Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Chương 26: Tra Nam


Bạn đang đọc Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân – Chương 26: Tra Nam


“Thiếp từng có nghe, Ba Thục bốn bề toàn núi, trùng điệp hiểm trở, khiến người nghe sợ hãi.”
Tịch Phi lúc này tỏ rõ thái độ lui bước.
Hoàng đế được người đón ý nói hùa quen rồi, không nghĩ tới sủng phi làm trái ý.

Vừa nghe lời này, Hoàng đế kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tịch Phi.
Bị ánh mắt như mắt chim ưng nhìn, Tịch Phi trong lòng run lên, nàng cúi đầu yếu ớt nói:
“Nói ra chỉ sợ Bệ hạ chê cười, thiếp thuở nhỏ sinh trưởng ở vùng bình nguyên, thật sự chưa từng biết đến núi cao, chỉ bò qua gò đất.

Vì trời sinh sợ độ cao, Bệ hạ vừa mới nhắc đến Ba Thục có núi cao vờn quanh, thiếp nghe đã rất sợ sệt…”
“Thì ra là như vậy.”
Hoàng đế bị dáng dấp tiểu mỹ nhân yếu đuối làm cho tức giận trong lòng cũng giảm bớt.

Hoàng đế đưa tay kéo nàng đến gần rồi ôm vào trong lồng ngực, dỗ dành:
“Nếu đã đến Đại Tề, nên tập cho quen, bằng không danh sơn mỹ cảnh trong thiên hạ chẳng phải đều không có duyên với nàng? Quá đáng tiếc.”
Tịch Phi bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp lại cảm thấy lạnh cả người.
Nam nhân này trên giường dưới giường đều tìm mọi cách lấy lòng nàng.

Chẳng lẽ đây chính là diễn để mọi người nghĩ hắn bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, để dân chúng không hận quân vương vô đạo, chỉ hận sắc đẹp khiến quân vương mù quán?
Tịch Phi vì chính mình những năm gần đây động tâm cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười.
Hoàng thượng nếu như thật sự đối với nàng có nửa phần chân tình, vì sao phải đem tội danh đáng sợ như thế giội ở trên người nàng?
Hậu cung phi tử không được sủng ái nhiều như vậy, chỉ vì Hoàng đế mê luyến Tịch Phi có mấy phần là thật sự.
Nguyên nhân chính là như thế.
Nếu bị nhan sắc của Tịch Phi mê hoặc mà làm việc sai lầm, thì người trong thiên hạ tin là thật.
Hoàng đế không phải không yêu nàng, chỉ là yêu chính mình nhiều hơn thôi.
Tịch Phi đè xuống oan ức, ngữ khí như thường làm nũng:
“Thiếp sợ cao là trời sinh, ngày thường đi dạo tại hoa viên, qua một cây cầu đá cũng phải có người nâng đỡ.

Bệ hạ muốn thiếp tập quen, mỗi ngày thiếp phải đi qua cầu mười lần có được hay không?”
Hoàng đế cười nhạo một tiếng, cúi đầu vỗ vỗ bả vai nàng:
“Vậy phải luyện đến khi nào? Trẫm dự định dẫn nàng đi Ba Thục du ngoạn, xuyên qua dãy núi, thời điểm đó có khi là cơ hội luyện tập tốt.”
Tịch Phi hoảng sợ tránh thoát vòng tay Hoàng đế, ngồi dậy giọng run run, nói:

“Bệ hạ, thiếp không dám leo núi!”
“Nàng thân thể gầy nhỏ tất nhiên không leo núi được.

Trẫm cũng không nỡ cho nàng leo trèo.

Hiện nay đang chuẩn bị tu sửa đường Thục, thời điểm đó xe ngựa chạy đường lớn mang theo nàng đi lên.”
Hoàng đế nhếch miệng, anh khí trong hai mắt không chứa một tia nhu tình.

Hắn nắm chặt tay trái Tịch Phi, cúi đầu hôn một cái, lại ôn nhu nhìn nàng, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Dù cho Trẫm phải tự mình cõng nàng lên núi, cũng không nỡ cho giầy thêu dính một chút bùn bẩn.”
Tịch Phi cả người cứng đờ, nhìn nam nhân anh tuấn vẻ mặt “si tình”.
Người bình thường đều cho là cửu ngũ chí tôn không thiếu mỹ nhân, cho nên sẽ không đi dỗ dành nữ nhân vui vẻ.

Cũng không biết, Hoàng đế trái ngược đa số nam nhân dân gian, càng hiểu rõ tình thú.
Tiếp xúc qua nhiều nữ nhân như vậy, Hoàng đế biết nữ nhân đối với mình động chân tình làm việc hăng hái gấp trăm lần so với người làm theo phép tắc.
Coi như là làm theo trách nhiệm, hắn cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với nữ nhân biểu hiện quá qua loa.
Hơn nữa Hoàng đế Đại Tề tướng mạo không chỗ nào có thể chê.

Vóc dáng cao ráo phong độ, mặt đẹp như ngọc, áo bào tay rộng sang quý, đầu mang kim quan.
Cho dù là một công tử bình thường với tướng mạo này dỗ dành cô nương cũng chắc chắn thành công, huống chi hắn còn là Hoàng đế.
Tịch Phi đối với lời hắn nói cũng có mấy phần rung động.

Nếu không phải nhớ tới Tiết Dao nhắc nhở, Tịch Phi đã sớm cảm động đến không suy nghĩ, liền đáp ứng.
Giờ khắc này, nàng biết nam nhân trước mặt si tình là dối trá, giấu sau lớp mặt nạ đẹp đẽ là sự ác độc vô tâm.

Nhớ lại những ân ái ngày xưa làm lòng Tịch Phi đắng chát, phút chốc cũng thành hận.
“Làm sao vậy?”
Hoàng đế thoáng nhướn mi, cúi đầu kề sát vào mặt Tịch Phi, ánh mắt mang theo tinh nghịch nhìn nàng oán giận:
“Trẫm hứng thú bừng bừng đến mời ái phi cùng đi Ba Thục ngắm cảnh, chỉ là muốn mỹ nhân vui cười, sao hiện tại…”
Hoàng đế hôn nhẹ chóp mũi Tịch Phi đôi mắt đang rưng rưng lệ, cười nói:
“Là đêm nay không muốn thị tẩm?”
Tịch Phi lập tức cúi đầu lau đi nước mắt, cũng không trả lời.

“Chuyện gì xảy ra?”
Thấy nàng không thức thời, sắc mặt Hoàng đế trầm xuống, không vui nói:
“Trẫm nói không để nàng tự mình leo núi.

Vốn là chuyện vui vẻ, sắc mặt này của nàng như tới pháp trường.

Đây là ghét bỏ Trẫm làm mọi việc đều chỉ vì nàng?”
Nghi Quý Nhân mấy ngày qua ngồi nằm đều không yên.

Trong lòng có sự tình làm bồn chồn kích động, không nói ra được, cũng áp không xuống.
Lão Tứ nói cho nàng biết Đông Phi đem một cung nữ tên Xuân Phương vốn bên cạnh mình xếp vào bên cạnh Tịch Phi.

Đây coi như là chuyện bí mật rất lớn.

Có thể giúp ích cho Tịch Phi, so với may con rối đưa cho Thất hoàng tử, lợi ích thực tế hơn nhiều lắm.

HunhHn786
Nghi Quý Nhân từ lâu đã muốn nịnh bợ Tịch Phi, mà cũng không phải là vì tình cảm anh em Lão Tứ cùng Thất hoàng tử hoà thuận.

Nàng muốn Tịch Phi là bàn đạp, để có cơ hội được gặp mặt Hoàng thượng.
Nàng không phải muốn dối trá giả tạo, chỉ nghĩ người mẹ như nàng không được sủng ái, con trai mới không để ý thể diện đi nịnh bợ Tam hoàng tử rác rưởi.
Nịnh bợ có thể thế nào đây?
Tam hoàng tử không có cơ hội làm Hoàng đế, Lão Tứ vĩnh viễn không được phong Vương.
Nghi Quý Nhân đi tới ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lấy cái lược gỗ sửa lại tóc một chút.
Nàng đã hai mươi tám tuổi.

Năm mười sáu tuổi được lâm hạnh, khi đó nàng còn rất trẻ.

Dung nhan theo thời gian đã biến hóa, thiếu ba phần tươi tắn, nhiều năm phần ưu tư, giống bông hoa sắp tàn có một vẻ đẹp khác.

Nàng muốn tranh thủ trước khi dung nhan tàn phai tranh thủ lấy một cơ hội.
Nghi Quý Nhân không do dự nữa.

Nàng đứng dậy đi lấy túi thơm dưới gối ra cầm trong tay, mang theo bí mật của Đông Phi đi tìm Tịch Phi.

Nàng kêu cung nữ thân cận cùng đi tới Thanh Khung điện.
Nàng dự định lợi dụng bí mật kia nịnh bợ Tịch Phi, để Tịch Phi sau này bên tai Hoàng đế nhắc đến nàng vài câu.

Chuyện không thể ngờ, lần đầu tới cửa, liền va vào đại vận.
Vừa đến ngoài cửa Thanh Khung điện, Nghi Quý Nhân đã chạm mặt Hoàng đế mặc thường phục đi ra.
Cung nữ vội vàng thỉnh an Hoàng đế.
Nghi Quý Nhân không kịp chuẩn bị, cả kinh đến túi thơm trong tay rơi trên mặt đất, quên mất hành lễ, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn.
Hoàng đế sắc mặt không tốt, tựa hồ là buồn bực từ chỗ Tịch Phi đi ra.

Hắn nhìn thấy phía trước có nữ nhân không hiểu quy tắc.

Hắn nhất thời không nhận ra Nghi Quý Nhân, ngược lại vẻ mặt nữ nhân hồn phi phách tán làm nổi lên lòng trắc ẩn.

Hoàng đế liền thu hồi lửa giận, tiến lên một bước, tự mình nhặt túi thơm rớt trên đất.
“Bệ hạ…!Không được!”
Nghi Quý Nhân muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi.
Hoàng đế đứng dậy, quơ quơ túi thơm trong tay, hỏi:
“Của nàng?”
Nghi Quý Nhân không biết Hoàng thượng là vui hay là phẫn nộ, run rẩy duỗi ra hai tay, run giọng nói:
“Tạ ơn Bệ hạ…”
Hoàng đế cũng không đem túi thơm trả lại cho nàng, mà là ngoắc ngoắc ngón tay.
Nghi Quý Nhân luống cuống tiến lên một bước.

Hoàng đế bỗng nhiên đưa tay ôm eo nàng.
Xa cách đã lâu hơi thở nam nhân trong nháy mắt bao phủ nàng.

Trái tim Nghi Quý Nhân sắp nhảy ra ngoài, nhất thời không biết mình đang tỉnh hay là nằm mơ.
Hoàng đế đem túi thơm treo ở thắt lưng Nghi Quý Nhân, giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu nàng, hỏi:
“Đến tìm Tịch Phi?”
Đại não Nghi Quý Nhân đã nghỉ việc, chỉ còn lại phản xạ có điều kiện trả lời:
“Dạ…”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng:

“Nàng ấy cùng Trẫm ăn bữa cơm đã choáng váng, còn tinh thần đâu cùng tỷ muội nói chuyện phiếm?”
Nghi Quý Nhân lấy lại tinh thần, cũng không dám ngẩng mặt nhìn Hoàng đế, chỉ run run dò hỏi:
“Nương nương thân thể không khỏe?”
“Có cái gì không khỏe? Chỉ giở tính hờn dỗi thôi.”
Hoàng đế cúi đầu nhìn Nghi Quý Nhân:
“Ngẩng đầu lên.”
Nghi Quý Nhân muốn biểu hiện ra bộ dáng nên có của nữ nhân Hoàng đế, lại khẩn trương đến trở nên cứng nhắc.

Mặt không có chút máu mà ngẩng mặt lên, khẩn trương đến ánh mắt không ngừng né tránh.
“Nàng có nguyện ý theo Trẫm đi du ngoạn Ba Thục hay không?”
Hoàng đế thần sắc nghiêm túc hỏi nàng.
Nghi Quý Nhân thật sự hoài nghi mình đang nằm mơ.
Nằm mơ cũng không dám kỳ vọng vinh sủng như vậy.
Hoàng đế mời nàng bồi giá đi du ngoạn?
“Ta…”
Nàng thở ra một hơi, mới vừa muốn đáp ứng lại bị Hoàng đế giơ tay ngăn lại.
“Đừng trả lời ngay.

Nàng nghĩ xong, nói cho Tịch Phi, để Tịch Phi chuyển cáo Trẫm.”
Hoàng đế nói xong liền đi.
Nghi Quý Nhân đứng tại chỗ cũ sửng sốt rất lâu, thân thể vẫn luôn rung rung.
Cung nữ bên cạnh cũng khó có thể tin nhìn chằm chằm sườn mặt Nghi Quý Nhân.

Không biết Hoàng đế tại sao bỗng nhiên quan tâm Quý Nhân ở chốn lãnh cung này.
Nghi Quý Nhân cũng không biết.
Không biết Hoàng đế chỉ là muốn mượn nàng để Tịch Phi ăn chút dấm chua, cảnh cáo Tịch Phi đừng có thị sủng mà kiêu.
Nghi Quý Nhân cho là Hoàng đế thật sự muốn mang nàng cùng đi du ngoạn.
Nàng còn chưa có lấy ra bí mật lớn cùng Tịch Phi trao đổi, đã được Hoàng thượng quan tâm.
– ———–
Tiểu kịch trường
Dao Dao nhớ lại trong nguyên tác Hoàng đế là tra nam, bỗng nhiên đoạt lại hộp sữa bò Vượng Tử.
Không cho uống!
“Hoàng đế đều là đại móng heo!”
Bé Bảy mất món sữa yêu thích:
“???”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.