Nắm Lấy Tay Ta Thêm Một Lần Nữa

Chương 23


Bạn đang đọc Nắm Lấy Tay Ta Thêm Một Lần Nữa: Chương 23


Ba ngày sau đó, hoàn toàn không thấy bóng dáng Hàn Lăng Nhiên. Ta không rời khỏi Vân Đài cung, mà hắn cũng không tới.
Có thể hắn có công việc quan trọng, có thể hắn phải đi thị sát đâu đó… nhưng cũng có thể hắn đang cùng Hàn Hương Nguyệt tình nồng ý mật.
Đám thị nữ vẫn giám sát ta, bởi vì ta bị phong ấn mọi pháp lực nên không thể đối phó với chúng.
Đối với ta, đợi ở một chỗ không bao giờ là thượng sách, có lẽ ta lên ra ngoài nghe ngóng tình hình một lát, thậm chí là tham dự vào một buổi thượng triều chăng? Quyết định như vậy, ta tự tay tết lại tóc, lựa chọn xiêm áo kiểu cách, chậm rãi bước ra ngoài. Nhưng vẫn như cũ, liền có ả thị nữ đến chặn trước cổng, lạnh lùng nói:
– Công chúa điện hạ, Thiên Đế đã có lệnh, người không nên rời khỏi Vân Đài cung. Xin người hãy quay lại tẩm cung tĩnh dưỡng.
Sau đó ả liền liếc nhìn đến sợi dây chuyền trên cổ ta, ánh mắt đắc ý ám chỉ ta hiện tại chỉ như một con thú bị xích trong lồng rồi. Kế đến có một ả khác, trông lớn tuổi chững chạc hơn, tựa như vu vơ nói:
– Nô tỳ thấy, nếu công chúa muốn làm gì, chẳng phải cứ trực tiếp xin Thiên Đế có phải tốt hơn không? Cần gì phải nhọc công làm khó dễ chúng nô tỳ? Sau này, chỉ cần công chúa vẫn duy trì được ân sủng của Thiên Đế, chúng nô tỳ cũng thơm lây rồi…
Ả đó đang nói dở, ba ả khác đứng xa xa đột nhiên che miệng cười khẩy với nhau. Trong khi một ả khác thì thở dài, cũng không cần giữ ý:
– Các ngươi vui lắm hay sao mà cười? Cứ tưởng nàng sẽ là nữ chủ nhân Thiên giới, giờ cũng chỉ là một nô thiếp thôi. Chúng ta ở đây, căn bản không có tương lai. A, ta muốn qua Nguyệt Hoa cung hầu hạ Hương Nguyệt nương nương cơ…
Một nô tỳ khác cảm thấy có lý, cũng chen vào:

– Ngươi nói đúng, chúng ta ở còn ở nơi này, bổng lộc chắc chắn không nhiều. Cô cô của ta đang là nô tỳ hầu hạ ở Nguyệt Hoa cung, ta liền đến nhờ vả nàng đến nói tốt với Hương Nguyệt nương nương một tiếng. Dù sao nương nương chuẩn bị làm Thiên Hậu, có thể quản lý toàn bộ hạ nhân.
– Ui ui, ngươi thật là may mắn, còn bọn ta thì xui rồi. – Ả bên cạnh liền thở than – Xem xem, mấy ngày nay Thiên Giới rục rịch chuẩn bị, kết đèn chăng hoa cho ngày đại hôn, nơi nơi đều rực rỡ tráng lệ, vậy mà chúng ta phải chôn chân ở chỗ này, không được ra ngoài chiêm ngưỡng…
Mỗi lời chúng nói như kim đâm vào tai ta. Đại hôn? Là thực sự sao? Đó là lý do mà hắn mấy ngày nay cũng không hề thấy bóng dáng?
Thì ra, cuối cùng cũng có ngày này!
Bấy lâu nay, không phải ta không biết. Ngày này nhất định sẽ đến, chỉ là ta không nghĩ nhanh như vậy, hắn cũng không cần đợi hết thời gian để tang Tiên đế, bọn họ lập tức thành thân.
Bởi cái lời hứa ngô nghê năm nào “Lạc Nhi, nhất định ta sẽ cưới nàng”đã trở thành vô nghĩa, thậm chí là nực cười.
Hắn, thực sự sẽ thành hôn với Hàn Hương Nguyệt.. Nhưng tại sao ta lại đau lòng như vậy?
Chôn chân đứng một chỗ, suy nghĩ miên man, đến mức lũ cung nữ đang tiếp tục bàn tán cái gì, ta cũng không còn nghe rõ nữa. Chỉ biết, tất cả giống như đang cô lập ta, đang bủa vây áp bức ta.
Ngay sau đó, còn có tiếng bước chân ưu nhã của một người, cùng với giọng điệu vui vẻ thản nhiên xướng lên:
– Các ngươi muốn ra ngoài vui chơi phải không? Ta liền chấp thuận, không cần ở nơi này canh chừng một đứa tiện nhân.
Ta hướng mắt nhìn, hóa ra là mẫu hậu của hắn – Bích Song Thái Hậu. Gương mặt bà ta hôm nay phấn chấn lạ thường, còn nhìn ta vừa đắc ý vừa khinh bỉ. Bà ta thản nhiên bước vào trong, ngồi nghỉ trên ghế đá trong hoa viên của ta, sai nô tỳ bên cạnh dâng trà.
Mấy nô tỳ dâng trà xong, được bà ta cho phép ra ngoài vui chơi.
Vốn dĩ chẳng bao giờ Bích Song thái hậu này bước đến chỗ ta, ngay cả khi xưa, lúc ta và Hàn Lăng Nhiên còn thân thiết, bà ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, mặt ngoài không hoan nghênh cũng chẳng ngăn cấm. Bây giờ đến đây, càng không phải là có ý tốt gì, hẳn là muốn thị uy cùng chế giễu ta.
Bích Song thái hậu thấy ta đứng trơ trơ nhìn mình, không đón tiếp cũng không lên tiếng, bà ta nhấp xong chén trà liền nói:
– Xem ra, ngươi vẫn không biết thời thế như vậy. Là một tội nhân, vẫn còn thói cũ kiêu ngạo, thật uổng công Hương Nguyệt cầu xin cho ngươi.
– Cầu xin cho ta? – Ta lạnh lùng cười. – Thành ý của các người, ta nhận không nổi.
Không có người ngoài ở đây, Bích Song cũng không cần giữ thái độ nhã nhặn cao quý, bà ta nghe ngứa tai, liền tức giận đập tay lên mặt bàn.
– Bổn thái hậu nói cho ngươi, dù Hương Nguyệt khẩn cầu cho ngươi một danh phận, dù hoàng nhi chấp nhận thì ta nhất quyết không đồng ý! Loại tiện nhân như ngươi, dù làm nô thiếp cũng không xứng!

Một hồi sau, hẳn là bà ta cảm thấy mình tức giận mà không có uy, liền thay đổi thái độ, chuyển sang bình tĩnh hơn, nhưng lại cay nghiệt công kích ta:
– Để xem ngươi lì lợm được bao lâu. – Bích Song thái hậu cong môi cười – Hai ngày nữa, chính là ngày đại hôn của hoàng nhi cùng Hương Nguyệt rồi. Nha đầu đó lên làm Thiên Hậu, rồi sau này hoàng nhi cũng không còn hứng thú với ngươi, Vân Đài cung này của ngươi chính là lãnh cung hoang phế…
Nhẹ nhàng đứng dậy, Bích Song thái hậu đi vòng quanh ta, miệng vẫn tiếp tục nói:
– Tuy không ưa ngươi, bổn thái hậu cũng phải thừa nhận, ngươi là mỹ nữ đẹp nhất lục giới trăm vạn năm trở lại đây. Nhưng vậy thì sao chứ, ngươi tưởng rằng có thể mê hoặc hoàng nhi một lần nữa? Không, năm xưa hoàng nhi ngây thơ, cũng vì thấy ngươi bắt mắt nên mới thích thú thôi, căn bản đứa ngốc như nó cũng không hiểu tình yêu là gì. Nhưng sau này, nó liền hiểu ra, đối với Hương Nguyệt mới là chân tình đáng quý, đáng cảm kích. Cho nên ngươi đừng ảo vọng nữa, năm vạn năm trước khi ngươi hãm hại hoàng nhi, chính ta và Hương Nguyệt, mỗi người phải dùng một nửa thọ mệnh của mình mới đổi lại mạng sống cho nó. Cuối cùng nó cũng tỉnh ngộ, đã nói rằng sẽ vĩnh viễn nghe lời ta, vĩnh viễn không phụ tình Hương Nguyệt.
Ta ngẩn người, không phải vì giọng điệu khiêu khích của bà ta, mà vì mấy lời bà ta vừa nói kia. Là thật sao? Năm đó không phải tự nhiên hắn có thể cải tử hoàn sinh. Lẽ ra hắn đã chết, phải nhờ thọ mệnh của mẫu hậu hắn và ả Hương Nguyệt mới cứu vãn được? Thực sự nghiêm trọng đến thế…
Cho nên, hắn mới căm hận ta.
Vậy, những việc mà hắn đã trả thù lên ta, đối với ta cũng chỉ là quả báo xứng đáng thôi sao?
Suốt cả đời kiêu ngạo của ta, đây là lần đầu tiên không thể tự đứng vững trước mặt kẻ địch. Ta có chút run rẩy, phải tìm một cây cột cần đó để vịn vào.
Bích Song thái hậu khoái chí cười, trước khi nhấc đuôi áo rời khỏi Vân Đài cung, còn quay lại nói:
– Đại công chúa, ta cũng phê chuẩn cho ngươi có thể tham dự đại tiệc. Sứ giả khắp lục giới đến, cũng không thể để Thiên giới này mất mặt.

Không còn một ai giám thị, dĩ nhiên ta có thể bước ra ngoài.
Quả nhiên như họ nói, không phải là giả, Thiên giới quả nhiên trang hoàng xa hoa, ngập trong màu đỏ.
Vô tình bắt gặp đám cung nữ đi về phía Thái Dương điện, trên tay chúng là những khay đựng hỉ phục và phụ kiện cho tân lang tân nương.
– Mau lên! – Một ả cung nữ dẫn đầu ra lệnh – Nhanh mang đến cho Thiên Đế và nương nương thử xem có vừa không? Nếu không vừa liền phải làm lại.
Hàn Lăng Nhiên, thực sự ngươi sẽ cùng Hàn Hương Nguyệt mặc những thứ này?
Dù muốn hay không muốn, rốt cuộc chân ta vẫn tự bước đến Thái Dương điện.
Không ai ngăn cản ta bước vào, cũng không ai quan tâm đến ta, đám cung nhân đều bận tối mắt tối mũi trang trí.
Ta đi thẳng vào đại sảnh, cánh cửa cũng không khép, quả nhiên nhìn thấy Hương Nguyệt khoác phụng bào đỏ thắm, đầu đội vương miện. Nàng ta yêu kiều thướt tha xoay một vòng, ánh mắt lấp lánh nhìn người đối diện.
– Biểu ca… À không phu quân, chàng cũng mau thử đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.