Đọc truyện Nắm Lấy Tay Anh – Chương 29(uối)
Sau ba năm, với bao tâm huyết và sự cố gắng, cuối cùng cũng đến ngày khánh thành công trình đầu tiên từ ngày Minh Anh tiếp quản công ty. Đó là dự án mà cô và Hiếu đã cùng nhau làm, có thể coi như đứa con tinh thần của hai người. Vậy nên đứng trước bao nhiêu ánh đèn flash và ống kính máy quay, Minh Anh và Hiếu đều vô cùng tự hào. Đếm từ một đến ba, cà hai cùng với hai vị lãnh đạo nữa của công ty cùng cầm kéo cắt băng trong tiếng vỗ tay hưởng ứng của tất cả mọi người. Hoa giấy được bắn lên, Hiếu quay ra nhìn Minh Anh bằng ánh mắt hạnh phúc.
Dự án phía nam thành phố, công trình ông Hải Minh đặt rất nhiều hi vọng, cũng là lý do khiến Minh Anh biết mùi bị bắt cóc là thế nào. Cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Sau bữa tiệc ăn mừng của công ty, Hiếu liền lái xe đưa Minh Anh đi.
– Chiều còn phải về ăn sinh nhật con cái Trang đấy anh, mình đi đâu bây giờ? – Minh Anh hỏi khi nhìn ra bên ngoài thấy xe đang di chuyển trên đường cao tốc.
– Bí mật, đến nơi em sẽ biết thôi.
Lại cái trò bí mật, Minh Anh cũng quen dần với kiểu úp mở của Hiếu rồi nên chỉ cười chứ chẳng hỏi thêm gì nữa. Cô hơi mệt nên đề nghị anh.
– Em ngủ một lát, lúc nào đến anh gọi em nhé!
– Ừ, em cứ ngủ đi! – Anh đưa tay vuốt tóc cô rồi đáp dịu dàng.
Đã ba năm rồi, Minh Anh vẫn không thấy chiếc nhẫn nào, cô cứ chờ, chờ mãi cũng chẳng biết khi nào mình mới được mặc váy cưới. Ngay đến Trang và Tùng cũng đã kết hôn, con trai của họ đã được một tuổi rồi, còn Minh Anh chỉ dám mơ chứ chẳng dám hỏi anh chuyện đám cưới. Cô cứ nghĩ mãi rồi cũng thiếp đi, trong giấc ngủ cô nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng chim hót, cảm nhận được ánh nắng, được hơi ấm từ người đàn ông bên cạnh. Cảm giác vô cùng bình yên.
– Em yêu, đến rồi. Dậy thôi! – Hiếu khẽ lay vai Minh Anh gọi.
Tỉnh giấc, cô gái nhìn ra xung quanh, hơi rướn người vươn vai cho đỡ mỏi. Bấy giờ mới phát hiện ra địa điểm mình đang ở.
– Đây là…? – Cô thắc mắc.
– Ừ, nghĩa trang. Anh đưa em đến thăm bố mẹ anh. Mau xuống xe nào.
Mấy lần giỗ trước, Hiếu đều viện cớ công việc bận rộn, quê anh lại xa, nên không cho Minh Anh đến chỗ này. Đột nhiên hôm nay anh lại đổi ý. Quả là bất ngờ.
Minh Anh bước xuống khỏi xe, rồi cùng Hiếu ra phía sau lấy đồ. Hóa ra anh đã chuẩn bị từ trước. Hoa, nước, đồ lễ, anh đều để sẳn trong cốp từ lúc nào rồi.
Leo lên đồi, Minh Anh đi sát theo Hiếu, dù là ban ngày, nhưng cảm giác đi giữa nghĩa trang vắng vẻ cũng khiến Minh Anh không mấy thoải mái. Cô chỉ mong anh đi nhanh hơn để cô chạy theo cho đỡ sợ.
Cuối cùng cũng đến mộ của bố mẹ Hiếu, anh đặt thùng đồ xuống, rồi nắm lấy tay Minh Anh, nói.
– Tới rồi, chào bố mẹ đi em.
Cô gái nghe lời, lập tức cúi đầu lễ phép.
– Con chào hai bác, con là Minh Anh. Lần đầu gặp, mong hai bác thứ lỗi cho con vì không đến sớm hơn.
Sau đó, Hiếu nhanh chóng bày biện đồ lễ ra. Anh cắm hoa vào lọ, rửa chén, rót rượu, đặt hoa quả lên đĩa, rồi đốt nhang. Mọi thao tác đều vô cùng thuần thục.
Thắp hương cho bố mẹ xong, Hiếu đứng dậy. Đi đến chỗ Minh Anh đang đứng, anh nắm lấy tay cô.
– Anh có chuyện muốn thưa với bố mẹ nên mới đưa em tới đây. Lúc nãy anh hỏi thì bố mẹ đã đồng ý rồi, bây giờ anh qua hỏi em.
Nói đoạn anh buông tay Minh Anh, luồn tay vào túi áo ngực lấy ra chiếc hộp nhung màu đỏ sẫm. Dưới gốc cây bạch đàn, trước phần mộ, hương hồn của hai bậc trưởng bối, hai đấng sinh thành, Hiếu quỳ một chân xuống, mở nắp hộp hướng đến trước mặt Minh Anh.
– Em có đồng ý cùng anh trải qua mọi vấn đề của cuộc sống? Cùng anh xây dựng một gia đình nhỏ? Cùng anh nắm tay đi hết cuộc đời này không?
Cứ tưởng không bao giờ được nghe anh nói những lời đó chứ, Minh Anh thầm nghĩ. Cô thở nhẹ, cố giấu đi niềm hạnh phúc ngập tràn, khẽ gật đầu, cô nói.
– Em đồng ý.
Chỉ chờ có thế, Hiếu đứng dậy, anh chìa tay ra trước mặt Minh Anh, đợi cô tình nguyện đặt tay mình vào rồi tháo chiếc nhẫn trao lại cho cô.
Minh Anh thì để cho Hiếu đeo xong nhẫn, liền kiễng chân áp hai tay vào má anh để hôn. Trao cho anh bàn tay này, cho anh nụ hôn này, cho anh thân thể này, cho anh cả cuộc đời cô luôn. Cho anh hết, không tiếc thứ gì cả.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa, mây lững lờ trôi nhẹ. Phía xa xa, trên ngọn đồi ấy, dưới tán cây ấy, có hai người yêu nhau.
HẾT