Đọc truyện Nắm Lấy Tay Anh – Chương 6
Sáng hôm sau, khi Minh Anh đang mải mê đánh máy giúp Trinh thì nghe tiếng gõ cửa, cô đành phải rời mắt khỏi màn hình laptop, đi ra mở trước khi các anh chị khác phải nổi cáu vì bị làm phiền. Nhìn thấy Hiếu, Minh Anh mỉm cười nhẹ nhàng chào hỏi. Là người ngồi gần cửa nhất, Trinh thấy lạ liền quay lại nhìn thì không khỏi ngạc nhiên, dù lúc đó Minh Anh đã đóng cửa đi ra ngoài với người ta thì cô vẫn có thể nhận ra người vừa tới chính là sếp Hiếu. Anh ấy lại đích thân tìm đến phòng mình làm gì không biết, tự nhủ lát nữa sẽ hỏi Minh Anh cho ra nhẽ xong Trinh lại tiếp tục làm việc của mình. Phía sau cánh cửa gỗ, Minh Anh ngạc nhiên không kém Trinh:
– Anh đến đây có việc gì vậy?
– Để gọi cô đi với tôi lên gặp chủ tịch.
– Cả em cũng phải đi sao?
– Thế không lẽ một mình tôi đi? Tôi là người bị quấy rối hay sao? Đi nào!
Nói đoạn anh quay người đi trước, vốn là đã suýt đưa tay ra để kéo cô đi, nhưng thấy không tiện nên lại thôi. Minh Anh tất nhiên không dám từ chối, cô đành lẽo đẽo theo sau anh.
Đến nơi, đối diện trực tiếp với người nắm quyền cao nhất của công ty, tim Minh Anh không khỏi loạn nhịp. Dù cho hôm qua đã gặp mặt ông, đã đứng ngay cạnh ông, nhưng lúc đó cô chỉ là làm nhiệm vụ được giao, giờ phải đối mặt thế này thực sự cũng thấy lo lắng. Minh Anh lễ phép cúi đầu chào vị chủ tịch đáng kính rồi chờ Hiếu giúp cô mở lời trước:
– Thưa chủ tịch, cháu có việc muốn trình bày với chú. – Anh nói.
– Được rồi, chú nghe đây. – người đàn ông đã ngoại lục tuần, với vẻ chững chạc điềm tĩnh rời mắt khỏi tập tài liệu trên bàn, ngước lên nhìn Hiếu nói – Hai đứa ngồi đi!
Nói dứt lời, chủ tịch đứng dậy khỏi cái ghế của mình, nhanh chóng tiến ra chỗ bộ sofa kê ở bên cạnh. Sau khi ổn định chỗ ngồi. Hiếu mới bắt đầu:
– Như chú đã biết, đây là Minh Anh, cô gái mà cháu đã kể. Hôm qua cô ấy gặp phải một tình huống khó xử và muốn trực tiếp nói với chú. – Nói đoạn anh quay sang ra hiệu cho cô gái.
Minh Anh bấy giờ khẽ hít một hơi thật sâu, cô ngồi thẳng nhìn về phía sếp tổng, nói một cách từ tốn, kể lại đầu đuôi mọi chuyện, không sót một chi tiết nào hết. Trình bày xong, cô kết lại một cách rất tha thiết:
– Xin chủ tịch hãy giúp cháu làm chủ chuyện này!
Chỉ chờ đến đây, Hiếu lặng lẽ rút USB ra để trên bàn trước mặt sếp tổng:
– Trong này có lưu một đoạn phim được quay bằng camera của khách sạn, xem xong nó chú sẽ tin lời cô ấy nói.
– Được rồi, để chú xem.
Nói đoạn người đàn ông này đứng dậy cầm theo cái USB đi tới bàn làm việc của mình. Ông nhanh chóng bật máy tính và bắt đầu xem. Một lát sau, không ngoài mong đợi của Minh Anh, ông tiến đến chỗ hai nhân viên của mình, khẳng định chắc chắn:
– Thật tình, từ trước tới nay chú chưa bao giờ ưa lão Hoàng Việt này, nhưng không ngờ ông ta còn có cả cái thói bỉ ổi thế này nữa. Nhất định chú sẽ làm cho ra nhẽ. Cháu cứ yên tâm.
Nhận được ánh mắt đảm bảo của cấp trên, Minh Anh khỏi nói cũng mừng ra mặt, đứng bật dậy rối rít cảm ơn.
Cho đến khi ra khỏi phòng chủ tịch rồi, Minh Anh vẫn chưa thể tin được là cô vừa mới làm gì. Thật là may quá, cô không bị đuổi việc rồi, và cô sẽ tiếp tục trụ ở đây dài dài nữa, một công ty tốt như vậy tìm đâu ra nổi chứ. Ban lãnh đạo biết cách chiêu mộ nhân tài, cũng biết cách trọng dụng, và bây giờ thì Minh Anh còn nhận ra là họ rất công bằng, dân chủ, tôn trọng nhân viên. Minh Anh càng nghĩ càng thấy mình may mắn. Nhưng giờ lại thêm gánh nặng nữa là không biết phải cống hiến thể nào mới đủ cho CNL. Phải bắt đầu từ hôm nay luôn thôi, cật lực làm việc, dốc hết sức lực vào mà làm cho ra ngô ra khoai.
Đứng trong thang máy, Hiếu thấy cô gái bên cạnh cứ thỉnh thoảng lại gật gù như đang suy tính điều gì thực tế và đúng đắn lắm. Anh cũng muốn hỏi nhưng chẳng kịp, vì khi ấy thang máy đã dừng lại ở tầng bảy. Trước khi cửa mở, Minh Anh tươi cười quay ra cám ơn Hiếu một lần cuối, rồi gửi lời chào anh, chúc anh một ngày làm việc hiệu quả, sau đó mới đi về phòng của mình. Nghe loáng thoáng hình như cô ấy còn vừa đi vừa hát, chẳng hiểu sao thấy vậy Hiếu bất giác lại buồn cười.