Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu

Chương 22


Đọc truyện Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu – Chương 22

Editor: Miri

“Đi tra cho ta, hậu nhân Khoa Phụ kia là thần tiên phương nào.”

—————————————–

“Rốt cuộc mấy lời này là ai truyền ra……”

Chung Uyển nằm ở trên giường, thở dài một hơi.

Chỉ mới có mấy ngày, lời đồn đãi đã biến từ “Nữ quỷ kéo chân lấy mạng” thành “Đế vị của Sùng An Đế lai lịch bất chính”, Chung Uyển không tin trong chuyện này lại không có ai đó quạt gió thêm củi.

Mục tiêu của lời đồn làm Chung Uyển cảm thấy bất an.

Nếu đã nói đến chuyện của Sùng An Đế, tất nhiên sẽ khiến người khác nhớ tới Ninh Vương, nhớ tới Ninh Vương, tất nhiên sẽ nhắc tới người của Kiềm An Vương phủ.

Mấy năm nay Chung Uyển suy nghĩ chu toàn*, chỉ hy vọng giúp cho Tuyên Thụy bọn họ rời xa thị phi, trăm triệu lần không nghĩ tới, họ bây giờ lại rơi vào vũng nước đục này.

*Nguyên văn là “Đàn tinh cực lự”, ý là suy nghĩ thật kỹ càng để mọi thứ hoàn mỹ nhất.

Ít ra hiện tại thì Sùng An Đế hiển nhiên đã không còn tâm tư gì khác đối với mấy người Tuyên Thụy. Chung Uyển biết Tuyên Thụy không muốn lộ mặt, nhưng mấy ngày gần đây vẫn ép hắn cùng các tông thân khác mỗi ngày đến thăm bệnh Tam hoàng tử. Bộ dáng sợ hãi bất an của Tuyên Thụy chính là bùa hộ mệnh tốt nhất của bọn họ.

Lời đồn đãi tiếp theo sẽ bị truyền thành cái dạng gì thì không ai biết được, Chung Uyển không muốn mạo hiểm, liền ra ngoài kêu Nghiêm Bình Sơn tới.

Người tới rồi, Chung Uyển liền nói thẳng: “Ta muốn cho Tuyên Thụy bọn họ hồi Kiềm An sớm một chút.”

Vẻ mặt Nghiêm Bình Sơn như là vừa nghe xong chuyện gì đó rất buồn cười, “Lễ vạn thọ còn chưa tới, Tam hoàng tử không biết khi nào thì chết, chúng ta làm sao mà trở về sớm hơn một chút?”

Nghiêm Bình Sơn suy nghĩ, “Bởi vì lời đồn đãi kia nên ngươi mới không yên tâm? Ngươi cũng quá cẩn thận rồi? Ai lại nghĩ đến chúng ta làm gì?”

“Không cẩn thận không được.” Chung Uyển ủ rũ nói, “Trong kinh bây giờ tình thế biến đổi liên tục, ai biết sẽ thua tại cổ mạch nước ngầm nào?”

Vạn nhất nhi tử nào đó của Sùng An Đế lại xảy ra chuyện, Chung Uyển không dám đảm bảo Sùng An Đế đã già cỗi kia sẽ không dời tầm mắt sang Kiềm An Vương phủ.

Nghiêm Bình Sơn ngập ngừng nói: “Ngươi thật sự cảm thấy các hoàng tử của Hoàng Thượng sẽ còn xảy ra chuyện?”

“Không biết, hy vọng sẽ không.” Chung Uyển nhíu mày, “Nhưng ta tự nhiên cảm thấy có đôi tay nào đó đang âm thầm thúc đẩy mọi chuyện.”


Nghiêm Bình Sơn không hiểu ra sao: “Thúc đẩy cái gì?”

Chung Uyển cũng không rõ ràng lắm, nhưng từ khi biết được một chút về thân thế Úc Xá, trong lòng Chung Uyển luôn có cảm giác bất an, bằng không y cũng sẽ không liều mạng, bất chấp thủ đoạn mà muốn lưu lại.

Những lời này lại không thể nói cho Nghiêm Bình Sơn nghe, Chung Uyển đành thương lượng: “Ta muốn hạ một chút dược cho Tuyên Thụy, khiến hắn bệnh một thời gian, ngươi thấy được không?”

Nghiêm Bình Sơn líu lưỡi, “Dược gì? Ngươi……ngươi muốn Vương gia ăn □□?”

*Raws nó để ô vuông, mình cũng để ô vuông, không có khả năng chế tên thuốc đắp vô =))

“Đương nhiên sẽ không quá hại thân thể hắn.” Chung Uyển bất đắc dĩ, “Nếu có thể mượn cớ ta bị bệnh mà trở về, ta tất nhiên sẽ không tội gì mà bắt hắn nuốt cái thứ này, nhưng…… Nếu bây giờ ta uống xong một chén □□ đó, bọn họ cũng đi không được.”

Nghiêm Bình Sơn bất mãn, “Ngươi đừng có nói xui xẻo!”

Chung Uyển cười, tiếp tục nói, “Hai tiểu chủ nhân thì quá nhỏ, không thể làm bậy, cho nên……Cho Tuyên Thụy ăn chút khổ đi.”

Nghiêm Bình Sơn do dự: “Giả vờ bệnh có được không?”

Chung Uyển lắc đầu: “Tuyên Thụy bị bệnh, Hoàng Đế tất nhiên sẽ phái người tới xem, khó mà bưng bít được. Vạn nhất bị phát hiện thì càng lớn chuyện. “

“Bệnh ba phần, mười phần là giả bộ, đến lúc đó nói Tuyên Thụy chịu không nổi cái lạnh của phương Bắc, cầu Hoàng Đế cho chúng ta hồi Kiềm An dưỡng bệnh, tám phần là có thể đi.”

Nghiêm Bình Sơn trừng to mắt: “Tám phần?”

Chung Uyển cười: “Nào có thứ gì trên đời thật sự vẹn toàn? Ngươi cứ chuẩn bị sẵn dược để hạ đi, còn ta gặp Tuyên Thụy để thương lượng, xem ý hắn thế nào.”

“Thôi, bất quá……” Nghiêm Bình Sơn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Ngươi có phải là không muốn theo Vương gia hồi Kiềm An? Sao ta nghe nói là ngươi muốn lưu lại để cưới hỏi gì đó?”

“Cưới hỏi?” Chung Uyển hỏi lại, sau đó mới phục hồi tinh thần, cười tự giễu, “Đúng thế……Ta muốn cưới hỏi người ta.”

“Ngươi đây là gặp yêu nghiệt nào? Ngươi còn bao nhiêu thời gian mà nói chuyện hôn sự chứ? Còn cố ý lưu lại?” Nghiêm Bình Sơn là lão quản gia của Ninh Vương phủ, chuyện hôn tang giá thú hắn biết rõ hơn Chung Uyển nhiều, không dễ bị lừa như mấy tiểu chủ nhân kia. “Là nhà ai? Làm sao một mình ngươi tới hỏi cưới được? Muốn thỉnh bà mối sao? Ngươi không có trưởng bối thì ai lo liệu dùm cho ngươi? Người nhà của nàng nói thế nào?”

Chung Uyển bị Nghiêm Bình Sơn hỏi tới tấp, một câu cũng đáp không được, nói qua loa: “Cần gì lễ nghĩa rườm rà như vậy, không cần trưởng bối, cũng không thỉnh bà mối……”

“Như vậy sao được?! Làm vậy thì họ không chấp thuận cho ngươi đâu.” Nghiêm Bình Sơn bất mãn nói, “Ngươi lễ nghĩa không chu toàn như vậy là khinh thường tiểu thư nhà người ta, nhà nàng không đuổi đánh chết ngươi đã là tốt lắm rồi! Đã muốn cưới hỏi đàng hoàng thì có ai làm qua loa như ngươi? Ngươi nói cho ta biết đó là nhà ai để ta tới thay ngươi lo liệu……”


“Không cần.” Chung Uyển căn bản cũng không biết hôn sự cần những bước nào, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục bịa chuyện cho trót, “Hơn nữa, cũng không phải là cưới hỏi đàng hoàng……”

Nghiêm Bình Sơn mở to hai mắt nhìn, “Ngươi không muốn đường đường chính chính cưới cô nương nhà người ta?! Chẳng lẽ ngươi muốn bắt cóc nàng?!”

Chung Uyển như người gặp họa, nói bừa: “Không phải! Ta……ta chỉ là muốn nạp thiếp, làm gì phải nhiều chuyện như vậy?”

“Ồ.” Nghiêm Bình Sơn ấp úng, “Hóa ra là muốn nạp tiểu thiếp…… Tuổi ngươi cũng không còn nhỏ, đúng là nên tìm một người tới hầu hạ. Nàng thế nào? Là người ở đâu? Bao nhiêu tuổi? Có thương ngươi không?”

Chung Uyển đau nứt cả đầu, lấy cớ muốn cùng Tuyên Thụy thương nghị, co giò chạy.

Tại chính phòng của Kiềm An Vương phủ, Tuyên Thụy đứng ngồi không yên đi qua đi lại, lo lắng sốt ruột: “Ta……Ta ăn dược, vạn nhất bị phát hiện thì biết làm sao bây giờ?”

“Sẽ không.” Chung Uyển trấn an nói, “Không khác gì nhiễm phong hàn bình thường cả, thái y cũng sẽ nhìn không ra.”

Tuyên Thụy lại hỏi: “Có hại thân thể nhiều không?”

“Chắc là không nhiều?” Chung Uyển cố gắng nhớ lại, nói, “Hẳn là không có gì, lúc trước ta ăn qua rất nhiều lần. Tuy nhìn có hơi dọa người, nhưng chỉ cần không uống dược nữa, dưỡng hơn nửa tháng thì sẽ khỏe hẳn.”

Tuyên Thụy nhìn Chung Uyển, càng không yên tâm: “Thân thể của ngươi……”

Chung Uyển buồn cười nói: “Tuy thân thể ta bây giờ không tốt thật, nhưng cũng không phải là vì ăn cái dược kia, ta lừa ngươi làm gì……”

“Ngươi sao lại nhiều chuyện như vậy?” Tuyên Từ Tâm ở trong phòng may vá, nãy giờ nghe được một chút, thật sự nhịn không được, nàng ngồi phía sau bình phong mất kiên nhẫn: “Lấy dược tới đây, ta ăn thay ngươi!”

Tính tình Tuyên Thụy có chút giống bà mụ, bị thân muội muội giáo huấn một câu cũng không giận, chỉ là nhíu mày nói: “Khi nào lại tới lượt ngươi lo? Không phải chuyện của ngươi, về phòng ngươi đi!”

Tuyên Từ Tâm nghe vậy lại thay đổi ngữ khí, cả giận nói, “Không phải ngươi nhờ ta may giúp ngươi áo lông cừu sao?!”

Chung Uyển nhịn cười, hoà giải nói, “Để ta đưa tiểu thư trở về phòng.”

Tuyên Từ Tâm đem kim chỉ trong tay ném qua một bên, đứng dậy đi theo Chung Uyển về phòng.

Tuyên Từ Tâm nghẹn khuất, vừa đi vừa thấp giọng nói với Chung Uyển, “Thà ngươi trực tiếp thương lượng cùng ta còn hơn.”


Chung Uyển đi phía sau Tuyên Từ Tâm, giơ tay lên trời đo một chút, kinh ngạc phát giác Tuyên Từ Tâm đã cao hơn rất nhiều, còn cao hơn nửa cái đầu so với Tuyên Du.

“Rốt cuộc là dược gì? Ngươi lát nữa đem lại đây, ta ăn là xong.”

“Đừng nói cho Tuyên Du, hắn không giỏi giấu gì trong lòng, cứ để hắn cảm thấy ta đúng thật là bị bệnh đi.”

“Chung Uyển?”

Chung Uyển hoàn hồn, cười nói: “Nói bậy cái gì đó, ngươi để hai huynh đệ của ngươi ở chỗ nào, làm gì mà đến lượt ngươi lo?”

Tuyên Từ Tâm không cãi nổi y, nói: “Vậy hồi nãy là ngươi khích tướng hắn sao?”

“Vương gia chỉ là có hơi cẩn thận, hắn hồi nhỏ ăn khổ quá nhiều nên bị dọa sợ.” Chung Uyển thấp giọng nói, “Từ Tâm, đừng nói ca ca ngươi như vậy.”

Tuyên Từ Tâm liếc nhìn Chung Uyển một cái, lạnh lùng nói: “Phải phải, hắn ăn khổ nhiều hơn ngươi, lo lắng hãi hùng nhiều năm như vậy, thật đáng thương.”

Chung Uyển thở dài.

Chung Uyển hối hận năm đó y tuổi quá nhỏ, chẳng rõ sự đời, sau khi mang theo mấy hài tử tới Kiềm An cũng không biết thỉnh vài ma ma đến dạy dỗ Tuyên Từ Tâm.

Chung Uyển lúc ấy vẫn còn là một hài tử choai choai, cũng sơ ý, không rảnh rước thêm lo lắng mệt nhọc vào người. Thế là y đem hai tiểu chủ nhân đặt cùng một chỗ, đi đâu cũng dắt theo, giáo dưỡng hai người chung với nhau. Thẳng đến lúc Tuyên Từ Tâm bảy tuổi, thấy nàng đè Tuyên Du trên mặt đất để giáo huấn, Chung Uyển mới kinh ngạc phát hiện rằng phải có một nữ quyến tới dạy dỗ nha đầu này. Từ đó y mới cố ý sai Lâm Tư thỉnh một lão ma ma từ trong kinh tới Kiềm An, nhưng rốt cuộc cũng muộn rồi.

Dung mạo Tuyên Từ Tâm giống Ninh Vương phi như đúc, nhưng tính tình thì khác xa một trời một vực với Vương phi đã mất sớm.

Tuyên Từ Tâm khắc khe với đại ca của nàng một câu, sau lại không nói nữa, chờ một lúc lâu mới bảo: “Ngươi nói khi còn nhỏ đã từng ăn qua cái dược kia, là khi nào?”

Chung Uyển nói: “Lúc ta mười sáu tuổi.”

“So với ta cũng không lớn hơn bao nhiêu.” Tuyên Từ Tâm thực sự yên tâm, “Ngươi nếu lười nói với đại ca những lời vô nghĩa, thì cứ đem dược tới chỗ ta để không chậm trễ chính sự, còn có……”

Chung Uyển cúi đầu nhìn Tuyên Từ Tâm.

Tuyên Từ Tâm im lặng một lát, rũ mắt nói: “Đại ca ta yếu đuối lại ngu dốt, sợ lời hắn nói lại khiến ngươi đau lòng. Ngươi đừng thất vọng mà buồn hắn, ta biết rõ là năm đó, ngươi……đã vì chúng ta mà ăn không ít khổ.”

“Người không thể tự xem trọng mạng sống của mình, không thể ngừng đem mạng của người khác làm mạng của mình ư?” hốc mắt Tuyên Từ Tâm đã hơi hơi đỏ, “Ta không phải là người không biết tốt xấu, cũng biết cái gì gọi là báo đáp tri ân. Hiện tại ta cũng chỉ có thể để ý cho ngươi một chút mà thôi, vô pháp so được với những gì ngươi làm cho chúng ta trước kia. Nếu thấy ta hữu dụng chỗ nào, ngươi cứ nói, đừng cứ xem ta như tiểu hài tử, được không?”

Chung Uyển mới vừa rồi kỳ thật cũng có một chút không để ý tới bản thân, nhưng nghe Tuyên Từ Tâm nói vậy, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

Chung Uyển gật đầu, “Được.”

Tuyên Từ Tâm xoay người tiếp tục đi về viện của mình, lại hỏi, “Lúc trước khi ngươi ăn dược kia là bị bệnh gì? Phải dưỡng bao lâu? Lúc đó ai chiếu cố cho ngươi? Chăm sóc ngươi tốt không?”


“Không khác gì bệnh phong hàn thông thường, khí lực ổn định……” Chung Uyển nhớ tới chuyện lúc trước, khóe miệng có hơi hơi cong lên, “Là một hảo hữu đã chiếu cố ta, đối với ta rất tốt……”

Tại biệt viện của Úc Vương phủ, Úc Xá trông không được tốt lắm, đè đè chóp mũi.

Úc Xá uống một ngụm trà, sắc mặt âm trầm, “Ngươi tiếp tục nói.”

Một người mặc trang phục gia tướng quỳ một gối trên mặt đất, thuật lại không sót một chữ: “Bọn họ trong phủ cùng nhau ăn bữa tối, lão quản gia ở một bên hầu hạ họ, lão quản gia nói, nạp thiếp cũng không thể quá tùy ý, để ta chuẩn bị tốt một phần lễ, khi nào xong thì ngươi trở về nhìn thử.”

“Tiểu thư vô cùng kinh ngạc, hỏi không phải là thú thê sao? Như thế nào lại nạp thiếp?”

“Kiềm An Vương gật đầu nói, tuổi như thế, dáng người như thế, đúng là làm tiểu thiếp thì thỏa đáng hơn.”

“Sau đó lão quản gia kia hỏi, tuổi gì, dáng người gì? Sao các ngươi ai cũng biết?”

“Tiểu thiếu gia nói, tân tẩu tẩu thân cao chín thước, tuổi rất lớn, tính cách mạnh mẽ, đỉnh thiên lập địa, khí bạt sơn hà, có lẽ là hậu nhân của thượng cổ chi thần Khoa Phụ.”

Úc Xá: “……”

Úc Xá híp mắt nhìn mật thám của mình, gằn từng chữ một, “Ngươi đang đùa ta à?”

Mật thám đầy một bụng khổ tâm không dám phun ra, hắn vì Úc Xá bán mạng nhiều năm, vào sinh ra tử, dựa vào một thân đao sẹo lăn lộn tới hôm nay mới được Úc Xá ban cho vị trí này. Hiện giờ không biết vì sao lại bị chủ nhân sai đi thám thính loại chuyện nhỏ này, còn bị cái nhân vật kỳ quái kia làm mất nhiều năm tín nhiệm của Úc Xá!

Hắn làm sao biết Chung Uyển đang yên đang lành vì cái gì lại đi cưới hậu nhân Khoa Phụ?!

Hắn cũng hiểu không nổi a!

Mật thám quỳ hết hai gối xuống đất, dập đầu mà nói: “Nếu có câu nào bịa đặt, tiểu nhân nguyện chịu sét đánh vào đầu*!”

*Nguyên văn là “Ngũ lôi oanh đỉnh”, năm tia sét đánh vào đầu…

Mật thám vừa nói xong liền rút đoản đao bên hông ra, muốn đâm vào đùi của mình, Úc Xá vẫy vẫy tay, “Thôi.”

Đoản đao rơi xuống đất, con người sắt đá rốt cuộc cũng chảy nước mắt: “Thế tử……”

Úc Xá nhàn nhạt nói, “Đi tra cho ta, hậu nhân Khoa Phụ kia là thần tiên phương nào.”

Lời editor:

Lâu lâu muốn nói vài câu, chỉ là tới chỗ này, chúng ta hiện tại cảm nhận được sự khác biệt giữa Úc Xá và Chung Uyển bây giờ. Hai người đều không màng sự sống của bản thân, nhưng một người đem mạng người khác làm mạng họ, một người thì bỏ rơi cả mạng mình lẫn mạng người khác.

Nếu Úc Xá không coi trọng mạng mình, thì Chung Uyển sẽ coi mạng Úc Xá là mạng mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.