Bạn đang đọc Nắm Lấy Tay Ta Thêm Một Lần Nữa: Chương 11: Bên Bờ Suối [16+]
Chớp mắt sau thấy nước trong hồ lại cuộn lên dữ dội, một con sóng hung hăng lao tới ta, kèm theo là thanh âm phẫn nộ của Giao Long:
– Nữ nhân đê tiện! Ngươi còn không biết xấu hổ! Thực sự ngươi đã thất tiết sao? – Y gầm lên – Nói, là kẻ nào? Hàn Lăng Nhiên hay ai khác?
Ta đoán trước được nên đã nhanh chóng lùi ra sau cố thủ, mục đích của ta chính là khiến y nổi giận mà hao tổn nguyên khí. Qua thanh âm ban nãy của y, ta cũng đoán được tình trạng suy yếu của y đến đâu. Chưa kể đến, lúc nhất thời tức giận tạo nên sóng lớn này, y cũng đã phá bỏ kết giới quanh mình để tấn công đến đây. Mặt nước lại vô tình hóa thành một cánh cửa thông đến chỗ y.
Ta chỉ chờ có vậy, tức khắc vận công, đánh một mũi Hủ Độc Thực Sát xuyên xuống nước, chưa đợi y phản ứng, tung thêm một chiêu thức liên hoàn khiến những phiến lá xung quanh hóa thành trăm ngàn mũi tên sắc nhọn lao đến…
Ta nghe tiếng thét đau đớn sau mặt nước vọng đến. Sau một hồi y thở gấp gáp suy kiệt, ta cho rằng có thể mọi thứ đã kết thúc… Tuy nhiên không thể chủ quan lần nữa, ta đứng lại, trong thế thủ nghe ngóng.
Dưới mặt nước phản chiếu một thân ảnh hư nhược, nằm sấp thoi thóp của y… Mái tóc màu bạc của y rơi tán loạn, khắp mình ghim đầy những mũi tên độc của ta…
Giao Long gằn từng chữ:
– Nói… là ngươi bị hắn cưỡng bức, không phải ngươi chủ động dâng hiến! Mau nói… bằng không ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi…
– Vậy ngươi một là tự lừa dối bản thân, hai là ôm mối hận đó mà chết đi! – Ta dùng âm điệu vô cùng tàn nhẫn nói, trong tay cầm lên thanh trủy thủ, chuẩn bị ra một đòn chí mạng khác.
– Tuyết Lạc, ngươi đừng vọng tưởng… ngươi không còn có thể giết được ta đâu… – Giao Long ánh mắt đục ngầu nhìn ta – Ngươi trong người trúng kịch độc của ta, chỉ cần ta hiệu lệnh, bất cứ lúc nào độc có thể bộc phát phá hỏng lục phủ ngũ tạng của ngươi…
Ta tạm thời đình chỉ động tác, trong lòng có phần dè chừng. Y có thể chủ động điều khiển độc phát nhanh hơn sao? Đó là loại độc gì mà tinh vi đến vậy, trước giờ y chưa từng truyền thụ cho ta.
Trải qua một vài giây yên lặng, thân hình y run rẩy gắng gượng một lần nữa ngồi dậy, tựa vào phiến đá phía sau. Nơi y đang ẩn nấp có vẻ như là một thủy động nằm dưới lòng sông suối… Trên gương mặt tái nhợt của Giao Long nở một nụ cười bi oán, kết hợp với vầng trán lấm tấm mồ hôi cùng đôi môi thâm đen vì trúng độc kia càng làm bộ dáng y thêm chật vật:
– Ngươi có biết… vì sao ta không giết ngươi không? Lúc này ta muốn trả thù ngươi hơn bao giờ hết… oán hận ngươi hơn bao giờ hết… Nếu bây giờ ta dùng chú thuật kích phát độc trên người ngươi, cả hai chúng ta sẽ đồng quy vu tận (*)…
– Giao Long, ngươi muốn gì? – Ta lạnh lùng nói.
– Ha ha… – Y yếu ớt bảo trì nụ cười trên môi – Có lẽ ta sai rồi… Suốt gần bốn vạn năm nhìn ngươi trưởng thành, nhìn ngươi dưới bàn tay ta dần dần trở thành cái dạng gì… giờ ta mới biết… thực là sai lầm…
Thanh âm của y mang ý tứ vạn phần khó hiểu, ta chưa lơi lỏng dè chừng, vẫn cầm chặt thanh thủy trủ trong tay. Y giương đôi mắt mệt mỏi nhìn ta một lần nữa, trong mắt không còn đục ngầu do cơn nóng giận bùng phát nhất thời, lúc này ánh mắt y như tản ra một làn sương mỏng manh và cô lạnh bao vây lấy ta…
Ta có chút mơ hồ, thoáng sau y đã nhân cơ hội biến mất. Mặt suối lại tĩnh lặng và trong trẻo như thường…
Trúng chiêu lần này, y hẳn là chưa thể gượng dậy ngay, ta vẫn có thể tranh thủ thời gian giải quyết mọi việc xung quanh trước…
Ta ôm đàn trở về, trong lòng nghĩ rằng vĩnh viễn sẽ không trở lại con suối này một lần nữa. Chẳng phải vì Giao Long đã xuất hiện lại từ đây mà nhân đó, còn có một việc đáng ghê tởm vừa nhất thời gợi lại…
[ Năm đó, ta bắt đầu bước vào tuổi trưởng thành, đồng thời cũng đang tiếp tục học cách trở thành một kẻ lạnh lùng thủ đoạn…
Chiều hôm đó, Giao Long cùng ta ra bờ suối này luyện công. Hắn nhàn hạ nằm ngửa dưới một tán cây, nhắm mắt mơ màng thư giãn…
Ta ngồi trên một phiến đá cạnh bờ suối, một mình tập trung tự luyện điệu Mê Tâm Phiêu Hương Khúc. Thanh âm dưới ngón tay ta phát ra lúc du dương, khi réo rắt, mục đích câu hồn đoạt phách người nghe… Ta đã nghĩ rằng chiêu thức này của ta đã gần chạm tới tầng cao nhất…
Giao Long như cũ nằm vắt chân, gối đầu lên cánh tay, bộ dáng hưởng thụ, có vẻ như không có phê bình gì. Chính vì vậy, ta lại chuyển qua điệu khác…
Y có vẻ nhàn rỗi đến mức còn thản nhiên ngắt hoa cỏ xung quanh bện thành vòng… Trong lúc chuyên tâm, một vài đóa hoa màu vàng nhạt bé nhỏ vương vãi trên vai và tóc y. Thỉnh thoảng nhìn sang phía y, ta cũng có một chút đánh giá…
Kẻ này thần không ra thần, ma không ra ma… chính là một vị thượng thần sa ngã. Gương mặt và ngoại hình của y còn rất trẻ, màu da trắng và hơi nhợt nhạt là đặc trưng của những kẻ sinh trưởng trong Thanh Long Tộc… Chỉ có điều, nhiều vạn năm trước do tàu hỏa nhập ma mà tóc đã chuyển thành màu bạc trắng, thậm chính móng tay cũng đã trở nên trong suốt… Nếu trong trạng thái bình thường, khi không phẫn nộ hay tỏ ra thâm hiểm, y sẽ khiến người khác nhìn vào có cảm giác như trông thấy một làn sương khói mập mờ quanh quẩn…
Ta luyện xong cả thảy năm xướng khúc, không thấy y có phản ứng, đơn thuần nghĩ rằng y muốn nghỉ ngơi tại đây, cho nên ta ôm đàn định một mình ra về.
Vừa định bước xuống phiến đá, y đã đột ngột đứng lên, chớp mắt sau đã hiện ra ngay phía sau lưng ta, cánh tay vòng qua phía trước ta ngăn cản:
– Đợi đã! – Dường như y cố tình nói ngay sát vành tai ta, hơi thở phả vào bên gáy ta có phần ướt át.
Ta đã nhiều lần cảnh giác vì thói quen bất thình lình áp sát và lơi lả của y, cho nên ta vừa nhé tránh vừa dứt khoát bước xuống, lạnh giọng nói:
– Có việc gì?
Thân ảnh của y cũng rất nhanh nhẹn bước theo, ngay từ phía sau nắm lấy eo ta:
– Còn chưa nhận xét về cầm thuật của ngươi, đồ nhi, ngồi lại đi…!
Miệng gọi ta là đồ nhi nhưng chân tay y thì không đường hoàng như vậy, trước sau chỉ muốn nhanh chóng chiếm đoạt ta để đạt được sự bất tử như trong lời nguyền đề cập…
– Có chuyện gì mau nói, ta cũng không còn nhiều thời gian! – Ta bước ra xa y, ngồi xuống một tảng đá khác.
Giao Long bứt ra một vài chiếc lá thừa thãi trên vòng hoa đã tết, chân đi vòng vòng quanh ta, miệng chậm rãi nói:
– Thanh âm của ngươi có độ sâu nhưng không có độ dày, như vậy hiệu ứng không thể đạt kết quả tốt nhất… Ở quãng tám, từ nốt trầm này…
Y tranh thủ lúc ta chú ý vào lời y nói mà bất ngờ áp sát lần nữa, chụp vòng hoa lên đầu ta hệt như đặt lên một con rối hay hình nộm. Ta có phần bực bội, vứt vòng hoa xuống, cau mày nói:
– Đừng mất thời giờ và làm những việc vô nghĩa, ta ghét mùi hoa dại này!
– Thật làm người khác mất hứng! – Giao Long càng tiến tới, một tay như ma trảo bất thình lình vòng qua ôm chặt người ta, một tay đồng thời túm lấy cổ tay phải của ta, ngăn cản ta phản kháng bằng cách rút độc châm. Y dùng âm điệu đe dọa mà nhắc nhở – Đừng quên giao ước của chúng ta là gì, ngươi muốn có sức mạnh, ngươi muốn dẫm lên đầu kẻ khác… cái giá là bán thân thể này cho ta, ta muốn đùa cợt hay làm gì là quyền của ta…
Có lẽ từ trước lúc đó, trong đầu ta đã có ý định sẽ giết y sạch sẽ rồi… Tuy nhiên lúc đó ta biết, ta chưa đủ mạnh…
– Tuyết Lạc, nuôi dưỡng ngươi cũng đầy đặn lắm rồi… ta thực không muốn đợi nữa… – Môi y miết trên cổ ta, say mê hít ngửi trong lúc bàn tay thối nát đó trên người ta xoa nắn, sờ loạn.
– Buông ra, Giao Long… Ngươi đã nói đợi đến lễ trưởng thành…. – Ta thoái thác chống cự, trong lòng thầm nghĩ trước lúc đó làm sao giết được kẻ này.
Ta và y giằng co một hồi, y không dễ dàng thỏa mãn chỉ với vài cái ôm ấp đụng chạm. Vừa lúc đó phía xa xa truyền đến thanh âm thánh thót vui vẻ:
– Biểu ca, là chỗ này, mau lại đây! – Ta nhận ra là tiếng của Hương Nguyệt, lẽ nào ả và Hàn Lăng Nhiên cùng đến đây.
Ta giật mình, trong lòng có phần hỗn loạn. Giao Long thâm độc nhìn thấu tâm can ta lúc đó, y bỉ ổi tàn ác cười:
– Hàn Lăng Nhiên đến sao? Trong lòng ngươi còn có hắn không? Ta càng cảm thấy hứng thú… – Y bất thình lình điểm huyệt ta.
Ngay tức khắc, y đè ta xuống phiến đá, hung bạo hôn… Mái tóc của y xõa tung, rơi xuống hai bên vai ta, che đi một phần gương mặt ta. Qua khe hở giữa những lọn tóc của y, ta thấy bóng dáng Hương Nguyệt vui vẻ chạy đến bên bờ suối, thanh âm từ hồn nhiên ngọt ngào chuyển sang kinh ngạc:
– Biểu ca, mẫu hậu đã nói là lấy nước ở suối này pha trà… – Nàng ta trợn to mắt, đưa tay lên che miệng, gương mặt đỏ gay gắt như trái mận chín – Ô… họ đang làm gì? Người đó… có phải là tỷ tỷ?
Ta không thể cử động, trong lòng và khắp toàn thân dâng lên nỗi kinh tởm. Càng ghê rợn hơn khi Giao Long chủ ý luồn tay vào vạt áo rồi xé rách một bên y phục, lộ ra một mảng da thịt nơi bờ vai trắng hồng… Bàn tay y không kiêng nể trước mặt hai kẻ mới đến, mân mê dọc từ vai ta xuống, thọc vào mảnh yếm sờ soạng…
Hương Nguyệt trân trân hãi hùng rồi vội vã quay đầu đi, Hàn Lăng Nhiên đứng đó, đáy mắt đen thẫm lại…
Ta đoán rằng hắn có bao nhiêu phần xem thường ta…
Hắn xoay người bỏ đi, có phần vội vàng thô lỗ kéo tay Hương Nguyệt ra khỏi con suối tràn ngập không khí thối nát…]
_____
(*) Cùng chết