Đọc truyện Nắm Lấy Tay Nhau Là Định Mệnh – Chương 29: Sinh nhật (1)
Nhìn tấm thiệp mời màu xanh dịu mắt trên bàn, Harry cười khổ. Là sinh nhật của Severus, nếu trước đây sinh nhật của anh chỉ có một mình thì bây giờ sinh nhật của anh lại náo nhiệt vô cùng, gia tộc Prince tổ chức sinh nhật cho đứa cháu ngoại kiêm là người thừa kế tương lai, có thể thấy được có cỡ nào long trọng.
Nhìn đồng hồ chỉ điểm năm giờ, Harry ngồi dậy chuẩn bị, trên bàn là món quà được gói khéo léo với hai tông màu lam bạc. bên cạnh là một gói khác to hơn với tông tím, bạch kim.
…
Làn nước ấm chảy xuống cơ thể, trượt theo làn da trắng nõn không tỳ vết,mái tóc màu vàng sũng nước cũng dán chặt vào cơ thể thon gầy, hàng lông mi cong vút khẽ lay động, bên trên còn bám vài giọt nước, làn da trắng trong suốt như pha lê khiến người say mê không lối thoát, cánh môi e ấp bởi vì nước nóng mà thêm đỏ mọng như quả cherry.
Dùng khăn lau người, khoác một cái áo tắm bước ra, bên ngoài, King và Hope đang dựa vào nhau say ngủ, Hedwig đậu trên cây cũng đang ngủ thật ngon.
Tiếng động làm King tỉnh giấc, nó nhẹ nhàng dùng đuôi đặt Hope sang một bên, bởi vì buổi trưa chúng cùng các sủng vật khác náo loạn tới chiều nên bây giờ Hope mệt ngủ rất say, King cũng không muốn đánh thức nó dậy.
King trườn nhẹ nhàng, âm thanh sàn sạt nghe rất nhẹ. Harry buồn cười nhìn con xà nào đó vừa bò vừa nhìn về phía tiểu hồ ly đang ngủ.
Phóng một thần chú tĩnh âm, không đũa phép, không tiếng động về phía Hope, xà quái thở phào một hơi trường nhanh về phía Harry, thu nhỏ cơ thể một chút, đặt người lên nằm ngửa trên người Harry, con xà nào đó không hề ngại ngùng mà khoe bụng.
Harry dùng tay gãi gãi bụng của King, khiến nó thoải mái rên ư ử.
Harry triệu tập khăn lau tới, dùng khăn thấm nước trên tóc, cậu không dùng thần chú khô ráo, đơn giản vì không có lợi cho sức khỏe.
[Harry, hôm nay bọn ngươi bận sao.] – King phun cái lưỡi đỏ ra tê tê hỏi.
[Ừ, hôm nay là sinh nhật bạn, ta, Draco và Alan phải đến dự, Có lẽ về sẽ trễ, Lát nữa gia tinh mang đồ ăn lên tới, các ngươi nhớ phải ăn đầy đủ, không được ăn đồ ngọt quá nhiều.] – Harry căn dặn King thật kỹ, hết cách rồi, nếu không căn dặn bọn chúng thì có lẽ bọn chúng sẽ ăn tráng miệng thay cơm mất, đừng có mà đùa.
[Ta biết rồi, nhưng bọn ta cũng muốn đi chơi a~.] – King ủy khuất nói, bọn chúng ngoại trừ ra vào xung quanh lâu đài Hope Light cùng phòng của bốn vị sáng lập thì không đi đâu được nữa.
[Ngoan..]– Harry dỗ King như dỗ một đứa trẻ con, xà quái ngàn năm trước mặt King cũng chỉ là một đứa trẻ cô đơn thôi a~. – [Nghỉ hè sẽ đưa bọn ngươi ra ngoài chơi được không?]
[Harry hứa nhé.] – Đôi mắt King sáng rỡ, vừa vui vừa mừng nhìn Harry.
[Ừ.] – Harry vừa cười vừa thương tiếc,King thật sự rất đáng yêu, nhưng với thân phận xà quái bị người đời sợ hãi thật ủy khuất cho nó. – [Móc tay nào.]– Harry nói rồi đưa một ngón tay lên.
[Ân.] – King lại thu nhỏ thêm một vòng, nó đưa cái đuôi vừa phải móc vào ngón tay của Harry. – [Móc ngoéo.]
[Móc ngoéo nào, móc ngoéo nào, ai nói dối sẽ là đồ ngốc.] – Harry và King dùng âm thanh tê tê của xà ngữ để làm một việc trẻ con như vậy khiến người ta nhìn thấy vừa rùng mình vừa buồn cười.
…
Lâu đài Hope Light.
Khi Harry tay cầm gói quà màu lam xuống, Draco và Alan đã ngồi ở sô pha đại sảnh uống trà đợi.
Hôm nay Draco tóc buộc lụa xanh, mặc một bộ lễ phục màu lam giống màu mắt của cậu, bên trong là áo sơ mi trắng đơn giản nhưng khéo léo, hàng nút được làm bằng những viên đá Tanzanite hình lục giác , buộc cổ áo bằng một cái nơ bằng sợi dây lụa màu lam thủy, bên ngoài là khoác áo vest màu xanh kết hợp xanh đen dài đến thắt lưng, nơi cổ áo vest được thêu dây trường xuân màu bạch kim nổi bật, hòa với mái tóc bạch kim của cậu trông đẹp đến không thốt nên lời. Nơi tay áo chỉ có một hoa văn đôi cánh nhỏ đơn giản. Quần ngắn màu lam tới đầu gối, vớ đen dài cùng đôi giày cổ điển trông rất lạ mắt
Nếu Draco là đơn giản, thanh tao, thì Alan lại là một quý ông thanh lịch, nhã nhặn, sơ mi trắng kết hợp với nơ cổ màu đen, hàng nút đá lưu ly đen trang nhã, áo khoác ngoài cũng là màu đen nhưng được thêu hoa ly ly trên áo, quần tây trang dài màu đen cùng với đôi giày da đen bóng, tóc được cột bằng dải lụa màu đen, khiến cho y thêm thần bí, mắt phượng phương đông cùng một mặt kính gọng bạc nho nhã trí thức, da trắng như sứ, dáng người cao gầy như tạc càng tôn thêm khí chất của anh.
Cả hai buông tách trà trên tay nhìn Harry đang đi xuống.
Harry mặc áo sơ mi tím nhạt, phần cổ đứng có nếp bèo dúng, nút áo là đá Amethyst , lụa màu tím thắt thành hai cái nơ nơi cổ, áo khoác ngoài tím đậm dài qua mông, viền bạc, phía sau áo được trang trí bằng một hoa văn của loài hoa không biết trên, đỏ rực nhưng không cầu kỳ, lại phá lệ kiều diễm, trước ngực Harry là một cài áo hình hoa tulip tím kết hợp với mắt cậu càng thêm tinh xảo. Tay đeo chiếc nhẫn hình đôi cánh đen trắng khiến làn da sứ kia đi vào thị giác người khác thêm dễ dàng. Quần tím ngắn kết hợp với đôi boot dài màu đen nơi chân tinh xảo, chỉ lộ một chút làn da trắng nhưng vô cùng kích thích thị giác. Mái tóc vàng được Harry buộc rồi đưa lên trước ngực, tóc mai dài kẹp bằng kẹp violet nhỏ xinh, vàng kết hợp tím càng thêm nổi bật, nhưng nổi bật theo kiểu tuyệt vời khiến người khó lòng dời mắt, so với Draco đẹp thanh nhã, Alan đẹp thần bí, thì Harry lại là tuyệt diễm, vẻ đẹp thần thánh tinh khiết kết hợp cùng vẻ đẹp cấm kị của ác ma khiến Harry vừa như thiên thần vừa như quỷ dữ. Nó khiến người ta tránh xa lại khiến người ta muốn đến gần, gần hơn nữa.
“Đã xong rồi chứ.” – Harry nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt tử sắc lưu động.
Draco gật gật đầu tỏ ý đã xong.
“Đi thôi.” – Trên tay Alan là một hộp nhung màu đen. Còn Draco lại là một hộp gỗ nhỏ khéo léo tinh mỹ.
“Ừ.”
Harry mỉm cười lấy trong thiệp mời ra một huy hiệu có khắc một loại hoa, theo Harry biết đó là hoa cầu vồng, một loại thảo dược cực kỳ quý hiếm, bên trên đóa hoa là gia huy của gia tộc Prince, và tất nhiên đây còn là một khóa cảng, khởi động khóa cảng, cả ba người giữa sảnh lớn biến mất. Và nơi họ đến chính là Trang Viên Prince.
Phiên Ngoại Đin Đin và Pepe 4:
Buổi tối Hope tỉnh dậy, King đã cho nó một cái kinh hỷ.
*King: Pepe, Harry nói nghĩ hè sẽ đưa chúng ta đi đức chơi đó.
*Hope: Thật sao, mà sao ngươi làm cho Harry đồng ý dẫn bọn mình đi chơi thế.
*King: *Nheo đôi mắt, chớp chớp vài cái* Mỹ nhân kế.
*Hope: ….
*King: Hope ngươi sao vậy.
*Hope: Ta bị đau trứng…
*King: ….
………
Lời tác giả:
Nguyệt Dạ: King nha~ sau không đi ngủ đông nha~
King: [Bỏ Pepe một mình nha, không được đâu] *nhìn về phía Hope* xì xì.
Nguyệt Dạ: Ngươi vì Hope sao~ Ngươi thiệt thương Hope nha.~
King: [Tất nhiên Hope là tốt nhất.] *Cọ Hope* xì xì…
Nguyệt Dạ: *lau mồ hôi* khả năng giao tiếp có giới hạn a~.
Hope*chen vào*: [King đi thôi.]
Nhìn bóng dáng con xà nịn nọt a nịn nọt nào đó vừa bò theo hồ ly vừa xì xì tác giả chỉ có một câu để nói.
Ham mê sắc đẹp bỏ luôn ngủ nướng. ╮(╯▽╰)╭