Đọc truyện Nắm Lấy Tay Anh – Chương 25
– Anh tài xế, dừng xe ở đây được rồi.
Minh Anh quay sang ra hiệu cho Hiếu khi nhìn thấy tòa nhà của CNL ở trước mặt.
– Đằng nào cũng đợi em họp, anh lái xe xuống hầm luôn! – Hiếu đề nghị trong lúc giảm tốc độ.
Vì trước khi qua đời, ông Hải Minh đã hoàn tất thủ tục chuyển nhượng cổ phần cho con gái, nên bây giờ Minh Anh đã chính thức trở thành cổ đông của CNL. Việc bên công ty xây dựng còn đang chất đống nhưng cô vẫn không thể vắng mặt ở buổi họp này.
– Anh về giải quyết vấn đề nguyên vật liệu của dự án phía nam đi. Biết đến khi nào em họp xong mà chờ. Em đã dặn chú Tiến đón em rồi, anh đừng lo.
Minh Anh nói một cách dứt khoát, cô nhanh tay tháo dây an toàn, cầm túi xách và ở trong tư thế sẵn sàng để mở cửa đi ra, đồng thời quay sang nhìn Hiếu bằng đôi mắt chờ đợi.
Không thể cãi được sếp lớn, Hiếu đành chịu thua. Anh tấp xe vào vỉa hè rồi còn kéo Minh Anh vào hôn một cái.
– Tối gặp lại! – Nói dứt lời mới để Minh Anh đi.
Cô gái bước qua cánh cửa của CNL một cách tự tin, dáng vẻ đĩnh đạc, chín chắn hơn rất nhiều lần so với lúc đi khỏi đây. Vừa vào đến thang máy Minh Anh đã nghe tiếng điện thoại kêu.
– Vâng con nghe đây dì.
Là bà Hiền gọi.
– Tối về ăn cơm con nhé!
– Con nhớ rồi ạ! Con đón mẹ rồi sẽ qua luôn.
Nói dứt lời thì Minh Anh thấy thang máy dừng lại, cô theo phản xạ nhìn lên bảng điện tử. Là tầng bảy. Một dòng cảm xúc ùa về trong Minh Anh. Nhưng dẫu sao đó cũng không phải nơi cô cần đến, nên mặc kệ việc ai đó bước vào, cô vẫn tiếp tục nói chuyện với dì.
Nhưng hai cô nàng kia thì có vẻ đã nhận ra người quen thì phải.
– Ơ! Minh Anh?
Nghe có người gọi tên mình, Minh Anh quay sang, cô mỉm cười tươi tắn nhìn Trinh rồi nói nhanh:
– Dì ơi, con phải đi đây. Tối mình nói tiếp nhé! Con chào dì.
Kết thúc cuộc điện thoại, Minh Anh liền chào Trinh.
– Lâu lắm không gặp chị. Mọi người dạo này thế nào ạ?
– Ừ, cũng vẫn thế thôi. Mỗi tội công việc ngập đầu em ạ. Tuần trước cục thuế mới đến kiểm tra, phòng mình cứ phải gọi là quay như chong chóng. – Nói đoạn Trinh mới buông lời thắc mắc. – Phải rồi, em đến có việc gì thế? Sao không ghé qua phòng mình chơi?
– Em có chút việc ạ. Hôm nay em hơi bận, chắc để khi khác mình cùng nhau đi uống nước rồi nói chuyện luôn.
Bấy giờ Trinh mới nhìn vào bảng số, thấy đã có người chọn sẵn số tầng mình cần, Trinh lại hỏi.
– Em lên tầng 15 à?
– Vâng! – Minh Anh gật đầu.
Lúc ấy, cô mới để ý tới người đứng cạnh Trinh, cô hơi ngó đầu sang thì lập tức không biết nói gì nữa.
– À, giới thiệu với em, đây là Trà My, nhân viên mới của phòng mình. Cô ấy tới thay vị trí của Hùng đấy. Còn đây là Minh Anh, hồi trước từng làm thực tập ở phòng mình My ạ. – Trinh nhanh nhảu giới thiệu, cô nàng có vẻ thích tạo dựng mối quan hệ cho người khác quá.
My không muốn để lộ ra là hai người có quen nhau, nên sau khi Trinh dứt lời liền quay người sang gật đầu chào Minh Anh.
– Chào cô!
Người ta biết phép xã giao như vậy, Minh Anh cũng đành đáp lại cho phải phép.
– Vâng, chào chị! – cô nói.
Hai người vừa kết thúc màn chào hỏi kì cục kia thì thang máy dừng lại. Minh Anh là người đầu tiên bước ra, cô quay lại nói với Trinh lời hẹn khi khác gặp sau đó mới đi tới chỗ bàn thư kí.
– Tôi là Nguyễn Minh Anh. Tôi đến dự họp.
Tra cứu một lúc, cô thư kí mỉm cười đứng dậy đưa cho Minh Anh một cái thẻ.
– Chị là cổ đông mới phải không ạ? Đây lại thẻ thành viên của chị. Mời chị vào trong!
Khỏi nói cũng biết Trinh và My nghe thấy ngạc nhiên tới mức nào. Dù đang đứng ở cửa phòng họp, Trinh cũng không ngại chạy đến cạnh Minh Anh.
– Em là thành viên hội đồng quản trị sao? Thật không ngờ. Sao hồi trước không nghe em nói gì?
Trà My đưa tài liệu phục vụ buổi họp cho đồng nghiệp xong cũng đi tới chỗ hai người đang đứng, cô nắm lấy cánh tay Trinh rồi nói.
– Mình đi xuống thôi, buổi họp sắp bắt đầu rồi.
– Em xin lỗi. Tại em có điều khó nói. – Minh Anh đáp lời cho Trinh, mong cô nàng hiểu là cô không có ý giấu giếm bí mật gì cả.
Trinh bị My kéo đi thì dù lưu luyến muốn hỏi Minh Anh nhiều hơn nhưng cũng đành thôi. Cô chào tạm biệt cô bé từng là đồng nghiệp với mình rồi trở ra chỗ thang máy, tự nhủ lát phải báo tin hot này cho cả phòng biết.
Minh Anh nhìn theo bóng của hai cô gái kia mãi rồi mới vào họp. Cô cảm thấy cuộc đời này đúng là không thể đoán biết được điều gì. Vừa mới trở về mà Trà My đã có ngay việc làm ở một trong những tập đoàn phần mềm điện tử lớn nhất cả nước, quả đáng nể phục. Nhưng xem ra cô nàng tính ở lại lâu dài thật rồi. Minh Anh vừa nghĩ vừa cảm thấy chuyện tiến triển theo chiều hướng này thật không tốt đẹp chút nào.
Nhưng rồi sau đó mải nghe nội dung cuộc họp nên Minh Anh cũng không để ý vấn đề đó nữa. Cho tới lúc buổi họp kết thúc, cô đang đứng chờ thang máy thì Trà My đi đến.
– Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?
Nghe lời đề nghị đó, thực sự Minh Anh cũng không muốn giả bộ bận rộn gì đâu, nhưng theo thói quen cô vẫn xem đồng hồ. Việc làm này khiến đôi lông mày thanh tú của Trà My hơi cau lại. Thấy vẫn còn sớm, Minh Anh quyết định đồng ý. Cô nói.
– Vậy tôi đợi chị ở quán café bên đường nhé!
– Được, cô qua đó trước đi, tôi xuống lấy túi rồi sang ngay.
Tìm mãi mới nhìn thấy một cái bàn trống, Minh Anh cầm ly nâu đá của mình tiến về phía đó. Cô ngồi xuống, theo thói quen lại nhìn bâng quơ ra ngoài đường, nghĩ tới việc sắp nói chuyện với My chẳng hiểu sao Minh Anh bỗng nhớ lại cuộc đối thoại của cô với Hiếu tối hôm đó.
“ – Anh có thể nói cho em hiểu sự mờ ám trong ánh mắt của hai người là có ý gì không? – Vừa chào tạm biệt Châu, Minh Anh liền hỏi luôn.
– Có phải trước đây em vẫn luôn tò mò chuyện tình sử của anh? – Hiếu điềm tĩnh hỏi lại.
Minh Anh gật đầu, đúng là cô có từng hỏi, nhưng anh toàn bảo không có gì đặc biệt nên không chịu kể cho cô nghe. Cô đoán có lẽ bây giờ mới đúng thời điểm chăng.
– Thực ra, hồi học đại học, anh có yêu một người. – Hiếu tiếp. – Người đó chính là Trà My.
Cuối cùng anh cũng thừa nhận, Minh Anh cố nén tiếng thở dài.
– Đầu tiên bọn anh quen qua Châu, sau đó có gặp thêm vài lần. Cô ấy học khác khoa bọn anh nên hầu như chỉ toàn gặp ở thư viện hoặc nhà ăn. Rồi dần dần tình cảm nảy sinh. Bọn anh yêu nhau khoảng hai năm thì cô ấy nhận được học bổng ra nước ngoài.
– Anh đã đồng ý để chị ấy đi? – Minh Anh cắt ngang.
– Phải, đó là ước mơ, là nguyện vọng bấy lâu của cô ấy, anh đâu thể cản.
– Rồi sao? Hai người chia tay à? – Thật tình, Minh Anh cũng muốn ngậm miệng lắm nhưng cô không điều khiển nổi. Cô quá tò mò.
– Không. Ngay lúc đó thì chưa. Hai năm sau mới chia tay.
– Sao lại thế?
– Vì cô ấy nói không muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ kiểu đó. Cô ấy kêu yêu xa vô cùng mệt mỏi. Có lần cô ấy nói muốn anh sang bên đó rồi hai đứa cùng định cư lại luôn. Nhưng anh không muốn. Thời điểm ấy anh tốt nghiệp xong thì xin được vào CNL, lại vừa tiếp tục học thạc sĩ. Anh không muốn bỏ, với lại gia đình anh đều ở đây.
– Vậy bây giờ thế nào? Chị ấy về rồi, liệu hai người có… – Minh Anh bỏ lửng, cô không thể nói ra mấy từ đó. Cô thật sự rất sợ cái câu “tình cũ không rủ cũng đến”.
– Không! Bọn anh kết thúc lâu rồi. Hoàn toàn không còn gì nữa.
– Anh nói thế nhưng chị ấy có nghĩ thế không? Chị ấy từ bỏ cuộc sống, công việc để về đây với anh. Không lẽ anh không động lòng?
Lời Minh Anh nói rất đúng. Quả thực khi vừa nhìn thấy My, Hiếu có hơi rung động thật. Nhưng anh biết rõ đâu là quá khứ, đâu là hiện tại. Anh nắm chặt lấy tay Minh Anh, nhìn thẳng vào mắt cô.
– Em phải tin anh! Người bây giờ anh yêu là em, không phải cô ấy!”
– Để cô đợi lâu phải không? Xin lỗi, văn phòng có mấy việc khẩn cần tới tôi.
Lời nói cùng sự xuất hiện của Trà My làm Minh Anh thoát ra khỏi dòng hồi ức. Cô cầm chiếc thìa con, ngoáy đều tách café trước mặt, nói.
– Không sao. Hôm nay tôi rảnh mà. Chị có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?
– Tôi nghe nói trước kia anh Hiếu làm giám đốc ở CNL. Sao đột nhiên anh ấy chuyển công tác vậy? – My hỏi thẳng.
– Sao chị không hỏi anh ấy?
– Tôi nghĩ cô là cấp trên của anh Hiếu, nghe lí do từ cô có lẽ hợp lý hơn.
Quả nhiên Trà My đã có dò hỏi thông tin từ trước rồi, nguồn của cô ta có vẻ đáng tin cậy quá. Minh Anh nhấp một ngụm café, cô từ tốn trả lời.
– Không giấu gì chị. Tôi phải tiếp quản gia nghiệp khi chưa kịp tốt nghiệp đại học nên không có nhiều kinh nghiệm. Anh Hiếu và cả tôi đều nghĩ để anh ấy giúp tôi quản lý thì hiệu quả công việc sẽ cao hơn. Nên anh ấy xin nghỉ bên CNL về làm cho tôi.
– Cô có bao giờ hỏi xem anh ấy có muốn hay không chưa?
Minh Anh nuốt khan, quả đúng cô chưa từng hỏi anh thật. Từ trước tới nay toàn anh tình nguyện giúp cô, chưa từng một lần nghe anh phàn nàn gì cả.
Không thấy Minh Anh trả lời, My lại tiếp.
– Cô có biết để vào được CNL và để có được vị trí ấy, anh Hiếu đã phải cố gắng nhiều thế nào không? Cô chỉ nghĩ cô có thể trả lương cho anh ấy giống với mức bên CNL làm, nhưng lại không nghĩ xem anh ấy cảm thấy thế nào. Từ lúc học đại học, anh Hiếu đã luôn yêu thích ngành công nghệ – thông tin, với anh ấy trở thành một kĩ sư IT là tất cả ước mơ. Nhưng cuối cùng vì cô mà anh ấy phải quay sang làm ột công ty xây dựng, lại còn làm thuê cho chính người yêu mình. Nếu là cô, cô có thấy thoải mái không? – My dừng lại vài giây. – Cũng giống như vậy, cô gắp cho anh ấy miếng gà xào xả ớt mà không hề biết anh ấy ghét nhất đồ cay. Cô ngày ngày ngồi trên chiếc xe anh ấy lái mà không biết rằng ở vị trí đó cả bố và mẹ anh ấy đều đã qua đời. Cô nghĩ rằng cô yêu anh ấy ư? Thực ra cô chẳng quan tâm tới anh ấy chút nào cả.
My nói đúng, Minh Anh chẳng biết gì hết. Cô hoàn toàn như một đứa ngốc ở bên cạnh Hiếu. Anh hiểu rõ cô như lòng bàn tay, nhưng cô thì chưa từng hỏi anh những điều như thế. Anh thích gì, ghét gì, thường đọc sách loại nào, thậm chí đến cả ngày giỗ của cha mẹ anh, cô cũng không biết.
Minh Anh không muốn khóc trước mặt tình địch của mình, nhưng cô không ngăn được nước mắt chảy ra. Cô cảm thấy mình chẳng xứng với anh chút nào. Cô đúng là kẻ vô tâm, kẻ ích kỉ. Chỉ biết có bản thân mình thôi, chẳng hề để tâm tới chuyện gì khác.
Nghĩ mất một lúc, Minh Anh mới nhận ra cô đang tự đào hố chôn mình, mất hình tượng quá, cô gạt nước mắt, bình tĩnh nói.
– Vậy chị nói những điều đó là có ý gì?
– Cô quá ngây thơ hay giả vờ không hiểu hả? Cô không phải người có thể mang đến hạnh phúc cho anh Hiếu. Cô nên xem lại bản thân và vị trí của mình thì hơn.
– Thế chị nghĩ chị thì làm tốt hơn tôi sao? Chị đã bỏ rơi anh ấy, chị là người đã đưa ra quyết định trước. Sao bây giờ còn trở lại đây rồi ngồi nói mấy lời này với tôi.
Nghe Minh Anh nói, My hơi cúi đầu, im lặng khá lâu mới quyết định nói tiếp.
– Vì tôi không thể quên anh ấy. Vì suốt bao nhiêu năm qua tôi vẫn giữ hình ảnh anh ấy trong tim. Cô không cảm thấy Hiếu cũng chưa quên được tôi sao? Cô không thấy cái cách anh ấy nhìn tôi à?
– Chị đừng nói nữa! – Minh Anh quát lên. Một vài người gần đó đã quay ra nhìn cô với vẻ tò mò. – Chị có thể là mối tình đầu của anh Hiếu, nhưng chị là quá khứ rồi. Còn tôi… Tôi mới là hiện tại của anh ấy!
Nói dứt lời Minh Anh cầm túi xách đứng lên, cô lao thẳng ra cửa, bỏ lại My một mình. Trà My ngồi lại đó tới hơn mười phút sau mới ra về. Trên đường còn lẩm bẩm:
– Để xem cô có thể đắc ý như thế được bao lâu.