Đọc truyện Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh – Chương 3: Draco
“Chủ nhân…” Bụp một tiếng, một con gia tinh , đôi mắt to như banh tenis,mặc trang phục với gia huy một đôi cánh màu trắng đen xuất hiện trước mặt Harry.
“Có chuyện gì Zene?” Harry đang đọc sách, thấy gia tinh xuất hiện thì hỏi.
“Ruby trong rừng Gaea phát hiện một cậu bé, không nguy hiểm nhưng có dao động của ma lực.” Zene cúi đầu đến cả mũi cũng chạm đất.
“Mang cậu bé vào đại sảnh, ta sẽ đến ngay.”
“Vâng, chủ nhân.” Zene nói xong thì bụp một tiếng biến mất.
—Đại sảnh.
Khi Harry bước đến thì đã thấy Ruby biến ra một cái giường nhỏ, trên đó có một cậu bé nhỏ đang nằm, cho Ruby và Zene lui xuống. Hai gia tinh cúi đầu rồi biến mất.
Harry bước đến giường nhỏ, trên giường là một cậu bé chỉ mới năm tuổi, bằng với tuổi của Harry lúc này, tóc màu bạch kim, gương mặt thanh tú toát lên nét xinh đẹp non nớt, gương mặt lúc này khiến Harry khá quen thuộc.
“Cậu bé này có dấu vết thời gian…” William ở trong bức tranh quan sát cậu bé tóc bạch kim đưa ra kết luận. “Cậu bé này đã vượt thời gian đến đây, chỉ là cha không rõ là quá khứ hay tương lai. Chấn động thời gian khá mạnh nhưng mà… không ảnh hưởng sức khỏe, chỉ là hơi ưu thương.”
Harry trong lòng vừa có một kết luận rất kinh người, có lẽ là cậu ấy không? Cậu không biết được… Harry đưa hai ngón tay đặt trước trán cậu bé, ngón tay phát ra một ánh sáng màu vàng kim.
Cậu đang dùng một ma pháp ở tiền kiếp mình từng học, len lỏi vào thâm tâm của người khác mà không gây nguy hiểm cho họ.
Khi Harry mở mắt ra, trước mặt cậu là một cánh cửa màu bạch kim.
Harry mở cửa bước vào, trong căn phòng đó không có gì, chỉ có một người ngồi trên ghế, gương mặt quen thuộc vô cùng, mái tóc bạch kim, đôi mắt lam xám đầy mỏi mệt.
“Draco…” Harry gọi tên người ngồi trên ghế.
Draco Malfoy người duy nhất cũng là người cuối cùng coi Harry là bạn, khi Ron tuyệt giao, Hermione bỏ mặc, người duy nhất coi cậu là bạn chỉ có Draco, khi Draco biết Harry yêu cha đỡ đầu của mình thì cậu chỉ cười buồn vỗ vai cậu. Harry cũng biết được Draco có một tình yêu sâu sắc nhưng cấm đoán, cậu yêu cha mình, Lucius Malfoy. Khi trận chiến thứ hai kết thúc, ông và mẹ Draco chết đi, một phần trong trái tim Draco cũng chết. Không ai biết tình yêu đó trừ Harry ra, Draco cuối cùng cũng kết hôn sinh con nhưng sau đó cậu chìm đắm trong công việc, độc dược để tìm quên. Draco và cậu giống nhau, điều là những kẻ ngu ngốc trong tình cảm.
“Ai…” Draco nhìn người xa lạ trước mắt, vừa quen vừa lạ.
“Là tớ… Harry…” Harry nhìn người bạn thân run giọng nói.
“Đầu Sẹo…” Draco thở ra một hơi dài. “Tớ tưởng cậu đã chết.”
“Draco chuyện rất dài,tại sao cậu lại ở đây…”
Draco: Sự cố độc dược… tớ thật sự mõi mệt.
Harry: Cậu… vẫn thế à.
Draco: Cậu cũng thế thôi, hai chúng ta như nhau mà. Đều là những tên ngốc. Tớ nhớ người ấy..
Harry: Dra, mọi thứ không thể thay đổi.
Draco: Đầu Sẹo, giúp tớ một chuyện.
Harry: Chuyện gì cậu nói đi?
“Chôn sâu những ký ức này, tớ biết chúng ta đã đến thế giới mới, tớ muốn mọi thứ được chôn sâu, muốn sống một cuộc sống mới… Harry giúp tớ…” Lần đầu tiên Draco gọi tên cậu.Draco đưa tay che mắt từ khóe mắt cậu nước mắt trong suốt như pha lê chảy ra, Draco lần đầu tiên khóc trước mặt cậu.
“Dra..nhưng mà…” Harry bối rối nhìn bạn thân.
“Giúp tớ.” Đôi mắt chứa mỏi mệt, ưu thương của Draco nhìn vào Harry như cầu xin.
“Được…” Harry gật đầu.
“Cảm ơn cậu, bạn tốt.” Draco nhắm mắt nói lời cảm ơn. Cảm ơn người bạn tốt vì tất cả.
Harry bước ra ngoài căn phòng, đóng lại cánh cửa bạch kim. Một thần chú phong ấn phát ra. Cánh cửa biến mất, Harry mệt mỏi thở dài.
….
“Cậu là ai?” Cậu nhóc bạch kim hỏi cậu bé tóc vàng trước mặt.
“Cậu là con nuôi của gia đình mình? Cậu bị mất trí nhớ.” Harry cười nói.
“Chúng ta là người nhà?” Cậu bé bạch kim nói một câu hỏi nhưng lời lẽ là khẳng định.
“Phải người nhà… Tớ là Harry Helios Lucifer. Gọi tớ là Harry, còn cậu là Draco Coeus Lucifer. Còn kia là cha mẹ của chúng ta.” Harry vừa nói vừa chỉ vào bức tranh lớn ở đại sảnh.
“Chào con Draco.” Alina dịu dàng nói.
“Chào mừng con, con trai…” William cười nói.
“Chào cha mẹ.” Draco cúi đầu theo tiêu chuẩn của một quý tộc. Cũng không hề ngạc nhiên với chuyện một bức tranh biết nói, có lẽ những thứ đó đã ăn sâu vào máu của Draco.
Harry nhìn bạn thân nói chuyện với cha mẹ, khóe môi cậu khẽ nhếch, như vậy cũng tốt. Cậu không muốn Draco phải đau khổ nữa. Harry đã dùng ma pháp giúp Draco làm người thân của mình, dù sau này có chuyện gì, Draco ở tương lai không được sinh ra, thì người bạn trước mắt mình cũng không biến mất.
Rồi cuộc sống của hai người bạn thân bắt đầu, mở đầu cho con đường tràn ngập ánh sáng, nơi tình yêu và giả dối lần nữa mở ra