Bạn đang đọc Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân – Chương 51: Thời Cơ Không Thể Mất
So tài chủ yếu là tỷ thí đấu vật, bẻ tay các loại.
Quá nửa là do Ngũ hoàng tử sốt sắng bày trò.
Đứa nhỏ này tựa hồ có năng lượng vô cùng vô tận cần phải giải phóng ra ngoài.
Tiết Dao bình thường không hy vọng bé mập mạp tham gia loại hoạt động “ẩu đả đánh nhau”, sợ “gen hiếu chiến” bị kích thích bộc phát.
Hôm nay mặc dù vạn bất đắc dĩ muốn tham dự, nhưng Tiết Dao vẫn không hy vọng bé mập mạp cùng người khác giao thủ.
Tiết Dao quyết định tự mình xuất trận, vừa có thể bảo đảm Thất hoàng tử không bị người khác gây tổn thương, thứ hai đá trúng huyệt đạo không cần dựa vào vận may.
Nhưng mà….
“Ra khỏi hàng đi, Lục ca.”
Thất hoàng tử đã tự chọn đối thủ cho mình.
“Điện hạ trước tiên đánh với ta một hồi!”
Tiết Dao chắn ở trước mặt Thất hoàng tử, chưa từ bỏ ý định muốn đánh nhau.
Thất hoàng tử giơ tay chỉ phía đám người vây xem, nói với Tiết Dao:
“Đi lại đó đứng, đừng chớp mắt, nhìn Gia chiến thắng liên tiếp.”
Tiết Dao:
“…”
Rốt cuộc là ai cho bé mập mạp này tự tin?
Người cha Tiết Dao này ngày hôm nay muốn đích thân dùng hành động dạy dỗ bé mập mạp học được sự khiêm tốn!
“Điện hạ không chịu đấu với ta, không phải là sợ chứ?”
Tiết Dao nheo mắt lại khiêu khích.
Thất hoàng tử như nghe được chuyện cười khẽ cười một tiếng, đi vòng qua Tiết Dao, hướng đến giữa đám người, cũng qua loa đáp lại:
“Vâng vâng vâng, Gia sợ ngươi.”
Tiết Dao:
“…”
Nhất định là lúc bình thường đối đãi bé mập mạp quá nhường nhịn.
Hôm nay là thời điểm phải bày ra thực lực chân chính rồi!
“Ô, thất đệ hôm nay cũng muốn đến thể hiện năng lực?”
Ngũ hoàng tử mới vừa đấu xong ba trận, vuốt ống tay áo, một trán mồ hôi đi tới.
Hắn chỉ chỉ đám thị vệ:
“Chọn một đối thủ.
Nói rõ trước, bị quăng ngã không được khóc, chớ đem đại ca dẫn lại đây.”
“Muốn lục ca.”
Thất hoàng tử chọn mục tiêu rõ ràng.
“Lục ca của ngươi không tham gia tỷ thí! Hắn ở đàng kia cùng đại ca thương lượng công việc, thấy không?”
Ngũ hoàng tử nghiêm túc giải thích:
“Tỷ thí có quy tắc, vòng thứ nhất luận võ, trước hết phải qua cửa ải thị vệ.
Có thể đánh thắng mới được quyền tự mình chọn đối thủ so chiêu trận tiếp theo.”
Lục ca không tham gia?
Thất hoàng tử quay đầu nhìn về phía Tiết Dao.
Tiết Dao mỉm cười kiếm cớ:
“À, mới vừa rồi nói sai.
Là Ngũ hoàng tử thắng vài lượt, đặc biệt lợi hại.”
“Thôi!”
Ngũ hoàng tử làm bộ khiêm tốn nói:
“Không có đến mức đó!”
Ánh mắt Thất hoàng tử lập tức trở nên không đáng ngại.
Không phải lục ca làm náo động là tốt rồi.
Dù sao “đến cũng đã đến rồi” cứ theo quy định mà làm.
Bé mập mạp liền chỉ một thị vệ, vẫy tay, chuẩn bị ở trước mặt Dao Dao ngốc chơi đùa một chút tỏ rõ uy phong.
Tiết Dao nghe Ngũ hoàng tử nói quy tắc “trước hết phải qua cửa ải thị vệ kia”, cũng không tiện cãi lời, chỉ có thể gửi hy vọng vào thị vệ bị tuyển chọn.
Trước khi bắt đầu tỷ thí, Tiết Dao cố ý đi tới bên cạnh, nhỏ giọng căn dặn thị vệ:
“Một chốc luận võ, ngươi hướng vị trí dưới rốn một tấc đạp vào.
Điện hạ sẽ nhận thua.
Bụng Điện hạ nhiều thịt mỡ rất dày, không có gây tổn thương đáng ngại.
Đừng đạp sai chỗ.”
Thị vệ kinh hoàng trả lời:
“Tiểu nhân không dám!”
“Có cái gì không dám? Nếu ngươi cố ý nhường, Thất hoàng tử sẽ tức giận.”
Tiết Dao còn doạ:
“Ở trước mặt Ngũ hoàng tử, ngươi đánh không lại trẻ con, dù cho ngươi thật có bản lĩnh còn cố ý để thua, sau này có cơ hội nhận được trọng dụng sao? Ngũ hoàng tử tính tình thế nào ngươi và ta đều rõ ràng.
Nếu như ngươi nhác tay nhác chân vậy thì không nhận được kết quả tốt.
Thất hoàng tử cũng sẽ không nhận tình của ngươi, ngược lại xem thường ngươi.
Ngươi phải đá trúng nhược điểm của Điện hạ, vừa không thương tổn được người, còn có thể khiến Thất hoàng tử kính nể ngươi.
Ngươi nghĩ kỹ đi, tận lực biểu hiện, Điện hạ một chốc tự sẽ không bạc đãi ngươi.”
Thị vệ là kẻ thô lỗ, không nhìn thấu ý định Tiết Dao, bị dao động, còn thật cảm thấy có đạo lý.
Hắn khí thế hùng hổ ra sân, ánh mắt nhìn chăm chú vị trí Tiết Dao nói ” nhược điểm Thất hoàng tử”.
Thất hoàng tử thấy Tiết Dao cùng người thị vệ nói thầm một trận, tưởng hắn nhắc nhở thị vệ nương tay.
Ngược lại Thất hoàng tử cũng không thấy đáng ngại, một chốc Ngũ ca nhất định sẽ không buông tha, Điện hạ vẫn có danh tiếng.
Luận võ bắt đầu, Thất hoàng tử không làm nghiêm túc, nghĩ Dao Dao đã dặn dò, tùy tiện đẩy một chút, thị vệ kia sẽ thuận thế ngã xuống đất.
Kết quả Điện hạ đã đoán sai tâm tư Dao Dao ngốc.
Hắn mấy lần ra tay, cư nhiên đều không đụng đến thân thể thị vệ.
Thị vệ trái lại ra trận với khí thế giết địch, cước pháp ác liệt, không ngừng quét chân bay đạp, làm cho Thất hoàng tử liên tiếp lui về phía sau, cơ hồ lui tới chỗ người đứng xem.
Một đám người vây xem nhanh chóng lùi về sau, tránh ra sân bãi.
Cái này khiến Thất hoàng tử thật mất mặt.
Khuôn mặt bụ bẩm của Điện hạ trầm xuống, mí mắt híp lại.
Trong tròng mắt màu nâu nhạt chỉ còn dư lại bóng dáng thị vệ hung hăng.
Thị vệ thấy tiểu hoàng tử đứng không nhúc nhích, lo lắng mình lần này đá quá ác, muốn thu thế lại đã chậm.
Hắn trơ mắt nhìn một chân của mình hướng tới hoàng tử, lòng tràn đầy hoảng sợ.
Nhưng mà, nháy mắt trước khi va chạm phát sinh, tiểu hoàng tử chợt chuyển động một cái.
Chân nhấc lên, gập gối, hắn thuận thế đạp ở trên chân kia của thị vệ, mượn lực giẫm một cái.
Phút chốc, thị vệ cảm thấy hoa mắt.
Tiểu hoàng tử đã nghiêng người áp sát đến trước mặt thị vệ.
Hắn giơ lên cánh tay trái, một cùi chỏ bỗng nhiên hướng cổ thị vệ đánh xuống.
Đại khái là sợ gây án mạng, nửa đường Thất hoàng tử liền thay đổi phương hướng, đánh vào vai trái thị vệ.
“Bộp!”
Một tiếng vang trầm thấp, thị vệ giống như bị chuỳ sắt trên cao nện xuống, bị đập nằm trên đất, cái mông va chạm tê rần.
Nhóm người vây xem vốn ồn ào, phút chốc trở nên yên lặng.
Có thể là bị Thất hoàng tử lần đầu triển lộ thân thủ làm chấn kinh rồi.
Cũng có thể là lần đầu thấy được thân pháp của hoàng tử mập mạp nhẹ nhàng như vậy.
Trong đám người khiếp sợ có cả Tiết Dao.
Mới vừa xảy ra chuyện gì vậy?
Cú nhảy lên cách mặt đất hơn một thước.
Một chân đạp chân người khác bay lên trời, là bé mập mạp tự tay ta cho uống sữa sao?
Hẳn là đang nằm mơ rồi!
Hệ thống chưa nhắc nhở nhiệm vụ mở ra hai mạch nhâm đốc của Lục Tiềm thành công.
Rõ ràng còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, sao bé mập mạp có khả năng có thân thủ như vậy?
Cái này không hợp lý!
Nhưng mà, sự kiện không hợp lý đã xảy ra!
Ngũ hoàng tử là người đầu tiên lấy lại tinh thần, tiến lên nâng thị vệ trên đất dậy.
Tiết Dao cũng lấy lại tinh thần, vội vàng tiến lên dò hỏi thị vệ có bị thương tổn nơi nào hay không.
Sau khi động viên một trận, hắn liền móc ra một khối bạc nhỏ khen thưởng thị vệ.
Tuy rằng không đạp trúng vị trí yêu cầu trên người Thất hoàng tử, nhưng mà người thị vệ này đã tận lực, đáng được thưởng.
HunhHn786
Thị vệ tạ ơn phần thưởng lui xuống.
Ngũ hoàng tử mặt đơ ra đứng tại chỗ, xem xét thất đệ của mình, rồi khó có thể tin tưởng nhìn về phía Tiết Dao, phảng phất đang hỏi Tiết Dao:
“Đệ đệ của ta không phải là bị ngươi đánh tráo đó chứ?”
Tiết Dao dùng ánh mắt “ta cũng không nghĩ tới”, cùng Ngũ hoàng tử yên lặng nhìn nhau.
Thất hoàng tử một tay kéo Tiết Dao qua, ngăn ở phía sau.
Thất hoàng tử không thích người khác nhìn chằm chằm Dao Dao ngốc như thế, luôn cảm giác là tới tranh sữa uống.
Vì vậy vẻ mặt hờ hững, hắn nhắc nhở ngũ ca:
“Dao Dao sẽ không khen thưởng cho ngươi.”
Ngũ hoàng tử:
“…”
Lý do hóa ngốc đứng tại chỗ cũng không phải đợi khen thưởng được không!
Nhóm người hầu vây xem dần dần từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, trong giây lát phát ra một mảnh hoan hô.
Tiếng hô rung trời thu hút sự chú ý của Tam hoàng tử trong lều.
Lệnh người đi tìm hiểu tình huống, biết được Thất hoàng tử vừa mới thi triển thân thủ, Tam hoàng tử cười to một trận, nghênh ngang đi đến chỗ đám người.
“Luận võ sao không gọi ta tới?”
Tam hoàng tử hất cằm chắp tay sau lưng đi vào chỗ sân đấu.
Vẻ mặt trào phúng nhìn Thất hoàng tử mới vừa gây náo động, hắn nhíu mày nói:
“Tam ca đã tới trễ, không nhìn thấy uy phong của đệ đệ.
Hay là hai ta so tài với nhau một hồi, để Tam ca nhìn xem ngươi năm nay tiến bộ bao nhiêu.”
Thất hoàng tử mặt không hề cảm xúc, cũng không trả lời.
Hắn quay đầu dùng ánh mắt cầu viện nhìn về phía Ngũ ca.
Chán ghét tam ca, mà cũng không dám chính diện chống đối, ám ảnh thời thơ ấu khiến Thất hoàng tử chỉ muốn lảng tránh.
“Nào có cái gì tiến bộ.”
Ngũ hoàng tử đến chặn trước mặt Thất hoàng tử, cười nói với Tam hoàng tử.
“Ta muốn mọi người ồn ào khích lệ thất đệ một chút.
Đùa giỡn thôi! Tam ca khí lực quá lớn, thất đệ còn nhỏ, nếu làm bị thương hắn liền nguy rồi.
Hay là để ta cùng Tam ca tỷ thí vài chiêu.”
Tam hoàng tử trợn mắt:
“Khí lực lớn là sao? Ta không biết cân nhắc lực? Tránh ra.”
Thất hoàng tử cúi đầu cụp mi, tìm cơ hội lén lút nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tiết Dao một cái.
Tiết Dao đương nhiên rõ ràng Thất hoàng tử là muốn hắn lén lút chạy đi tìm Đại hoàng tử tới giải vây.
Nếu đổi là lúc thường, còn cần bé mập mạp nháy mắt ra hiệu sao? Tiết Dao sớm đã chạy như bay tìm Đại hoàng tử cáo trạng.
Mà vào giờ phút này.
Tam hoàng tử chính là nhân vật phản diện trong nguyên tác mở ra hai mạch nhâm đốc Thất hoàng tử.
Giống như mưa tới đúng lúc, nước ào ào trước mặt Tiết Dao.
Thời cơ không thể mất, thời cơ không đến lần nữa!
Tiết Dao cố ý không để mắt đến sự cầu cứu của Thất hoàng tử, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tam hoàng tử, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Tam hoàng tử cũng biết có thể sẽ có người đi tìm đại ca báo tin.
Hắn phải tranh thủ thời gian đánh đệ đệ, giành giật từng giây, tận dụng mọi thứ.
Vì vậy không nói dài dòng, hắn đẩy ra Ngũ hoàng tử, tự mình đối diện.
Ngây người hầu vây xem giờ khắc này yên lặng như tờ.
Thất hoàng tử không thể tránh khỏi sự tình không trâu bắt chó đi cày, phải cùng Tam hoàng tử bắt đầu quyết đấu.
Kỳ thực với những gì vừa thể hiện xem ra nếu thật đánh nhau, chưa chắc Thất hoàng tử bại bởi Tam hoàng tử.
Tiết Dao rất lo lắng, đã bỏ lỡ cơ hội tốt năm bảy, tám tuổi, giờ khắc này Tam hoàng tử e rằng đã không phải đối thủ của Thất hoàng tử.
Mà khi bắt đầu trận đấu, Thất hoàng tử cũng không có chủ động xuất kích, luôn di chuyển chung quanh né tránh, trên mặt cũng không biểu tình gì, thật giống đang đợi Tam hoàng tử chơi đủ sẽ tự mình rời đi.
Tiết Dao quan sát hồi lâu, phát hiện Tam hoàng tử tuy rằng lực đạo rất lớn, chưởng phát ra tạo âm thanh vù vù vang vọng.
Nhưng động tác phản ứng của Tam hoàng tử so với Thất hoàng tử chênh lệch một đoạn dài, hiển nhiên là không thể đánh trúng người.
Không khí chung quanh càng ngày càng trầm mặc không yên.
Tam hoàng tử thần sắc cũng càng ngày càng phẫn nộ.
Tiếp tục như thế căn bản không có kết quả tốt.
Tiết Dao lo lắng Tam hoàng tử bởi vì đánh không trúng Thất hoàng tử, thẹn quá hóa giận, về sau lại bắt đầu nhằm vào Thất hoàng tử gây bất lợi.
Hắn trực tiếp từ bỏ cơ hội hoàn thành nhiệm vụ lần này, yên lặng quay người muốn đi tìm Đại hoàng tử cầu cứu.
Không ngờ, Tam hoàng tử đúng vào lúc này quay đầu.
Hắn muốn đi dặn dò người hầu lấy chén nước đến giải khát, vừa vặn nhìn thấy Tiết Dao chen ra bên ngoài.
Không phải lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Dao tìm viện binh, Tam hoàng tử trong nháy mắt nổi giận.
Hắn ba chân bốn cẳng xông tới, giơ tay túm phía sau cổ áo Tiết Dao kéo lại, quát lên:
“Muốn đi nơi đâu? Tiểu tử thúi! Cũng tới cùng ta đấu mấy chiêu!”
Tiết Dao bị Tam hoàng tử nhấc lên, ném tới giữa sân.
Hắn vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Tam hoàng tử vung một cái tát đến.
Tiết Dao không muốn chọc giận Tam hoàng tử, không thể làm gì khác hơn là cau mày nhắm mắt lại.
Hắn dự định kiên trì tiếp tục chống đỡ.
Bàn tay Tam hoàng tử lại rất lâu không va chạm ở trên người Tiết Dao.
Mở mắt ra, Tiết Dao phát hiện Thất hoàng tử sống lưng thẳng tắp che ở trước mặt.
Hắn giơ lên tay trái chặn lại tay Tam hoàng tử đánh xuống
Tam hoàng tử đầu tiên là sững sờ, không nghĩ tới Lão Thất sẽ chủ động dâng mình tới cửa.
Vui mừng khôn xiết, Tam hoàng tử rút tay ra, nhảy lên một cái, duỗi chân, dốc hết khí lực đạp mạnh vào Thất hoàng tử.
Khoảng cách rất gần, thời gian quá ngắn, Thất hoàng tử vẫn chưa kịp xuất hiện ý chí phản kích chiến đấu.
Trong nháy mắt đó Thất hoàng tử chỉ nghĩ đến né tránh thì còn Dao Dao ngốc ở phía sau.
Cuối cùng, Tam hoàng tử đá mạnh vào bụng Thất hoàng tử.
Kể cả Tiết Dao phía sau cũng bị đạp bay ra ngoài, ngã xuống đất.
Khoảng cách không xa Thất hoàng tử, Tiết Dao cũng cảm giác bị một lực mạnh mẽ nện ở trên người mình.
Hắn ngã xuống đất trong nháy mắt tai trở nên ù điếc.
Một cái đá này so với dự đoán lực hơn quá nhiều.
Là đá trực tiếp vào người bé mập mạp, Tiết Dao mà cảm giác hồn phi phách tán.
Cố không để ý thân thể sắp vỡ vụn, Tiết Dao giãy dụa bò dậy, đến xem thương thế Thất hoàng tử.
Ù tai dần dần biến mất, tiếng kêu gào kinh hoảng chung quanh cũng không để ý.
Trong mắt Tiết Dao chỉ có khuôn mặt nhỏ trắng bệch của bé mập mạp, trong tai chỉ có tiếng hít thở hỗn loạn.
Ngũ hoàng tử rít lên một tiếng.
Tam hoàng tử còn cười đắc ý, híp mắt nhìn chằm chằm Ngũ hoàng tử đang kéo vạt áo trước mặt mình, giễu cợt nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
Khóe mắt Ngũ hoàng tử giật giật, kìm nén lửa giận nói giọng khàn khàn:
“Tam ca lần này quá đáng rồi, không để ý tình cảm huynh đệ.
Nếu thất đệ bị đá xảy ra cái gì xấu…”
“Ta cũng là tính tình gấp.
Lão Thất cứ nhảy tới nhảy lui, vẫn luôn trốn khiến ta phiền hoảng loạn.”
Tam hoàng tử vẻ mặt đã thực hiện được ý định, cười nói:
“Hắn theo quy tắc tỷ thí với ta, ta cũng sẽ không quyết tâm, ngươi nói có đúng hay không?”
Nhìn Tam hoàng tử không hề hổ thẹn, khóe mắt Ngũ hoàng tử giật giật từ từ ngừng lại, ánh mắt trở nên tuyệt vọng bi thương.
“Bịch!”
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, Tam hoàng tử bị Ngũ hoàng tử đấm một quyền ở trên mũi, ngã xuống đất.
– —————
Tác giả có lời muốn nói:
Các đọc giả hẳn sẽ thắc mắc tên gọi của các hoàng tử.
Vì vậy xin đưa ra bảng liệt toàn bộ “bảy viên ngọc rồng” để mọi người thuận tiện biết một chút.
Đại hoàng tử (Thái tử, RAP thiên vương): Lục Cẩm An
Nhị hoàng tử (trạch thần, hồ ly bán tiên): Lục Nguyên Chiếu
Tam hoàng tử (tam ngốc, sách mất lề): Lục Sùng Sơn
Tứ hoàng tử (khởi điểm vô dụng chịu khổ): Lục Khánh Du
Ngũ hoàng tử (máy hát): Lục Kỳ Duệ
Lục hoàng tử (bảo bảo ấm áp): Lục Tiêu
Thất hoàng tử (bé mập mạp): Lục Tiềm.
Bảy Béo tên Lục Tiềm bởi vì là tiềm long (rồng ẩn mình trong ao, ý nói người tài chưa gặp thời).
Đời trước vẫn luôn thủ thế chờ đợi.
Hiện tại hắn chính là rồng con..