Đọc truyện Nắm Lấy Tay Anh – Chương 22
Lay lắt khổ sở mãi với kì kiểm tra cuối cùng, rồi thì cũng tới ngày Minh Anh nhận bằng tốt nghiệp. Cầm tấm bằng trong tay, Minh Anh ngửa mặt nhìn lên trời cao, mỉm cười tươi tắn nói lớn.
– Bố có tự hào về con không? Con gái bố đã tốt nghiệp rồi này!
– Có, bố tự hào lắm!
Giật mình, Minh Anh chột dạ nhìn sang cái người vừa khoác tay lên vai cô, nhưng rồi lại nhếch mép cười khểnh.
– Anh là bố em từ khi nào hả?
Hiếu cười cười, nhìn điệu bộ vô cùng đáng ghét.
– Anh biết bố sẽ muốn anh nói thế.
Minh Anh nghe vậy chỉ biết nhìn anh gườm gườm, còn Hiếu thì ủn cô đến bên gốc cây phượng, chỉnh lại bộ lễ phục cho Minh Anh. Anh lùi lại vài bước, giơ bốn ngón tay lên tạo thành khung hình để ngắm cho chuẩn. Rồi anh cầm máy ảnh hướng đến chỗ cô gái.
– Cười tươi nhé, anh chụp đây! Một, hai, ba! – Đếm xong thì bấm liền ba kiểu.
– Chờ mẹ, ẹ chụp với. – bà Yến từ đằng xa vội vàng chạy đến, trên tay ôm một bó hoa lớn.
Nhìn thấy mẹ, cả Hiếu và Minh Anh cùng quay ra. Không chỉ có mẹ cô, bà Hiền cùng nhóc Khang cũng đến. Từ ngày bố cô bị bệnh, hai người phụ nữ đã không còn ghen ghét nhau như trước. Suy cho cùng, người đàn ông họ yêu và từng yêu đã không còn trên đời nữa rồi, vì lý do gì mà lại không hàn gắn cái gia đình vốn đã neo người ấy. Vậy nên giờ Minh Anh có tới hai cái miệng suốt ngày phàn nàn về sức khỏe và công việc của cô. Nhìn họ chạy đến, cô gái nhe răng cười hết cỡ.
– Mẹ! Dì! Xem bằng tốt nghiệp của con này!
Khi thấy cả bốn người đã quây quần đông đủ, Hiếu nói:
– Được rồi, mọi người cùng đứng vào để cháu chụp ảnh cho.
Một ngày đẹp trời thế này, dùng để chụp ảnh đúng là không còn gì bằng nữa.
***
Vui vẻ vì thoát khỏi trường học chưa lâu thì Minh Anh đã rơi vào chuỗi ngày bận rộn khác. Đúng thật là nỗi khổ không bao giờ mất đi, nó chỉ biến dạng từ thể này sang thể khác.
Ngồi trong văn phòng, cô mệt mỏi vì sự nhầm lẫn của nhân viên phòng tài vụ. Mười phút nữa bên đối tác tới kí hợp đồng rồi mà bây giờ mới phát hiện ra sai số. Lại còn tìm mãi chưa thấy lỗi sai bắt đầu từ chỗ nào. Cô cùng với ba kế toán nữa, đang chia nhau kiểm tra giấy tờ thì trợ lý của cô gõ cửa đi vào.
– Thưa tổng giám đốc, có anh Bùi Trung Hiếu tới tìm.
Minh Anh ngẩng đầu khỏi tập tài liệu, cô nhìn anh chàng trợ lý kia mất mấy giây rồi mới nói.
– Mời anh ấy vào!
Hiếu đứng ngoài cầm cặp chỉnh lại cà vạt cho thẳng, nghe thấy tiếng Minh Anh mới đĩnh đạc bước tới.
Minh Anh thì đang rối tung cả lên, nên chẳng buồn hỏi lý do anh tới, cô liền khoát tay bảo anh ngồi xuống.
– Anh Hiếu, anh xem hộ em, sai số ở chỗ nào. Sắp đến giờ họp rồi, mà tính nhầm những hơn ba trăm triệu.
Hiếu đón lấy sấp giấy từ tay Minh Anh, chăm chú đọc một lượt, tay thoăn thoắt bấm máy tính.
– Đây rồi, chỗ này. – Hiếu thốt lên. Anh ngẩng đầu nhìn vào cô nàng kế toán trước mặt. – Cô kiểm tra kĩ lại xem, đoạn này tính nhầm.
Huệ nghe thấy Hiếu ra lệnh, nhưng chưa hiểu rõ vai trò của người đàn ông này nên còn nhìn sang Minh Anh nghi hoặc. Minh Anh cau mày.
– Chị còn không tính đi, nhìn tôi làm gì.
Minh Anh cảm thấy nhân viên cái công ty này hình như không coi cô ra gì hay sao ý. Làm ăn vớ vẩn không chịu được, đây đã là lần thứ hai trong tháng họ để xảy ra nhầm lẫn này rồi. May mà dự án chưa khởi công, chứ không chắc thâm hụt cả núi tiền vốn luôn mất. Sau đợt này chắc cô phải đề nghị chú Lâm cho điều tra nội bộ một lượt, cô nghi ngờ có kẻ muốn tranh thủ kiếm chác tư lợi cá nhân, bòn rút tiền đầu tư của công ty một cách trắng trợn.
Nhưng rồi nhớ tới sự có mặt của Hiếu, cô liền quay sang hỏi anh làm gì ở đây giờ này. Hiếu nghe vậy mở cặp lấy ra một tập hồ sơ, anh đặt nó xuống trước mặt cô.
– Tôi đến theo chỉ thị của cố tổng giám đốc.
Minh Anh ngạc nhiên, cô nhìn ba người nhân viên kia rồi liền đứng dậy kéo anh đi ra ngoài. Đóng cửa lại, Minh Anh hỏi Hiếu, giọng thì thào.
– Bố em bảo anh đến á?
– Ừ. Ông bảo anh đến đây làm.
– Hả? Còn CNL?
– Anh thu xếp xong rồi, đã đệ đơn xin nghỉ. – Hiếu đáp giọng thảnh thơi.
– Anh nghỉ bên CNL? – Minh Anh tròn mắt. – Rồi thì làm sao em trả lương cho anh? – Minh Anh biết lương giám đốc của Hiếu không phải con số nhỏ.
– Thì em nuôi anh là được rồi. – Theo sau câu nói là một nụ cười.
Nuôi? Anh nghĩ cô là ai? Minh Anh còn đang định gân cổ lên mắng anh vì nghỉ việc mà không bàn bạc gì với cô cả, nhưng Huệ đã gõ cửa từ bên trong cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Minh Anh vặn tay nắm mở cửa.
– Đã tính xong rồi thưa tổng giám đốc. – Huệ nói. – Đúng là sai ở chỗ đó.
Cùng lúc ấy trợ lý của Minh Anh cũng từ phòng nhỏ bên cạnh bước ra.
– Bên đối tác vừa đến rồi. Chúng ta phải đi họp thôi.
– Anh đợi em ở đây!
Nói nốt câu cuối với Hiếu, Minh Anh cầm lấy cái hợp đồng vừa được sửa lại trong tay Huệ và đi về phía phòng họp.
***
Kí được hợp đồng thuận lợi, Minh Anh trở lại văn phòng của mình, trước khi vào cô còn nhờ trợ lý gọi chú Lâm lên. Nhưng thư kí lại nói là ông ấy đã đang ở bên trong cùng với Hiếu rồi. Minh Anh không đợi thêm nữa, cô bước vào.
– Chào chú. – Nhìn thấy ông Lâm, Minh Anh cất tiếng sau đó liền ngồi xuống.
– Đây là lệnh chỉ thị của bố cháu. – ông Lâm đưa tờ giấy có dấu đỏ cho Minh Anh. – trước khi qua đời, bố cháu có để lại giấy ủy quyền cho cháu, để cháu thay ông ấy điều hành công ty, đồng thời cũng giao vị trí giám đốc điều hành cho cậu Hiếu đây.
Minh Anh đón lấy tờ giấy ấy, đọc một hồi. Ông Lâm vẫn nói tiếp.
– Bố cháu làm thế là vì lo cho cháu. Ông ấy sợ một mình cháu không tự xoay sở được. Chú cũng có tuổi rồi, cũng không thể lúc nào cũng sát cánh bên cạnh cháu. Thành tích và năng lực của cậu Hiếu đây rất khá. Chú đã xem hồ sơ, chú nghĩ cháu không nên phản đối.
Minh Anh không phản đối, đương nhiên là không. Có anh giúp sức, cô mừng còn không kịp. Với lại mối thù bị sa thải lần trước, cũng đến lúc phải trả rồi.
– Cháu không có ý kiến, chú cho sắp xếp phòng làm việc cho anh ấy đi. – Nói đoạn quay sang Hiếu cười gian – Từ ngày mai anh có thể đi làm.