bởi tấm gỗ màu nâu khắc họa tiết đẹp mắt.Đằng sau là giường và khu vệ sinh.Trước tấm gỗ là ghế sofa sang trọng màu xám.
Lâm Tú Vi nhìn đồng hồ thấy cũng đã trễ mà cô thì phải hoàn thành đống đề án,báo cáo cho ngày mai.Cảm thấy có thể tận dụng thời gian,cô lôi mấy tập tài liệu trong ba lô ra làm luôn.
Vương Thành Long sau khi giải quyết xong cùng Đại Bảo về công ty.
Vừa đến cửa hắn đã cau mày nhìn thân hình ủ rũ,ưỡn ẹo trước mặt.Đại Bảo đương nhiên xem nhẹ nên vừa đi vừa nói một số chi tiết liên quan tới cuộc họp hôm nay.
-Vương tổng…anh đi đâu mà làm người ta chờ tới đau cả chân vậy.
Vương Thành Long chỉ nhìn An Thanh Loan đang cố chộp lấy cánh tay hắn mà bám.Tất nhiên hắn không thích bên quay ngoắt sang cầm tờ tài liệu của Đại Bảo xem xét.
An Thanh Loan không bỏ cuộc tiếp tục đeo bám tới tận phòng làm việc của hắn.Mở cửa,Đại Bảo trố mắt nhìn thân hình bé nhỏ đang nằm nhoài ra bàn uống trà.Dưới gương mặt đang ngủ ngon lành là tập tài liệu bừa bộn.
Vương Thành Long nhìn gương mặt tò mò của Đại Bảo,ly tâm hắn nhăn lại đi vào.Vừa nhìn thấy tiểu Vi bé nhỏ đang ngủ dưới sàn khóe môi lại cong lên.Đôi mắt sáng hẳn,nhìn xung quanh cuối cùng dừng lại ở bàn làm việc.
-Vương tổng à…
Vừa mở miệng định xông vào An Thanh Loan liền bị bàn tay rắn chắc của Đại Bảo giữ lại lôi ra ngoài.Anh khép cửa lại rồi nhanh chóng về phòng.Trước khi đi còn kịp để lại lời nhắn.
-Cô về được rồi.Hiện giờ Vương tổng không thể tiếp khách.
-Anh là ai mà dám ra lệnh cho tôi hả?Nếu Vương tổng mà biết thì cái mạng anh chưa chắc đã được yên.
-Diệp Anh,nếu cô ấy không về thì gọi bảo vệ.Công ty là để làm không dư thừa thời gian tiếp chuyện.
Diệp Anh gật đầu cười nhìn anh.
-Dạ,giám đốc!
An Thanh Loan ngẩn người.Cô ăt hản đang rất hối hận về lời nói của mình.Người đàn ông mà cô vừa mắng lại là giám đốc hơn thế nhìn bề ngoài cũng không thua kém gì Vương Thành Long.Anh mặc bộ comple màu xanh da trời nhạt.Chiếc áo trắng hợp với cà vạt đen trông thật bảnh bảo.Mái tóc undercut màu hạt dẻ.Anh…thực sự không phải người trần thế.
Vương Thành Long lại gần,nhẹ nhàng nhấc người cô lên di chuyển về phía giường.Ở đây cô được giản gân cốt.Vặn người vài cái rồi nằm ngủ miên man.Dáng vẻ lúc này khiến Vương Thành Long chỉ muốn la vào nuốt chửng cô như nuốt một cục kẹo.Hắn đắp chăn lên người rồi quay lại bàn làm việc thưởng thức bữa trưa ngon tuyệt.Đang tiến lại gần bàn thì đôi chân dừng lại.Hướng mắt về đống giấy tờ lộn xộn cùng xấp giấy nháp.Nhanh chóng thu gọn lại định giúp cô nhưng nhìn thấy nét bút cùng mấy kí tự dễ thương trên tờ giấy dưới đất.Hắn nhặt lên nhìn Lâm Tú Vi.
“T_T đề án sao mà khó vậy…
(o) không sao,mình là Lâm Tú Vi.
Cố lên.Tự lực cánh sinh.
C..ố…”
Mấy câu sau là dòng chữ ngoặt nghẹo biểu hiện của người ngủ gật.
—————–
Buổi tối.
Lâm Tú Vi nghĩ mấy đề án nhưng trong đầu cô luôn xuất hiện mấy câu nói của Phàm Anh.Giờ phải làm sao đây?Rồi lại chuyện hôm bữa nhìn thấy cảnh nóng của Vương Thành Long.Ngồi trước bàn ăn mà tâm trí của cô treo lơ lửng trên cành cây.
-Em còn không tập trung ăn cơm còn suy nghĩ gì hả?
Lâm Tú Vi giật mình.Cô nhìn Vương Thành Long rồi và cơm vào miệng như bị bỏ đói.
Sau khi xong bữa,Lâm Tú Vi vào phòng xem lại đáp án rồi yên tâm đi ngủ.Nói cụ thể là cô nằm trằn trọc trong khi Vương Thành Long còn đang ở phòng làm việc.Công việc bận rộn tới mức hắn phải đem về nhà để hoàn thành.
“Cốc…cốc…cốc…!” Lâm Tú Vi quyết định đi xang phòng nói chuyện.Vương Thành Long không nói gì chỉ đợi cửa mở vào.
-Tôi nói chuyện với anh được chứ?
Từ khi nào mà Lâm Tú Vi muốn tâm sự với hắn vậy.Dừng gõ bàn phím một lúc,hắn nhìn Lâm Tú Vi đang đứng khép nép như đứa trẻ bị phạt và hắn trong vai người phạt.
-Ngồi đi!
Lâm Tú Vi ngồi xuống chiếc ghế trước mặt.Gian phòng này khá rộng,có những kệ để sách chật ních chủ yếu liên quan tới kinh doanh và thương mại.Ấn tượng của cô là bức ảnh cậu bé tươi cười bên bố.Nụ cười hay ánh mắt tất cả điều ngập tràn hạnh phúc.
-Chuyện gì?
-Tôi qua để trả chiếc thẻ!
Vương Thành Long đâu có bận tâm tới chiếc thẻ của cô.Vốn dĩ nó là để cô tiêu xài khi mình cần.
Hắn ngẩng lên định lấy thẻ trên tay cô về nhưng Lâm Tú Vi lại dùng một chút sức nhỏ để kéo lại.Hắn nhếch mép cười sau đó bỏ ra.
-Sao đây?
-Tôi…anh cho tôi…vay chút tiền được chứ?
Lâm Tú Vi nói rất nhanh,hai mắt lại nhắm nghiền làm Vương Thành Long thích thú.
-Làm gì?
-Tôi…tôi có chút việc.
-Được thôi nhưng tôi không cho vay không.
-Tôi sẽ trả mà.Với lại tôi hằng ngày nấu bữa trưa mang đến công ty cho anh.Việc đấy cũng không được tính công hay sao?
-Em đang mặc cả với tôi?
-Không có nhưng…
-Cứ vậy đi.Giờ thì đi ngủ.Đừng để tôi đổi ý.
Lâm Tú Vi chỉ chờ nghe cậu này.Mắt cô sáng như mèo thấy mỡ.Vừa đi ra vừa mỉm cười.Chỉ được một chút cô lại ngó đầu vào.
-Còn một chuyện nữa.
Vương Thành Long ngừng đánh máy,hắn thả lỏng người dựa vào lưng ghế.
-Chuyện gì?
-Tôi không có thói quen ôm người khác nên từ nay tôi sẽ chia đôi giường.
-…(cau mày).
-Là tại vì anh rất nặng mà tôi thì có tí tẹo.Cánh tay anh cũng rất nặng đè lên người tôi thực sự khó chịu.
-…(vẫn nhìn).
-Còn nữa,sáng dậy toàn thân tôi ê ẩm không thể tập trung học được.
Đến bây giờ thì Vương Thành Long mới hiểu tại sao mỗi khi mang cơm đến cô lại nằm lên bàn ngủ ngon đến vậy.Hắn không nói gì chỉ chú ý tới màn hình chiếc laptop.
-Cứ vậy nha!Tôi ngủ trước đây,à…chúc ngủ ngon.
Vừa nghe câu này tinh thần hắn trở nên tốt hơn hẳn.Nụ cười cũng vui vẻ hơn.Lần đầu tiên được người ta chúc ngủ ngon.Cái cảm giác thật tuyệt.
Vương Thành Long sau khi hoàn thành công việc cũng nửa đêm.Hắn day day trán rồi trở về phòng.Thân hình Lâm Tú Vi cứng nhắc nằm ngủ.Dường như cô biết việc mình nằm hỗn nên tự kìm nén bản thân.Giuòng của hắn bị cô chia làm hai bằng chiếc gồi.Vương Thành Long lắc đầu.Dù sao hôm nay cũng đang mệt tậm thời tha cho hành động lấn chiếm của Lâm Tú Vi.