Đọc truyện Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu – Chương 90
Editor: Miri
——————————
Khi Tuyên Thụy bị Thang Minh mê hoặc rồi phản kinh, Nghiêm Bình Sơn đã lén truyền tin tức cho Chung Uyển, xem như là đã hoàn toàn đắc tội Tuyên Thụy. Từ lúc đó, Nghiêm quản gia bắt đầu lưu tại trong Kiềm An Vương phủ trong kinh, hầu hạ song bào thai. Hẳn là lão cũng đã nói với bọn họ không ít chuyện năm đó.
Chung Uyển trong lòng tất nhiên minh bạch, báo mộng gì đó đều là do Tuyên Từ Tâm bịa ra để an ủi mình, nhưng nhìn Tuyên Từ Tâm mang khuôn mặt giống Ninh vương phi tới bảy phần, nghe nàng học theo miệng lưỡi Ninh vương phi khuyên giải an ủi mình, Chung Uyển vẫn là suýt nữa khóc trước mặt hai hài tử.
Chung Uyển xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ tới Úc Xá lúc trước từng nói qua một câu.
Hắn nói Quy Viễn, có đôi khi ta thật sự không biết mình nên hận ai nữa.
Lúc trước, khi Chung Uyển ở thôn trang của Thang Minh bị lời nói của Tuyên Thụy bức tới mức nôn huyết, trong lòng chính là mang tư vị giống như vậy.
Mấy năm nay, y xác thật đã làm rất nhiều chuyện sai, Chung Uyển đều nhận hết tội.
Đủ loại suy nghĩ tâm cao khí ngạo thời niêu thiếu đã sớm bị mài giũa cho tan tành, Chung Uyển nghĩ rằng không còn khuất nhục nào là mình chịu không nổi nữa.
Nhưng ngẫu nhiên, y cũng sẽ làm ra vẻ, khi bị đại đệ đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau hoài nghi thì cũng sẽ muốn biện bạch cho bản thân hai câu, thế nhưng lại không cách nào mở miệng được.
Y nhận đại ân của Ninh vương với Ninh vương phi, dù Tuyên Thụy có giết y, thì y còn có thể nói cái gì đây?
Chung Uyển tham luyến lẩm nhẩm gặm nuốt từng câu Tuyên Từ Tâm vừa nói ra, nhưng lại không dám để ở trong lòng.
Nếu Ninh vương, Ninh vương phi trên trời có linh, nhìn y vấp vấp ngã ngã mấy năm qua, hai người thật sự sẽ không thất vọng sao?
Nếu hai người lại biết y khắc sâu nhi tử kẻ thù ở trong lòng, từ Bắc vào Nam, từ Nam ra Bắc, bây giờ còn cùng người nọ lăn lộn ở một chỗ, thật sự sẽ không đau lòng, mắng y là đồ bạch nhãn lang sao?
“Còn có……”
Tuyên Từ Tâm lau sạch sẽ nước mắt, nàng thu liễm thần sắc, tiếp tục nói, “Mẫu phi còn nói……”
Hai vai Tuyên Du run rẩy, ô ô nuốt nuốt nghẹn ngào không ngừng, Tuyên Từ Tâm hai lần mở miệng đều bị hắn xen ngang, sức kiên nhẫn của nàng có hạn, bực bội nói, “Ngươi đủ chưa? Còn muốn nghe mẫu phi nói gì hay không?!”
Tuyên Du sợ tới mức cúi đầu che miệng lại, không dám phát ra một tiếng.
Tuyên Từ Tâm khụ một cái, nghiền ngẫm ngữ khí của Ninh vương phi, thành bà cụ non mà nói, “Mẫu phi còn nói, bảo ngươi chung quy cũng không cần cáu kỉnh với Úc Xá, không cần vô cớ gây rối, không cần tùy hứng, không cần không giải thích một tiếng liền chạy mất.”
Chung Uyển: “……”
Úc Xá lần trước diễn trò với Tuyên Từ Tâm cực kì thành công, Tuyên Từ Tâm bây giờ càng nhìn Úc Xá càng thấy hắn đáng thương, càng nhìn Chung Uyển càng thấy y yếu đuối.
Tuyên Từ Tâm cứ tùy theo tâm ý của mình, thao thao bất tuyệt, dùng giọng điệu của Ninh vương phi mà giáo huấn Chung Uyển một trận.
Chung Uyển dở khóc dở cười, u buồn trong lòng bị đập nát cho không còn một mảnh.
Chung Uyển lưu Tuyên Từ Tâm và Tuyên Du lại trong phủ dùng ngọ thiện, đã lâu rồi ba người mới quây quần bên nhau như hồi ở Kiềm An, vừa dùng bữa vừa nói chuyện phiếm.
Khi Chung Uyển còn đang thương lượng với Tuyên Từ Tâm về việc nhờ tiên sinh nào tới dạy dỗ Tuyên Du, Phùng quản gia thần sắc hoảng loạn chạy vào phòng, sốt ruột nhìn Chung Uyển, muốn nói lại thôi.
Trong lòng Chung Uyển hơi hơi trầm xuống, bất động thanh sắc nói là có chút việc muốn đi phân phó hạ nhân, bảo Tuyên Du và Tuyên Từ Tâm tiếp tục dùng bữa, còn y thì đứng dậy đi ra.
Chung Uyển đi theo Phùng quản gia chờ ở ngoài phòng, một đường ra khỏi viện, Chung Uyển nhíu mày, “Làm sao vậy? Trong triều xảy ra chuyện gì? Hay là Tử Hựu hắn……”
“Không phải Vương gia.” Phùng quản gia nhìn nhìn về phía trong phòng Chung Uyển, biểu tình căng thẳng, “Ta vốn không dám nói cho thiếu gia ngươi, muốn chờ Vương gia trở về rồi hỏi ý tứ Vương gia, nhưng hai vị tiểu chủ nhân còn ở trong phủ chúng ta, nhưng sợ lát nữa bọn họ đi, biết được tin tức bên ngoài rồi thì sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ ít ra còn có người làm chủ.”
Chung Uyển bật cười, “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Phùng quản gia nuốt nước miếng, “Tin tức từ Kiềm An nói là nguyên Kiềm An vương Tuyên Thụy……đã xảy ra chuyện.”
Mấy ngày nay triều hội nhiều công vụ, ước chừng là sau khi nghe la hét ầm ĩ gần hai canh giờ, Sùng An Đế ban đầu còn có chút tinh thần, sau lại thật sự gượng không nổi nữa, cuối cùng bảo chúng thần đem hết mấy chuyện chưa thảo luận rõ ràng chuyển giao cho nội các, còn mình thì hồi hậu cung nghỉ ngơi.
Nói là giao cho nội các, kỳ thật chính là giao cho Úc Xá.
Mấy ngày gần đây Sùng An Đế không hề chỉ cho Úc Xá “Học chính sự”. Sau khi được Sùng An Đế bày mưu đặt kế, các lão thần nội các hiện giờ đều đổi phe, mỗi ngày sẽ phân công chút tấu chương quan trọng lẫn không quan trọng cho Úc Xá. Các lão thần cho Úc Xá ghi ý kiến phúc đáp trước, sau đó lại xét duyệt từng cái, không có vấn đề gì thì trực tiếp đưa đi, có dị nghị lại thương thảo với Úc Xá.
Sùng An Đế ngoài miệng không hé một lời, nhưng xác thật đã mơ hồ có ý muốn cho Úc Xá giám quốc, người của đảng Tuyên Quỳnh nhìn nhau không nói gì, vẻ mặt phẫn uất vung tay đi mất.
Úc Xá không màng hơn thua, sắc mặt không có nửa phần đắc ý. Hắn cứ theo lẽ thường sai người sửa sang lại tấu chương, chuẩn bị phúc đáp từng cái cho nội các.
Úc Mộ Thành hôm nay cũng thượng triều, sau khi tan triều lại chậm rì rì lui ra, cố tình chậm hai bước, đứng chờ trên con đường Úc Xá nhất định phải đi qua.
Úc Xá từ trước đến nay dù thấy Úc Mộ Thành cũng coi như không thấy, khi lướt qua Úc Mộ Thành thì lại nghe gã mở miệng ôn hòa kêu: “Tử Hựu.”
Úc Xá dừng chân, ánh mắt đạm mạc nhìn Úc Mộ Thành, ý bảo gã mau cút nhanh.
Úc Mộ Thành hiền hoà nói, “Không có việc gì, vi phụ thấy ngươi gần đây vất vả, muốn nhắc nhở ngươi vài câu, bảo trọng thân mình.”
Nếu là trước đây, Úc Xá tất nhiên sẽ muốn nói vài câu ngứa tai khiến Úc Mộ Thành muốn lui cũng không được, nhưng bây giờ hắn đã nhận một kẻ như Sùng An Đế làm phụ hoàng rồi, làm gì có chuyện ghê tởm nào là nhịn không nổi nữa.
Úc Xá mặt vô biểu tình gật gật đầu, không để phí chút thời gian nào nữa, lập tức đi mất.
Úc Mộ Thành nhìn Úc Xá đi xa, lẩm nhẩm lặp lại lời gã đã nói với Úc Phi.
“Trên người Tử Hựu có bao nhiêu nhược điểm, ngươi tùy ý chọn cái nào bôi nhọ chẳng được……”
Úc Xá vốn chỉ cho rằng Úc Mộ Thành là theo đang như thường lệ diễn tuồng phụ tử hiếu thuận trước mặt người khác, cho tới mấy cái canh giờ sau, hắn mới hiểu được gã làm vậy là có ý gì.
“Ngươi……”
Úc Xá tách khỏi mọi người, mang tiểu thái giám truyền lời một đường ra tới chỗ vắng vẻ, “Ngươi nói cái gì?!”
Tiểu thái giám vẻ mặt đau khổ, “Nội tình tiểu nhân cũng không biết, chỉ biết nghe gì nói nấy, mật thám trong phủ chúng ta ngày đêm phi ngựa, nửa canh giờ trước vừa mới đuổi vào kinh, nghe nói là Vương gia ngài còn chưa hồi phủ thì vốn cũng không sốt ruột gì, chờ Vương gia hồi phủ thì sẽ báo cáo lại cho Vương gia chuyện Kiềm An.”
Tức là cũng không có vấn đề gì, Úc Xá nhíu mày nói, “Vậy sao lại đột nhiên thúc giục ngươi tới tìm ta?!”
Tiểu thái giám nôn nóng nói: “Chuyện này chồng chuyện kia, không biết có người từ đâu tới lại truyền tin tức cho cả mật thám trong phủ ta lẫn Kiềm An vương phủ vài canh giờ trước! Đây là người ở đâu? Cũng không tìm Vương gia ngài, bắt được ai thì nói với người đó! Không hề cố kỵ, dọa mật thám chúng ta một phen kinh hồn táng đảm!”
Úc Xá trong lòng trầm xuống, “Bọn họ nói gì?!”
Tiểu thái giám chấn kinh không ít, ấp úng nói, “Bọn họ cãi cọ ầm ĩ thông báo cho cả hai bên phủ, nói, nói nguyên Kiềm An vương bị tập kích, đã……qua đời.”
Trong đầu Úc Xá như vừa có thứ gì đột nhiên vỡ toang.
Úc Xá phái không ít mật thám đi theo Tuyên Thụy tới Kiềm An, dựa theo kế hoạch của Úc Xá, mấy mật thám đó không bảo vệ Tuyên Thụy thì cũng canh chừng hắn kĩ lưỡng. Nếu Úc Mộ Thành thật sự ra tay với Tuyên Thụy, nhóm mật thám đó sẽ bảo hộ Tuyên Thụy, nếu úc mộ giả vờ ra tay thì lập tức thuận nước đẩy thuyền, sau đó phân người hồi kinh thông báo cho hắn.
Úc Xá có tư tâm.
Hắn cũng không xác định là Úc Mộ Thành sẽ ra tay. Nếu Úc Mộ Thành không ra tay, Úc Xá sẽ giấu suy nghĩ thứ hai của mình cho Tuyên Thụy đi, làm như chưa có chuyện gì phát sinh.
Một là vì hắn không muốn Chung Uyển lo lắng, hai là……
Úc Xá sợ Chung Uyển sẽ không đồng ý.
Kế hoạch ban đầu của Úc Xá rất chu toàn, chuyện Tuyên Thụy bị tập kích nếu muốn truyền tới trong kinh thì cần phải có thời gian, nhưng bất quá cũng sẽ không nhanh bằng mật thám của hắn. Nếu có chuyện xảy ra thì hắn cũng có đủ thời gian để giải thích rõ ràng cho Chung Uyển, rằng Tuyên Thụy chỉ là tạm thời bị Úc Mộ Thành giam giữ mà thôi.
Nhưng hiện tại……
Sắc mặt Úc Xá cực kém, “…… Bọn họ còn cố ý đi nói cho song bào thai kia.”
Tiểu thái giám vội la lên: “Vẫn chưa! Bọn hắn sợ hai cái tiểu chủ nhân kia cái gì cũng đều không hiểu, nên muốn nói cho Chung thiếu gia! Trước đó Chung thiếu gia từng nói với hai tiểu chủ nhân kia là việc hộ tống nguyên Kiềm An vương đều do Vương gia một mình đảm đương, tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố. Bây giờ xảy ra chuyện, thiếu gia sợ hai tiểu chủ nhân không phân đen trắng, hoài nghi là do Vương gia ngươi ra tay……”
Giọng điệu Úc Xá lạnh băng, “Trong kinh nửa điểm tin tức còn chưa truyền đến, người của ta lại biết thấu triệt, nói không phải ta làm, có người tin sao?”
Úc Xá cắn chặt hàm răng, mấy ngày gần đây hắn quá đắc ý rồi.
Úc Mộ Thành đã thủ sẵn chờ mình tại đây.
Mọi chuyện gần đây đều thuận buồm xuôi gió với mình, sao Úc Mộ Thành có thể mặc kệ được?
Úc Xá hơi hoảng hốt, khiến cho bao nhiêu phẫn uất tích tụ trong lòng đột nhiên nổi lên. Rõ ràng là muốn cho Ninh vương lật lại bản án, rõ ràng không muốn Chung Uyển phải lo lắng, tại sao bây giờ hắn lại phải chịu sự hoài nghi của Chung Uyển và song bào thai kia, nghĩ rằng hắn hạ độc thủ với Tuyên Thụy?! Dựa vào cái gì?!
Rốt cuộc hắn làm mọi chuyện là vì ai?
Ý nghĩ xằng bậy bắt đầu nổi lên bốn phía trong lòng Úc Xá, hắn khó khống chế được bản thân cảm thấy muốn oán hận cả thiên hạ này. Hắn biết mình đây là đang phát bệnh, cố gắng bình tâm lại nỗi lòng nói, “Hồi, hồi phủ trước……”
Chiều buông xuống, Úc Xá trở lại phủ, kiệt lực khắc chế không cho bản thân nổi điên.
Úc Xá đột nhiên cảm thấy hơi sợ, sợ Chung Uyển giống như lần trước, không còn ở đó nữa.
Tiểu viện Chung Uyển vẫn an tĩnh như ngày xưa.
Úc Xá kinh hồn táng đảm đi thẳng vào trong, lúc đẩy cửa phòng ngủ Chung Uyển ra, tay hắn đều run rẩy.
Trong phòng ngủ, Chung Uyển gối lên cánh tay mình, tựa vào trước án thư ngủ mất.
Úc Xá hơi hơi chao đảo, một đoàn tâm hỏa tụ ở ngực hắn nháy mắt bị đánh tan, phân tán khắp người.
Úc Xá chần chờ, đi đến gần vài bước, chạm nhẹ vào bả vai Chung Uyển.
Chung Uyển hơi hơi cử động.
Chung Uyển mở mắt ra, nhìn đôi mắt đầy tơ máu trài rộng của Úc Xá thì trong lòng trầm xuống, sau đó bất động thanh sắc nói, “Đã trở lại rồi?”
Úc Xá cả người đều căng thẳng, nghe vậy thì cứng ngắc gật gật đầu.
Chung Uyển thấy bộ dáng Úc Xá như lâm phải đại địch, trong lòng bất đắc dĩ lại xót xa.
“Tử Hựu……”
Chung Uyển nuốt hết chính sự muốn nói vào trong bụng, y nghiêm túc nhìn Úc Xá, “Ta đột nhiên nhận tin tức thế này nhưng lại tuyệt không hoài nghi ngươi nửa phần, vì cái gì ngươi lại không thể học ta……cũng tín nhiệm ta nhiều hơn vài phần chứ?”
Úc Xá sửng sốt, bỗng nhiên có chút phản ứng không kịp.
Chung Uyển thở dài, “…… Ngươi đây là có chuyện gì? Vì sao lại không cẩn thận như vậy? Hôm nay may mắn là Từ Tâm và Tuyên Du tới gặp ta, mấy kẻ muốn truyền tin cho hai người bọn họ đều bị ta cản lại, bằng không nếu hai người bọn họ làm loạn lên, ngươi muốn phải xử lý thế nào đây? Hai tiểu hài tử, lúc bối rối thì không phân đúng sai, vạn nhất bị người khác mê hoặc rồi đi đến Ngự Tiền tố cáo, lúc đó biết phải làm sao?”
Úc Xá còn có chút thất thần, nghe vậy thầm nghĩ người khác muốn loạn thì làm loạn, đâu có liên quan tới ta? Mấy năm nay ta làm nhiều chuyện ác như vậy, còn sợ cái này sao?
Điều duy nhất ta sợ là ngươi cũng hiểu lầm ta thôi.
Chung Uyển không muốn kích động Úc Xá, chậm rãi giơ tay dắt lấy tay của hắn, thấp giọng nói, “Ngươi muốn lấy Tuyên Thụy làm mồi, thuận nước đẩy thuyền đem hắn đưa cho Úc vương, làm Úc vương gia tự tin gã đã khống chế được con rối hoàn mỹ này, như vậy thì Úc vương gia mới có thể tận tâm tận lực lật lại bản án cho Ninh Vương, mưu đồ danh chính ngôn thuận đẩy con rối của mình lên đài, đúng không?”
Con ngươi Úc Xá khẽ động, hơi hơi gật gật đầu.
“Dù cho Tuyên Thụy phải chịu khổ một chút, nhưng ngươi đây vẫn là đang giúp Ninh vương, Ninh vương phi lật lại bản án.” ngữ khí Chung Uyển vô thức trầm đi, “Tuyên Thụy thân là nhi tử, vì thân sinh phụ mẫu chịu khổ, chẳng phải là điều nên làm sao?!”
Úc Xá triệt để ngớ ngẩn.
Chung Uyển một chút tâm lý sẵn sàng cũng không có, đầu tiên là nhận được tin Tuyên Thụy chết, trong cơn khiếp sợ lại phát giác ra điểm đáng ngờ, tận lực bảo trì bình tĩnh, phân phó mật thám xong thì lưu lại song bào thai ngồi tại chỗ mình lâu một chút. Y đồng thời sai người hoả tốc kêu Lâm Tư tới, nói cho Lâm Tư biết lợi hại trong chuyện này, sai hắn coi chừng song bào thai, không để cho ác nhân hồ ngôn loạn ngữ với hai tiểu hài tử.
Miễn cưỡng quét sạch sẽ cái đuôi cho Úc Xá, cả thể xác và tinh thần Chung Uyển đều mỏi mệt, mới dựa vào án thư một chút đã ngủ quên mất.
Úc Xá gạt y nhiều thứ như vậy, không thể nào Chung Uyển lại không giận được. Lúc này y thấy bộ dáng Úc Xá như vậy thì liền nhận ra hắn không tín nhiệm mình nửa phần, tà hỏa trong lòng y lại dâng cao tới đỉnh điểm.
Ánh mắt Chung Uyển hiện ra vẻ mỏi mệt, “Đến bây giờ, ngươi vẫn còn cảm thấy ta xem trọng Tuyên Thụy hơn ngươi, có phải không?”
Úc Xá còn chưa kịp tiếp thu biến cố thình lình xuất hiện, có chút phản ứng không kịp. Mắt hắn tràn đầy tơ máu, nhìn Chung Uyển còn nhìn không rõ, trong ngực có một vạn câu muốn nói nhưng hết thảy đều kẹt lại ở cổ họng, một câu cũng nói không nên lời.
Úc Xá khắc chế bản thân, nắm chặt quyền, thời thời khắc khắc cảnh cáo chính mình: đừng phát bệnh, đừng nổi điên, đừng làm Quy Viễn bị thương.
Chung Uyển vốn dĩ muốn triệt để phân lượng với Úc Xá một phen, nhưng hiện tại nhìn hắn như kẻ đã chết, y biết có nói cái gì cũng vô dụng.
Chung Uyển đứng dậy, “Thôi, không muốn nói thì đừng nói.”
Úc Xá cả người cứng đờ như đúc bằng sắt, hắn theo bản năng tiến lên phía trước một bước, một tay nắm chặt ở góc bàn, muốn ngăn Chung Uyển không cho y đi mất, lại sợ mình vừa động thủ thôi thì sẽ bẻ gãy cổ tay Chung Uyển.
Nhưng y không hề đi.
Chung Uyển đứng ở trước mặt Úc Xá, thở dài, “Nói cái gì với ngươi cũng vô dụng, vẫn là làm chút chuyện mới tốt……”
Chung Uyển tóm lấy ngọc bội bên hông của Úc Xá, tùy tay ném sang một bên, sau đó nhẹ nhàng cởi đai lưng của hắn ra.
Úc Xá hoàn toàn ngốc, theo bản năng lui về phía sau nửa bước, lại bị Chung Uyển bám dính vào người.
Chung Uyển cầm lấy giá cắm nến, trở tay dập tắt nó trên án thư. Ánh nến tắt, phòng ngủ hoàn toàn tối mịt.
Trong bóng đêm, Chung Uyển ngẩng đầu hôn lên môi Úc Xá, thì thầm, “Lúc trước đều là ngươi giúp ta, hôm nay……tới lượt ta “thương” ngươi.”