Đọc truyện Nắm Lấy Tay Anh – Chương 17
Nghe lời Hiếu, hôm sau tan ca, Minh Anh bắt xe đến công ty của bố.
Tới nơi cô mới được thư kí của ông cho biết, đã một tuần nay ông không đi làm. Tất cả mọi việc đều được ông chỉ thị qua email và điện thoại. Không hiểu sao, Minh Anh bỗng thấy lo. Cô nhờ người thư kí kia liên lạc về nhà ông giúp.
Người nhận điện thoại là cô Lan giúp việc, Minh Anh cảm thấy thoải mái hơn vì không phải là bà Hiền nghe máy. Sau khi hỏi chuyện qua loa, cô mới nói đến vấn đề trọng tâm.
– Mấy hôm nay bố cháu không đi làm hả cô? Có chuyện gì ạ?
– Cô không biết gì à? Ông ấy bị viêm phổi, đã nằm viện điều trị được mười ngày rồi. – cô Lan đáp. – Cậu Khang cứ khóc đòi bố suốt nhưng bà chủ không cho cậu đến thăm.
– Vâng cháu biết rồi ạ, vậy giờ bố cháu đang ở đâu hả cô?
Kết thúc cuộc điện thoại ấy, Minh Anh cám ơn cô thư kí và chào tạm biệt để ra về. Xuống tới đường, Minh Anh liền gọi cho Hiếu. Vừa vẫy taxi vừa phổ biến tình hình cho anh.
– Vậy giờ em đợi anh, anh qua đưa em đi thăm bố. – Hiếu nói.
– Thôi không cần đâu anh. Em tự đi được rồi, anh còn nhiều việc mà. Em đi taxi, không sao đâu. – Nói đoạn một chiếc xe đen lù lù đỗ lại trước mặt Minh Anh, cô đang ngẩn người ra vì không hiểu có chuyện gì đã lập tức bị hai kẻ to con lôi vào trong xe – Các anh làm gì vậy, thả tôi ra! – Điện thoại chưa kịp ngắt.
– Sao thế? Minh Anh! Có chuyện gì? – Hiếu nghe vậy thấy rất lo, một cảm giác kì lạ trào lên trong lòng anh.
Nhưng chẳng nghe được gì nữa. Ngay sau đó điện thoại đã mất tín hiệu.
– Các người làm gì thế? Các người là ai? Mau thả tôi ra! – Minh Anh giãy giụa trong vô vọng, cô bị hai gã to con khi nãy ngồi chèn hai bên, tay chân không nhúc nhích được nữa.
– Dán mồm nó vào chúng mày, nhức đầu quá!
Một gã khác nói vọng lại từ ghế phụ. Minh Anh nhìn qua gương chiếu hậu và gần như không tin được vào mắt mình. Khuôn mặt đó, không phải chính là Tú hay sao?
Không kịp hỏi anh điều gì, Minh Anh đã bất lực để cho lũ người này dùng băng dính dán miệng cô lại, vừa khó chịu vừa khó thở, cô không suy nghĩ được điều gì cho ra hồn.
Chiếc xe ấy đi rất lâu, rất lâu mới dừng lại trước cửa một lò gạch bỏ hoang. Bầu trời lúc này đã tối mịt.
Minh Anh bị lôi đi, vào bên trong, chúng trói cô lại rồi quẳng cô vào một góc nhà. Tối tới nỗi cô không nhìn thấy gì hết, cảm giác sợ hãi tràn ngập khắp người Minh Anh.
Lái xe theo thiết bị định vị, Hiếu đi mãi vẫn chưa tới nơi.
Ngồi thế này, Minh Anh cảm thấy mình như một người tàn phế, không nhìn thấy, không nói được cũng không thể cử động, thật sự rất vô dụng. Cô nghĩ tới mẹ, tới bố, tới anh, họ sẽ lo lắng cho cô biết bao, cô biết phải làm thế nào bây giờ. Lũ khốn bắt cô tới đây làm việc cho ai, vì lý do gì, sao lại có cả Tú tham dự vào? Minh Anh cố tập trung, cô không có kẻ thù, cũng rất ít khi gây hấn với ai. Rốt cuộc thì chuyện này là gì cơ chứ?
Khi cô đã dần dần quen với bóng tối thì lại nhìn thấy ánh đèn thấp thoáng nơi cửa phòng. Cô hơi nheo mắt, mất mấy giây mới nhìn được mặt kẻ đang đi đến.
– Cảm giác thế nào cô em? Vui không?
Hắn, hắn, Minh Anh rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ, cô cố lê người ngồi nép vào góc tường, cố tránh né khỏi sự đụng chạm thân xác.
Chạm tay vào má Minh Anh, người đàn ông có tướng mạo ngạo nghễ cười lên từng tràng.
– Còn nhớ ta chứ hả?
Làm sao cô quên được, kẻ đã quấy rầy cô ở khách sạn, kẻ đã bị cô thúc gối vào chỗ hiểm, kẻ đã bị công ty cô kiện đến mức phải bồi thường tiền và mất đi danh dự. Không ai khác chính là giám đốc Hoàng Việt.
Minh Anh thở gấp, cô nhìn lão già xảo quyệt bằng ánh mắt sợ hãi.
– Cứ tưởng cô em dễ ăn, ai ngờ đâu lại có thế lực hậu thuẫn ghê gớm như thế, mãi mới có thể chạm vào. – Nắm chặt cằm Minh Anh trong bàn tay, ông Việt nói khẽ, đoạn ghé sát miệng vào tai cô gái. – Quả nhiên không tầm thường, nhưng ta lại vô cùng thích thú.
Hắn có ý gì? Minh Anh rên lên ư ử qua lớp băng dính, cô muốn được nói.
Nhưng Hoàng Việt thì không cần cô phải nói. Hắn đứng dậy, tìm một chỗ đứng phía xa, rút điện thoại ra và quay một đoạn phim ngắn. Sau đó lại bỏ mặc cô trong căn phòng tối và đi ra ngoài.
Ở một căn phòng khác, Hoàng Việt đưa chiếc điện thoại với đoạn phim vừa quay cho Tú, bảo anh xử lý nó rồi gửi ngay cho Hải Minh. Ông ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh tay đàn em, kiên nhẫn đợi điện thoại.
Khoảng mười phút sau, quả nhiên nhạc chuông réo lên. Hoàng Việt bắt máy bằng giọng khàn khàn đầy hăm dọa.
– Chào ông bạn già! Nhận được tin tôi rồi chứ?
– Quả nhiên là mày? Mày làm gì con gái tao rồi? – ông Hải Minh cố kìm nén cơn ho, nói một cách tức giận.
– Đừng có mày tao, bạn bè lâu năm rồi, nghe mất thiện chí quá đấy.
– … – giận run người, ông Minh không nói được gì.
– Hừ, mới đó đã cứng họng rồi à? Thật là mất hứng quá. Tôi không nói dài dòng đâu, tôi muốn dự án phía nam thành phố, hãy chuyển nhượng nó lại cho tôi.
– Chỉ có thế thôi mà ông bắt con tôi à? Chúng ta có thể thương lượng cơ mà.
– Nếu thương lượng được thì tôi có cần phải làm đến mức này không? Ông giả vờ hay là mắc chứng đãng trí rồi thế? Ông già nhanh quá đấy, bạn ạ!
Nhớ lại chuyện tháng trước, ông Hải Minh chợt cảm thấy mình quá vô dụng. Phải, đúng là ông đã dùng đủ mọi cách để được nhận thầu, cũng đã lợi dụng danh nghĩa con gái mình để đạt mục đích. Giờ hối hận có lẽ đã muộn.
– Nếu như ông để tôi thắng vụ kiện, hoặc để tôi dành được dự án đó, thì mọi chuyện đã tốt đẹp. Ông đi sai nước cờ thì không thể trách tướng sĩ của ông xấu số. – Hoàng Việt tiếp tục nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của ông Minh.
– Được, muốn dự án tôi lập tức chuyển cho ông. Tôi không cần nữa, mau thả con gái tôi ra, nó chẳng có tội gì cả.
– Ông nhầm rồi, tội con ông lớn lắm.
Nghĩ tới những bài báo tràn ngập trên internet cũng như các tờ báo uy tín thời gian gần đây, nghĩ tới việc danh dự đã bị hủy hoại chỉ vì một đứa con gái, nỗi nhục nhã trong lòng Hoàng Việt càng dâng cao, ông ta đấm mạnh vào tay ghế, lẩm bẩm chửi thề.
– Vậy rốt cuộc ông muốn cái gì??? Bất cứ thứ gì tôi cũng sẽ đáp ứng hết. Xin ông tha cho con bé. – Ông Minh nài nỉ, giọng khổ sở.
– Mang 10 tỉ đến đây chuộc con, không thì nhận xác. Mười phút nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho ông. Dám báo cảnh sát thì con ông đi đời. Cho ông hai tiếng, nhanh lên!!!
Nói dứt lời liền tắt máy, giám đốc Việt tiện tay quăng luôn chiếc điện thoại vào góc nhà. Bao nhiêu năm gây dựng công ty cũng như hình ảnh của bản thân, nay lại bị đám không ra gì coi thường, rồi bị cả xã hội dè bỉu. Càng nghĩ càng thấy tức, ông hận không thể ngay lập tức giết chết Minh Anh.
Hiếu lái xe hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tới nơi cần đến, cách xa trăm mét ngoài cửa lò gạch, anh lặng lẽ tắt máy xe và đi bộ vào.
Ngồi trước cửa canh gác, Tú cầm điện thoại của Minh Anh đọc tin nhắn của cô. Từng lời trao đổi, từng câu từng chữ hiện trên màn hình khiến Tú tức tới mức muốn đập nát cái máy ấy ra. Anh thầm nguyền rủa người đàn ông mà Minh Anh lưu tên trong danh bạ bằng một chữ “a” này, tò mò muốn biết mặt mũi hắn ra sao. Từ sau ngày chia tay cô, anh hối hận vô cùng vì đã quyết định quá vội vàng, anh vẫn chưa thể quên cô. Nhất là từ sau ngày vào công ty Hoàng Việt làm, được giám đốc tin cậy và giao cho nhiệm vụ điều tra Minh Anh, biết được cô là con gái của Hải Minh, chủ công ty xây dựng lớn nhất miền bắc, thì anh lại càng hối hận.
Giá như anh tinh mắt một chút đã không để tuột mất con cá lớn. Chỉ tại anh quá nóng vội muốn đổi đời mà không quan sát cho kĩ. Giờ chỉ hận là Minh Anh đã thay đổi quá nhanh. Có muốn cứu vớt cũng đã quá muộn rồi.
Hiếu nấp sau một đống gạch, nhìn vào phía cửa theo dõi động tĩnh của tên lính gác. Dù ánh sáng rất yếu nhưng Hiếu vẫn có thể nhận ra dáng người và khuôn mặt ấy. Anh không dám tin. Đời thật lắm thằng không xứng làm đàn ông, cứ nghĩ hắn chủ mưu bắt cóc Minh Anh, Hiếu thấy căm giận Tú vô cùng, thầm mắng anh là kẻ bẩn tính, thối nát.
Đang định ra khỏi chỗ nấp để tìm một lối vào khác thì Hiếu thấy một người nữa đi ra và nói gì đó với Tú, sau đó thì liền đổi vai trò cho nhau. Lo lắng vì không biết bọn chúng có mấy người, Hiếu chỉ sợ Minh Anh gặp nguy hiểm. Anh cố bình tĩnh để nghĩ thật kĩ, anh cần có một kế hoạch.