Nam Lân Cẩm Lý

Chương 56


Đọc truyện Nam Lân Cẩm Lý – Chương 56

Giấc ngủ này quá sâu, Quý Điều Điều cũng đã ăn sữa hai lần rồi. Cậu bị Quý Chính Tác ngửi tỉnh, chóp mũi dán trên gò má cậu hít một cái thật sâu, hô hấp đánh trên da cậu, như một con dã thú đi kiếm ăn.

Cậu bị quấy rầy, mở mắt, đẩy Quý Chính Tác trước mặt ra, rúc đầu vào trong chăn, bất mãn lẩm bẩm, “Đừng làm phiền em!”

Chỉ yên ổn được một giây, đã bị Quý Chính Tác ôm cả người lẫn chăn, khóa vào trong ngực, mặt dán mặt mạnh mẽ cọ cọ, “Thật đáng yêu, thật đáng yêu, Tiểu An ỷ lại trên giường thật dễ xươnggg quá.”

Mặt cậu bị bóp đến nghiêng lệch, lại bị siết chặt, không có lực để phản kháng, đành phải khóc không ra nước mắt rời giường.

Hôm nay muốn cùng Quý Chính Tác đi gặp Quý Vấn Tuyền, trong lòng vô cùng lo lắng, cậu đối với Quý Vấn Tuyền sợ hãi sâu tận xương tủy, đến mức bị bà ấy liếc mắt nhìn cũng phải rùng mình một cái.

Ngày hôm ấy Quý Vấn Tuyền tìm đến tận cửa, cậu bị sợ chết, cậu nghĩ nếu Quý Vấn Tuyền không bảo cậu đi, cậu cũng sẽ trốn, cậu ôm một thái độ có thể tránh được một lúc thì một lúc, nhưng tóm lại là không thể tránh khỏi, cậu nhất định phải gặp Quý Vấn Tuyền một lần.

Quý Chính Tác nhìn thấu sự nhát gan của cậu, trấn an cậu, “Không sao, anh nói với ba, ông ấy sẽ giúp.”

“Ba anh? Ba anh giúp thế nào?”


Quý Chính Tác cười nham hiểu khó lường, nắm bả vai cậu, đẩy đi ra ngoài cửa, “Yên tâm, nhất định sẽ không sai sót nhầm lẫn đâu.”

Cậu cứ giả bộ chối từ bị Quý Chính Tác dẫn đến Quý gia, Quý Vấn Tuyền không có ở đây, Quý Chính Tác kéo mạnh cậu vào, đè xuống ghế sa lon.

Dì Trương đưa trà tới, Quý Chính Tác nói với bà, “Dì Trương, ngày mai là ngày nghỉ của dì phải không ạ? Hôm nay dì về trước đi, con có một ít việc muốn nói với mẹ con.”

Dì Trương dừng một chút, hơi lưỡng lự, “Dì làm cơm tối xong rồi đi, hai người cũng đỡ phiền hơn.”

“Không sao, không phiền, tự bọn con làm, dì về trước đi ạ.”

“Ừm, được.” Dì Trương xoay người đi vào trong phòng thu dọn đồ đạc.

Quý Chính Tác quay lại nhìn cậu, “Nhà không có người rồi sẽ đỡ việc hơn chút, hơn nữa dì ấy ra ngoài sẽ gọi điện cho mẹ anh ngay, nói cho bà ấy bọn mình đến rồi, rất ổn, cả hai cùng chuẩn bị trước.”

Phương Yểu An gật đầu một cái, “Ừ” một tiếng, ngồi tại chỗ nghịch nghịch ngón tay.

Dì Trương vừa mới đi không bao lâu, Quý Chính Tác bỗng nhiên nhìn chằm chằm cậu nói, “Tiểu An, nhà không có người.”

Cậu không biết những lời này có ý gì, còn chưa kịp phản ứng, Quý Chính Tác đã nhào tới, cậu bị đè xuống ghế salon, hôn nóng như lửa ùn ùn kéo đến. Trên cánh tay Quý Chính Tác cường tráng cơ bắp căng cứng lên, rắn chắc như thép đúc, cậu không cách nào đẩy ra được, bị hôn đến hai mắt ngấn lệ, cùng nước miếng chảy xuống.

Quý Chính Tác đưa tay đến giữa hai chân cậu, cách quần sờ hoa huy*t nhỏ của cậu, cậu sợ hoảng, cuối cùng nắm cổ Quý Chính Tác kéo lên.

Cậu cũng không biết do hôn quá hung ác, hay bị dù dọa mà sợ, vừa ho khan vừa khóc, xung quanh vành mắt đều đỏ ửng, nghẹn ngào mắng, “Anh có bệnh à? Anh có biết đây là đâu không?”

Quý Chính Tác nâng tay cậu lên, đặt trên mép, cẩn thận hôn, dỗ cậu, “Xin lỗi, là anh sai, Tiểu An đừng khóc, em không thích nơi này, bọn mình lên tầng được không?”

Cậu cảm thấy Quý Chính Tác thực sự là một người điên, sắp phải gặp Quý Vấn Tuyền rồi, cậu lưng đeo áp lực to lớn trong lòng, như ngồi trên đống lửa, kết quả trong đầu tên khốn này chỉ muốn làm mấy chuyện không biết xấu hổ.


Cậu thậm chí nghi ngờ kêu dì Trương về nhà căn bản không phải như hắn nói đâu, hắn chỉ muốn làm mấy chuyện không biết xấu hổ này thôi.

Cậu giận đến run run, mắng cũng mắng không ra miệng, đánh cũng không đánh lại được, bị Quý Chính Tác ôm ôm lại hôn hôn, miệng hôm qua còn chưa tiêu, hôm nay lại sưng, Quý Vấn Tuyền vẫn chưa về.

Cậu lo lắng Quý Chính Tác đói, muốn đi úp tô mì, lại sợ Quý Vấn Tuyền đột nhiên về, vẫn do dự.

“Mẹ anh sẽ không về sớm thế đâu, bà ấy muốn để hai đứa mình áp đảo tinh thần.” Quý Chính Tác trực tiếp nâng eo cậu ôm, “Lâu lắm rồi không cùng Tiểu An chỉ có hai người bên nhau, bọn mình đi làm cơm đi.”

Phương Yểu An thường xuyên cảm thấy mình nằm trong tay Quý Chính Tác như một cái bao, kéo tới ôm đi, không có một chút năng lực tự chủ nào.

Quý Vấn Tuyền về cũng sắp đến mười giờ tối, Phương Yểu An nơm nớp lo sợ, nghe tiếng cửa mở, lập tức đứng lên, nhưng Quý Vấn Tuyền như không nhìn thấy cậu, đi thẳng vào trong.

“Mẹ!” Cho đến khi Quý Chính Tác gọi một tiếng, Quý Vấn Tuyền mới dừng bước, hắn còn nói, “Bọn con có chuyện muốn nói với mẹ.”

Quý Vấn Tuyền nửa ngày mới xoay người lại, bình tĩnh không lăn tăn nhìn hai người họ một cái, hỏi, “Ăn cơm chưa?”

Quý Chính Tác gật đầu, “Tiểu An nấu mì ạ.”


Quý Vấn Tuyền bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, ý không rõ giễu cợt, “Tôi còn tưởng rằng cả đời này cậu sẽ không ăn cơm nữa đâu.”

Cuối cùng tầm mắt bà rơi trên người Phương Yểu An, giọng rất bình thản, “Tôi muốn cùng cậu nói ít chuyện về con trai tôi, có thể không?”

Phương Yểu An nín thở, gật đầu như giã tỏi, “Có thể, có thể, dì, ngài ngồi đi ạ.”

Quý Vấn Tuyền vốn muốn ngồi gần Phương Yển An một chút, kết quả Quý Chính Tác ngang ngược chen vào, chen chúc ở giữa, “Tiểu An, em ngồi bên cạnh đi.”

Quý Vấn Tuyền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trợn mắt nhìn Quý Chính Tác như thật sự giận không có chỗ phát tiết, “Mẹ ăn thịt người phải không?”

Quý Chính Tác lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, vừa ngoan vừa thuần lương, hướng về mặt lạnh của mẹ hắn, nhẹ nhàng cười cười.

Phương Yểu An nhìn bả vai Quý Chính Tác, có chút buồn cười, lại lập tức đè xuống, mím môi ngồi thẳng tắp. Quý Chính Tác lén nắm tay cậu, như đang nghịch lòng bàn tay cậu gãi gãi mấy cái, hơi ngứa, lúc cậu nhìn Quý Vấn Tuyền lần nữa, đã không còn sợ như trước.

Quý Vấn Tuyền đành phải thở dài một hơi, nhìn Phương Yểu An, tỉ mỉ quan sát hồi lâu, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Tôi không nhìn ra cậu có cái gì đặc biệt, lần trước không có, lần này cũng không có. Nhưng cũng có thể do mắt mỗi người khác nhau, cậu trong mắt tôi không giống trong mắt con trai tôi, con trai tôi trong mắt tôi lại không giống trong mắt cậu.” (ui lần đầu có người chê Tiểu An cụa tuôi á:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.