Đọc truyện Nắm Lấy Tay Anh – Chương 3
– Này, chúng mày đã nhận được điện thoại chưa? – Tùng lên tiếng hỏi hai cô bạn khi cả ba vừa đặt chân vào căng tin trường.
– Điện thoại gì cơ? – Trang hỏi lại.
– Thì điện thoại của bên CNL ấy. Thông báo tin mới nhé, tao được nhận rồi. Từ tuần sau sẽ bắt đầu đi làm. Tao được phân bên phòng marketing đấy.
– Trông kìa, trông kìa, cái mặt thấy ghét không cơ chứ? – Trang bĩu môi.
– Thật à? Chúc mừng mày nhé, thế là đúng ý rồi còn gì. Khao bọn tao cái gì đi chứ? – Minh Anh tranh thủ dụ dỗ.
– Ừ, được thôi, cho chúng mày chọn thoải mái, hôm nay tao đãi.
– Gì chứ, khao đồ ăn trong căng tin á, thôi xin, tôi chả thèm. – Trang phụng phịu nói.
– Thế bây giờ mụ muốn gì? Tôi chỉ có tiền đãi mấy món này thôi, ăn thì ăn không ăn thì nhịn.
Trong khi hai người kia còn đang tranh cãi về vấn đề ăn uống, điện thoại trong túi Minh Anh đổ chuông, cô đành đứng dậy đi ra ngoài nghe máy.
– Alô?
– Alô, xin hỏi đây có phải điện thoại của Nguyễn Minh Anh không ạ?
– Vâng, tôi nghe đây, ai thế ạ?
– À, xin chào bạn, tôi là nhân viên phòng nhân sự của tập đoàn CNL, tôi gọi điện để thông báo là bạn đã vượt qua vòng phỏng vấn. Mời bạn từ thứ hai tuần sau bắt đầu đi làm. Bạn phải có mặt ở trụ sở chính ở số 15 Tôn Thất Thuyết vào đúng 7h30 sáng. Tạm thời bạn được phân công tác ở phòng tài chính. Khi đến nơi hãy ghé qua quầy tiếp tân để lấy thẻ nhân viên của mình. Phòng làm việc của bạn ở tầng bảy của tòa nhà. Trong thời gian thực tập, mỗi ngày bạn chỉ cần làm 6 tiếng, bạn có thể thu xếp để phù hợp với thời gian sinh hoạt và học tập của mình. Chúc bạn làm việc hiệu quả.
– Dạ, vâng, cảm ơn chị. Em sẽ đi làm đầy đủ và đúng giờ ạ.
Khỏi phải nói cũng biết Minh Anh mừng tới mức nào, cô thiếu chút nữa đã hú hét ầm ỹ ở ngay cửa căng tin, nhưng may mà còn tỉnh táo, cô chạy ngay vào chỗ hai đứa bạn để thông báo về cuộc điện thoại cô mới nhận được.
– Yay, yay, yay… vậy là chúng ta được đi làm cùng nhau rồi. Thích quá đi mất. – Tùng nắm lấy tay cô bạn kêu lên sung sướng, họ nhìn nhau cười rất thoải mái.
– Tại sao lại thế? Sao tao vẫn chưa được nhận điện thoại, chắc là có nhầm lẫn gì rồi. Không lý nào chúng mày được nhận còn tao thì không. Ahhhh… ghét quá!!! – Hà Trang tỏ ra bức xúc vô cùng, dù trong lòng cũng có một chút là mừng cho các bạn, nhưng tất nhiên, nỗi ghen tị vẫn lớn hơn và đã che lấp đi cái điều kia.
– Thôi nào, cứ chờ từ giờ tới tối xem, biết đâu người ta gọi ày sau cùng. – Minh Anh tìm cách an ủi cô gái.
– Phải đấy. Cứ chờ thêm đi, còn giờ, mày muốn ăn gì gọi đi trước khi tao đổi ý. – Tùng bồi thêm vào.
Chỉ nhắc tới ăn là Trang quên hết những điều khác. Cô gái lập tức lấy lại tinh thần rồi gọi một đống các thứ ra để ăn cho đã, cũng coi như một cách trả thù hai đứa hâm may mắn hơn mình.
– Ê này – vừa chúi mũi vào cái màn hình điện thoại, miệng thì nhồm nhoàm nhai thịt bò khô, Tùng lên tiếng gọi – Mình Anh à, thần tượng của mày về nước rồi này.
– Hả? Ai cơ?
– Thì “em yêu” Hạ Thảo của mày ấy. Về từ tối qua rồi này. Và theo như những gì tao cập nhật được thì ngày mai cô nàng tổ chức mini show đánh dấu sự trở về sau ba năm xa quê đấy. Bây giờ đang bắt đầu bán vé ở cửa nhà hát lớn. Mày muốn đi không, tao nhờ bạn tao mua vé luôn cho.
– Uầy, thật à? Ahh… em yêu về thật rồi! Chờ mãi, tưởng nhớ chết luôn! Có chứ, nhờ bạn mày mua ghế hàng C cho tao nhé. Phải ở gần em ý mới được.
– Trời ạ, mày có phải con gái không vậy, sao nghe cách mày nói cứ như đã thầm thương trộm nhớ người ta lâu rồi ấy. – Trang lúc nào cũng biết cách xỉa xói người khác.
– Mày không biết thì đừng nói. Em ý tuyệt vời như vậy, sao mà không chết mê chết mệt được chứ. Mày đã thấy cô bé nào vừa xinh đẹp lại giỏi giang như thế chưa hả? Người ta được gửi từ thiên đường xuống đấy, không như một số người bị gửi từ nơi ngược lại đâu.
– Này, này! Có thôi không thì bảo. – Tùng nhảy vào khi thấy hai đứa bạn như sắp bắt đầu cuộc tranh luận không có hồi kết.
Quả thực, với Minh Anh thì Hạ Thảo là một vị cứu tinh, một nữ thần tượng. Vào cái lúc mà cô đang buồn chán vì chuyện gia đình thì những bản nhạc do Thảo chơi đã an ủi tâm hồn cô. Dẫu biết nhạc hay thì phải cám ơn người soạn nhạc, nhưng nếu không có những thiên tài như Thảo thì mãi mãi cũng Minh Anh cũng không hình dung được nhạc thính phòng có sức hút lớn tới mức nào. Cái cách mà Thảo chơi đàn luôn tạo cho người nghe một xúc cảm đặc biệt, dường như cô luôn đặt cả trái tim mình vào việc cảm thụ và chơi nhạc ấy. Cứ nghĩ tới việc ngày mai lại được đắm chìm trong những cảm xúc cũ, Minh Anh lại thấy hạnh phúc.
Bỏ ra một số tiền không nhỏ để có một cái ghế đẹp, Minh Anh quyết định trông mình phải thật chỉn chu vào buổi tối ấy. Thế nên cô sẽ đi làm tóc và mua ình một đôi giày đẹp để hợp bộ với cái váy mới tậu hôm đi hội chợ đồ cũ. Nhờ có người chủ rất biết giữ gìn nên trông cái váy Miu Miu vẫn còn mới lắm, để mua được nó với mức giá không bao giờ dám nghĩ cô đã phải tốn rất nhiều công sức, vậy nên Minh Anh cho rằng diện nó là hoàn toàn phù hợp với những dịp như thế này.
Xúng xính váy áo, điệu đà từ chân tới đầu, đúng 7h Minh Anh ra khỏi nhà. Cô đã xin phép mẹ từ trước nên lúc này chỉ có việc khóa cửa cho cẩn thận mà đi thôi, mẹ cô bận đi trực rồi thế nên hôm nay có về muộn một chút cũng không ai biết, cô gái rất mừng vì điều đó. Đến nhà hát, cô cảm thấy mình thật sự may mắn khi nhờ được người mua vé từ sớm, nếu không hẳn là chờ đến lúc cô có thời gian đi mua thì đã không còn nữa rồi, cả khán phòng vài trăm chỗ ngồi đã kín đặc, quả thực Hạ Thảo rất có tiếng tăm mà. Ổn định chỗ ngồi, Minh Anh kiểm tra lại bó hoa cô đã mua xem nó có bị nát hay gì không, nhưng thật may nó vẫn còn rất tươi, lát nữa cô phải tìm cách gặp riêng Thảo mới được, dẫu biết rằng điều đó rất khó khăn.
Quả là không ngoài sự mong đợi, được nghe nhạc trực tiếp thế này hay hơn nghe trên mạng hay qua đài nhiều, Minh Anh cảm thấy như thể chưa từng hạnh phúc hơn. Chỉ có điều, nhìn qua nhìn lại thấy đâu đâu người ta cũng có đôi có cặp, bất giác Minh Anh lại thấy tủi thân. Lần đầu cô gặp Tú chính là ở buổi biểu diễn chia tay của Hạ Thảo trước khi cô gái ra nhập dàn nhạc Julia của Bỉ, đúng thời điểm này ba năm trước. Ấy vậy mà giờ cô lại chỉ còn có một mình, kể ra thì cũng thất vọng thật đấy.
Kết thúc bản nhạc cuối, Hạ Thảo còn giữ mọi người lại để nói lời cảm ơn. Cô tỏ ra vô cùng cảm kích trước tình cảm mà mọi người đã dành cho cô. Cô cũng hứa hẹn rằng mình sẽ cố gắng hơn nữa để cống hiến thật nhiều và để đền đáp cho sự yêu mến của khán giả. Cả khán phòng vang lên những tràng pháo tay giòn giã. Ngay khi mọi người bắt đầu lên sân khấu tặng hoa cho Thảo thì Minh Anh nhanh chóng lẻn vào khu vực cánh gà. Cô gái rất biết lợi dụng đám đông. Cô tìm ình một chỗ đứng khá kín đáo vì không muốn bị đá ra khỏi đây trước khi trực tiếp gặp mặt Thảo. Trong khi chờ đợi thì Minh Anh không ngừng thắc mắc, không biết cô gái ấy còn nhớ mặt mình không, rồi nhỡ mà cô ấy sợ quá hét ầm lên rồi mình bị đám người mặc áo security kia lôi ra khỏi cửa trước khi kịp nói gì thì tệ quá. Thế nhưng mọi chuyện đều ngoài sự suy tính, Thảo ngay khi nhìn thấy Minh Anh cầm bó hoa đứng trước mặt thì đã vô cùng vui mừng, cô gái chạy lại ôm chầm lấy Minh Anh.
– Chị! Em cứ tưởng chị không tới xem em diễn. Lâu rồi không gặp, chị khỏe không?
– Em vẫn còn nhớ chị cơ à?
– Đương nhiên rồi, sao mà em quên chị được chứ. Thế nào? Sau lần đó chân chị còn đau không?
Phải rồi, lần gặp trước độc đáo như vậy, Thảo có muốn quên chắc cũng khó. Nhớ lại Minh Anh lại thấy buồn cười. Hôm đó, sau buổi diễn chia tay của Thảo, Minh Anh cũng chạy lên sân khấu tặng hoa như những người hôm nay đã làm. Nhưng luống cuống thế nào cô lại bị vấp và ngã sõng soài trước mặt bao nhiêu người ở đó, hoa cầm trên tay thì bị dập nát hết cả, chân bị trẹo đau đến không đứng dậy được. Cứ nghĩ thật là mất hình tượng quá, còn mặt mũi nào mà nhìn Hạ Thảo nữa, cô đang tính tìm cách bò xuống sân khấu thì cùng một lúc có hai cánh tay cùng đỡ cô dậy, một là Thảo, còn một chính là Tú.
– Chị có bó hoa tặng em, mừng em trở về. Cảm ơn em vì buổi biểu diễn tuyệt vời này.
– Em cám ơn, hoa đẹp quá! Hôm nào chị em mình hẹn nhau đi chơi rồi trò chuyện nhiều hơn nhé, bây giờ em phải đi rồi. Rất vui được gặp lại chị.
– Ừm, chào em.
Đúng lúc Minh Anh định đi ra thì có mấy người nữa đến, thấy Thảo có vẻ thân thiết với họ nên đoán chắc đó là gia đình cô, nghĩ đến việc có một cô gái như vậy là người nhà thật không còn gì tuyệt vời hơn.
– Ai thế em? – Hiếu lên tiếng hỏi khi thấy cô gái đang đi về phía ngược lại.
– À, một người bạn của em. Chị ấy tên Minh Anh, em đã gặp từ ba năm trước trong buổi diễn chia tay. Hoa đẹp anh nhỉ! – vừa nói Thảo vừa đưa mũi hít hà hương thơm của hoa.
Nghe thấy hai chữ Minh Anh Hiếu lại thấy tò mò, anh ngoái lại nhìn lần nữa, anh cũng không hiểu sao lại làm thế, tuy nhìn không rõ nhưng anh cũng tự nhủ chắc không phải là cô nhân viên thực tập mới mà anh đã duyệt đâu, làm gì có chuyện trùng hợp thế.