Đọc truyện Nắm Lấy Tay Anh – Chương 20
Vài ngày sau đó, Minh Anh quay trở lại công ty. Bác sĩ và cả những người thân khác đều khuyên cô không nên ở trong bệnh viện lâu, bởi sức đề kháng của cô kém, dễ bị lây nhiễm bệnh, với lại khu cách li cũng không phải nơi có thể thường xuyên ra vào. Vậy là Minh Anh đành ngoan ngoãn nghe theo, ban ngày đi làm, tối lại tranh thủ ghé vào thăm bố.
Giờ cô còn bận rộn hơn lúc trước rất nhiều. Vì không những phải lo thi cuối kì, lo hoàn thành cho xong bản luận văn còn đang dang dở, mà cô còn phải vừa làm cho CNL, vừa làm người đại diện cho công ty của bố. Điều này là ông nhờ cô. Đương nhiên về nghiệp vụ thì Minh Anh không rành lắm, chuyên ngành của cô cũng không phải quản lý hay quản trị kinh doanh, nhưng bố cô nói cô có mặt ở đó thì họ sẽ không dám làm bừa. Còn đâu đã có cộng sự/bạn bè/anh em lâu năm của bố cô là chú Lâm lo liệu hết. Tuy nhiên Minh Anh không tránh được việc bị mệt mỏi.
Một ngày như bao ngày, 7h30, Minh Anh có mặt ở cơ quan, ngồi ở bàn của mình chờ công việc được giao. Từ sáng đầu cô đã hơi nhức, nhưng không thể xin nghỉ phép nữa vì số ngày nghỉ được phép của cả năm cô đã dùng hết từ lâu rồi. Dù đã uống thuốc giảm đau, nhưng có vẻ như vẫn chưa thấy hiệu quả.
Hùng vừa đến, nhìn mặt Minh Anh không thấy có sức sống như mọi khi, anh liền hỏi nhỏ.
– Em mệt à? Trông sắc mặt em kém lắm.
– Em không sao ạ, chắc dạo này học hành căng thẳng nên thế thôi. – Minh Anh vừa trả lời vừa cố mỉm cười.
Cảm thấy mình cũng chẳng giúp được gì, Hùng đành quay về chỗ của mình, nhưng không yên tâm lắm nên chốc một lại ngó sang chỗ Minh Anh.
Đến giờ trưa, cô gái thấy miệng đắng ngắt chẳng muốn ăn gì, nên thay bằng hào hứng rủ mọi người đi căng tin như mọi khi thì hôm nay lại ngồi tại chỗ, rồi ai hỏi cũng chỉ nói là còn việc phải làm, sẽ xuống ăn sau.
Chờ ọi người đi khỏi, Minh Anh liền gục đầu xuống bàn, cô cảm thấy cả căn phòng như đang quay vòng vòng trước mắt, không thể gượng nổi nữa.
– Em mệt à?
Đang mê man lúc tỉnh lúc không, Minh Anh nghe tiếng người nói bên tai, cô cố ngồi thẳng dậy.
– Rõ ràng là không khỏe rồi. Sáng nay anh hỏi thì cứ chối.
Thì ra là Hiếu, Minh Anh cố cười.
– Em không sao đâu. Thiếu ngủ thôi mà.
– Em cứ thế này thì anh biết ăn nói thế nào với bố em? – Hiếu lo lắng. – Mau nghe lời anh, về nhà nằm ngủ đi.
Minh Anh không thể về nhà ngủ được, cô lắc đầu từ chối lời đề nghị của Hiếu, cô lục tìm vỉ thuốc trong túi, bóc một viên định cho vào miệng. Nhưng lập tức bị Hiếu giữ lại. Anh mắng luôn.
– Em đã ăn gì đâu. Uống thuốc sao được?
– Em phải khỏe, em còn nhiều việc cần làm lắm. Bố em còn đang đợi em trong viện, em uống thuốc là đỡ mà.
Không thể chịu được cái thói bướng bỉnh, cứng đầu của Minh Anh, Hiếu cáu gắt.
– Em có thôi đi không. Em muốn làm cho người khác chết vì lo cho em à? Em không chăm sóc tốt cho cơ thể, cứ cố quá sức thế này thì anh không còn cách nào khác nữa. Em bị sa thải, mau về nhà cho anh. Nhanh lên!
Đúng lúc anh đứng lên tóm lấy cổ tay Minh Anh định kéo cô đi thì cửa phòng mở ra, ba bốn con người đứng đó nhìn Hiếu bằng những đôi mắt to tròn.
Minh Anh vốn không muốn mọi người ở công ty biết chuyện của hai người, nên lập tức rút tay ra. Cô cố đứng dậy nhưng đến chân tay cũng không nghe lời cô. Hiếu ôm lấy vai Minh Anh, giữ cho cô khỏi ngã. Anh thở hắt ra một hơi rất mạnh, quay ra nhìn Hà, anh ra thông báo.
– Cô nhân viên này không biết nghĩ ình và cộng đồng. Tôi không muốn cô ấy làm ảnh hưởng đến năng suất làm việc của phòng tài chính. Tôi đề nghị cô cho cô ấy nghỉ việc. Cô tính đầy đủ tiền lương hai tuần rồi chuyển khoản cho cô ấy. – nói xong lại quay sang Minh Anh – Mau thu dọn đồ đạc ra khỏi đây!
Nói hết câu thì đặt cô ngồi lại xuống ghế và đi ra khỏi phòng. Khỏi nói cũng biết những người chứng kiến quyết định vừa rồi sốc tới mức nào. Lần đầu tiên họ trông thấy một nhân viên vì làm việc tới lao lực mà bị sa thải. Thật đáng sợ.
Không thể tin là anh lại ình nghỉ việc thật, Minh Anh khoát tay gọi với theo anh. Nhưng không kịp nữa. Hiếu giận thật rồi. Minh Anh thở dài thất vọng. Khó khăn lắm cô mới xin được vào đây, sao anh có thể nói sa thải là sa thải dễ dàng như thế. Ngồi đờ đẫn mất vài phút, tự nhiên cảm thấy đầu mình đỡ đau hơn, cô đi tìm một chiếc hộp các-tông và lần lượt xếp gọn đồ của mình vào trong.
Trinh và Nguyệt cũng tới giúp Minh Anh một tay. Xong xuôi, Minh Anh ôm chiếc hộp đứng ở cửa phòng. Cô cúi đầu chào tạm biệt các đồng nghiệp, nhìn lại văn phòng một lượt rồi mới quay đầu đi ra thang máy. Dù gì cũng làm được gần một năm rồi, ở đây Minh Anh có biết bao nhiêu kỉ niệm, cũng học được rất nhiều kinh nghiệm. Thở dài rồi lại thở dài, Minh Anh tiếc nuối vì bị chính anh người yêu sa thải.
Xuống tới tầng một, nhìn qua cửa kính, Minh Anh thấy taxi đỗ sẵn bên ngoài, hẳn là Hiếu gọi cho cô rồi, đuổi cô đi mà cũng có chuẩn bị kĩ càng quá. Minh Anh bật cười, tự tin bước ra như ngày cô đến. Sao có thể đuổi cổ đông lớn của công ty đi như thế chứ, đúng là quá đáng.
Ngồi vào ô tô, cô nói với người tài xế địa chỉ nhà mình, sau đó bấm điện thoại nhắn tin cho Hiếu.
“Em sẽ trở lại. Anh cứ chờ xem.”
Hiếu ngồi trong văn phòng, đang xem lại bản thống kê chi phí đầu tư cho dự án nghiên cứu mới thì nhận được tin Minh Anh gửi. Đôi lông mày đang cau lại lập tức giãn ra, khóe miệng hơi mỉm cười. Nhưng anh chẳng đáp lại điều gì. Cô bảo anh chờ, thì anh chờ thôi.
Nhờ có quyết định của Hiếu, Minh Anh cảm thấy sức mình bắt đầu hồi phục. Cô bây giờ cả ngày đều có mặt ở công ty của bố, ngồi trong văn phòng chăm chỉ viết luận văn, rồi khi chú Lâm bảo kí giấy gì thì mới đọc thật kĩ lưỡng và suy nghĩ dựa trên lập trường của người quản lý, có gì khó quyết lại gọi điện hỏi Hiếu. Vậy là chẳng mấy chốc, bài luận văn của cô đã hoàn thành, trước khi gửi cho thầy hướng dẫn, Minh Anh còn đưa cho Hiếu xem trước. Dù sao đề tài này cũng là anh nghĩ giúp cô, tài liệu cũng là anh tìm, làm xong đương nhiên phải đưa anh duyệt.
Ngồi ở quán café của Hiếu, nhìn vào file word được đánh máy chỉnh sửa cẩn thận mà nghĩ mãi. Có phải cô đang dựa dẫm quá đáng vào Hiếu hay không? Không có anh giúp đỡ, chắc mấy mẹ con cô cũng chẳng biết làm thế nào lo hết mọi chuyện trong khi bố thì nằm một chỗ như vậy. Minh Anh cảm kích vô cùng trước tấm lòng của người đàn ông đó. Đang nghĩ tới anh thì anh đến. Xoa đầu Minh Anh nhẹ nhàng, Hiếu ngồi xuống cười tươi.
– Đang nghĩ cái gì mà thẫn thờ cả người ra thế?
– Cảm ơn anh! – Minh Anh nói khẽ. Đưa tay ra quàng lấy cổ anh mà ôm.
– Sao thế?
Hiếu chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra trong đầu cô gái nhỏ. Nhưng cô ôm anh thế này thật thích, Hiếu cũng đưa tay vuốt tóc Minh Anh, cảm nhận mùi thơm tỏa ra từ mái tóc cô.
– Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên cạnh em.
Nghe được câu này, Hiếu thấy ấm lòng lắm, dù rằng là đã mùa hè rồi, cũng chẳng lạnh lẽo gì nữa. Anh gỡ tay cô ra, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đen láy của Minh Anh, tay đỡ lấy cái cằm xinh xắn, nói bằng giọng dịu dàng.
– Có cần phải khách sáo thế không?
– Thì anh nhìn bố em đấy. Lúc ông ở bên thì em không để ý, cũng chưa lần nào quan tâm hay nói lời cảm ơn ông. Rồi bỗng chốc ông nằm một chỗ, khi em nhận ra tầm quan trọng của bố thì em đã không còn nhiều thời gian được ở bên ông nữa rồi. – Minh Anh dừng lại vài giây, sau đó mới lấy hơi nói tiếp. – Vì thế, để tránh đến lúc nào đó lại hối hận thì em đang học cách nói ra tất cả những gì mình nghĩ, thấy có lỗi thì xin lỗi, biết ơn thì cảm ơn.
Nghe vậy Hiếu tự hào vô cùng, anh nâng cằm Minh Anh và nhẹ nhàng hôn cô. Một nụ hôn tặng cô gái nhỏ để chúc mừng sự trưởng thành của cô. Rời khỏi đôi môi ấy, Hiếu lại kéo Minh Anh vào lòng, nói khẽ như thì thầm.
– Anh yêu em!