Nắm đấm nhỏ

Chương 9


Đọc truyện Nắm đấm nhỏ – Chương 9:

“What! Đào Tinh Úy cậu với bác sĩ Tần hôn nhau rồi!!”
Giọng nói của Hạ Khê ở đầu bên kia điện thoại như là muốn từ trong loa nổ ra ngoài.
Đào Tinh Úy nâng lấy gương mặt đang ửng hồng, học theo giọng nói của Tần Thận, bình tĩnh nói: “Cũng được thôi, dù sao đây là chuyện sớm muộn, lại không có gì nghiêm trọng lắm.”
Trên thực tế kiêu ngạo quá sức.
Hạ Khê tấm tắc khen ngợi: “Đào Tinh Úy, bây giờ cậu có bản lĩnh thật nhỉ, tiến bộ rồi nhỉ! Ngay cả người đàn ông như Tần Thận cậu cũng có thể làm được! lần sau mình lại nghe được tin của hai người, có khi là đến mức trực tiếp ôm con luôn rồi?”
“Xí, nói thế nào cũng phải ở chung trước chứ.”
“Vậy thì cậu nói mau, hôn môi với Tần Thận rốt cuộc có cảm giác gì. Sẽ không khác gì hôn một tảng băng chứ?”
Đào Tinh Úy: “Đương nhiên là không! Giữa bọn mình…… hoàn toàn nhiệt tình như lửa! Hiểu?”
Hạ Khê: “Nhiệt…… nhiệt tình như lửa? Không hiểu lắm, thế nào là nhiệt tình như lửa?”
Đào Tinh Úy: “Loại cẩu độc thân ngàn năm như cậu đương nhiên không hiểu!”
Hạ Khê: “Vậy thì cậu nói đi chứ, hôn môi với Tần Thận rốt cuộc có cảm giác gì! Làm mình sốt ruột chết đi được.”
Nhưng muốn nói cụ thể là cảm giác gì, cô cũng không biết nói, bởi vì đích xác là quá nhanh rồi.
Khi đó cô chỉ muốn hôn trộm lên má Tần Thận thôi, kết quả sau phát hiện mình chạm đến môi của người đàn ông, đầu tiên là ở trên xe đã chạy trốn vào đồng hoang, căn bản không kịp cảm nhận kỹ nụ hôn đó. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
Một phát kinh sợ.
Thế là cô liếm liếm môi mình, bắt đầu nói lung tung: “……Ui cha đại khái chính là loại rất có tính đàn hồi, rất QQ, còn có chính là nóng, chẳng khác gì ăn lạp xưởng cả.”
Hạ Khê tỏ ý nghi hoặc: “Không phải chứ, môi bác sĩ Tần mỏng như vậy, rốt cuộc hai người hôn mãnh liệt đến mức nào, cậu mới có thể cảm nhận hôn thành “lạp xưởng”?”
Lúc này, Tần Thận ở ngoài cửa mặt không biểu tình gõ cửa.
Đào Tinh Úy vừa nhìn, mặt liền đỏ, vội đè thấp giọng nói xuống: “Anh ấy đến rồi, mình cúp trước không nói với cậu nữa.”
Tần Thận sau khi làm kiểm tra cơ bản cho cô, đăng ký tình hình bệnh trạng xong, bỗng nhiên không để ý hỏi cô một câu: “Giống như là lạp xưởng sao?”
“emmmm……”
Đào Tinh Úy lập tức che miệng.
Hàn Lê ở bên cạnh từ đầu đến cuối đều không biết cô đang nói với ai chuyện gì, cũng không biết từ “lạp xưởng” bác sĩ Tần đột nhiên nói là vật thực hay là giả thuyết.
Cô căn bản không dám nhìn váo mắt anh, nói không lưu loát, cười ngượng hai tiếng, lại chột dạ nói: “Vậy bác sĩ Tần, anh cảm thấy dùng cài gì để hình dung thì khá phù hợp?”

Tần Thận im lặng.
“Tóm lại, ‘lạp xưởng’ không phải dùng để hình dung cái này.”
Anh dùng cây bút bi trong tay khẽ gõ xuống đầu của Đào Tinh Úy.
Bác sĩ đối với sinh lí học nhân thể đều có một loại thờ ơ lạnh nhạt không thay đổi, đối với bất kỳ bộ phận hoặc vấn đề nhạy cảm nào của con người, ở trước mặt bác sĩ đều không là gì cả.
Giọng điệu và thái độ nói chuyện lúc này của Tần Thận, khiến Đào Tinh Úy rất không tự tin liên tưởng đến câu “trẻ con” đó.
Khiến cô bất giác tự ưỡn thẳng ngực lên.
Tiếp theo, cô lại khiêm tốn xin chỉ bảo: “Vậy bác sĩ Tần, bình thường ‘lạp xưởng’ được dùng để hình dung cái gì? Thứ đó cũng có thể lấy ra ăn sao?”
Tần Thận không lên tiếng.
Hàn Lê ở bên cạnh lại cười đến đau bụng.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha……”
Đào Tinh Úy đầu đầy hắc tuyến.
Có gì đáng cười chứ.
Cô không biết còn không thể hỏi sao?
Tần Thận lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, mặt không biểu cảm, nghiêm chính nói: “Ừm, có thể ăn.”
Nói xong, anh liền xoay người ra khỏi phòng bệnh tiếp tục đi làm việc.
Đào Tinh Úy vẫn còn hồ đồ chả biết gì.
Lê Hàn sau khi nghe xong đáp án của Tần Thận, càng cười dữ hơn, lăn thẳng từ trên giường xuống đất, còn chạm đến chiếc chân bị thương.
“Có thể ăn ha ha ha ha ha ha! Bác sĩ Tần quá cool rồi! Làm bác sĩ đều ngầu như vậy sao!”
“Ui da này bạn bệnh cô đỡ tôi dậy trước, tôi sẽ nói với cô ‘lạp xưởng’ là có ý gì ha ha ha ha ha ha……”
Đào Tinh Úy mắng cậu ta một câu “đáng đời”
Cô thật không biết người như Hàn Lê mỗi ngoài ngoại trừ “ha ha ha ha ha” còn biết làm gì nữa.
Kỳ thực cô cũng không phải rất muốn biết đáp án, cô chỉ muốn tìm nhiều đề tài để có thể nói với Tần Thận mà thôi.

Cô quản lạp xưởng rốt cuộc là có ý gì chi chứ?
Chưa được bao lâu, vài người đàn ông người đầy cơ bắp đi vào phòng bệnh, ai nấy đều cao to khỏe mạnh, chỉ đứng ở đó thôi đã đủ khiến người ta nghe tiếng đã mất hết hồn vía.
Hàn Lê lập tức không dám cười nữa, mà nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy lúc mấy người này đi vào, ánh sáng bên ngoài đều bị tối một khúc, phòng bệnh hai người vốn rộng rãi tức khắc trở nên chật chội.
Sau đó ba người này lần lượt vây quanh giường của Đào Tinh Úy, giây tiếp theo Đào Tinh Úy được làm nền thành một hạt đậu non yếu ớt.
Một người đàn ông trong đó dùng tay đẩy Đào Tinh Úy một cái, xem ra sức lực rất lớn.
Hàn Lê luôn cảm thấy những người này khó trêu được, có chút sợ hãi, nhưng thân làm một người đàn ông không thể mở to mắt nhìn con gái bị bắt nạt, thế là nhảy ra: “Này, các người là ai? Rốt cuộc muốn làm gì cô ấy……!”
Đào Tinh Úy cũng dùng nắm tay đấm người đàn ông đó.
Giây tiếp theo, bầu không khí nói đổi là đổi.
Vui vẻ hòa thuận.
“Sư huynh, các anh sao lại đến đây, em còn cho rằng các anh sớm đã quên em rồi chứ.”
“Đào Đào, không ngờ hoàn cảnh của bệnh viện em ở khá tốt đó chứ.”
“Vào đây đã được nửa tháng rồi đó, có nhớ bọn anh không?”
“Anh thì vẫn tốt, chỉ có A Thâm cậu ấy nói mỗi ngày đều nhớ em……”
“Này, cậu đừng nói bậy, loại nhớ nhung của tôi rất bình thường, lại nói tôi chính là nhớ tiểu sư muội thì đã sao! Đ*m, cậu còn ăn giấm nữa sao?”
Ba người Vưu Bân, Trương Lai Siêu, Vương Thâm đều là sư huynh của đội quán quân, những năm qua luôn cùng huấn luyện với cô, cũng coi như là nhìn cô lớn lên.
Bình thường huấn luyện khá căng thẳng, gần đây vì giải thi đấu lớn, cường độ huấn luyện của đội quán quân càng khẩn trương hơn. Hôm nay có lẽ là ngày mở cửa mỗi tháng một lần của đội quán quân, cho nên mấy vị sư huynh có thời gian, cùng đến bệnh viện thăm mình. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
 
Hàn Lê là sinh viên hệ thể thao, tuy bình thường chủ công là phương diện dạy học thể thao, đối với quyền anh không quá quan tâm chú ý, nhưng nhìn kỹ lại, cũng không đến mức nhận không ra Vương Thâm — — ngôi sao nửa năm trước vừa mới ở thế vận hội Luân Đôn lấy được chức quán quân quyền anh ở hạng mục 78 cân.
“Anh là Vương Thâm, chính là…… Tiểu quyền vương!”
Hàn Lê kinh ngạc hô lên, “Không đúng không đúng, anh không phải là Vưu Bân đấy chứ, thế vận hội Olympic vừa qua tôi nhớ anh lấy được một tấm huy chương bạc quyền anh nam, đúng không!”
Hàn Lê có chút xúc động, còn chưa nhớ ra muốn xin chữ ký, lại lần nữa nhảy ra một suy nghĩ, “Các anh vừa nói Đào Tinh Úy…… là tiểu sư muội, vậy cô ấy há chẳng phải là……”
Vương Thầm mỉm cười, không keo kiệt tâng bốc: “Đào Tinh Úy — — cô gái xinh đẹp nhất của quyền anh trong nước, vừa xinh đẹp vừa đánh quyền anh giỏi nhất.”

Hàn Lê nín thở: “Cho nên cô ấy!! Là đánh quyền anh! Giống như các anh!! FML, không phải chứ, trông cô nhỏ nhắn như vậy! Cô sao có thể đánh quyền anh chứ! Cho dù cô là người trong đội quyền anh quốc gia thật, các anh xác định cô ấy không phải là đội cổ động viên của các anh?!”
Cậu ta kiên quyết không tin, bạn bệnh nữ cùng phòng lại là tay đấm bốc, còn là người của đội quốc gia!
Đào Tinh Úy không biết nói sao chỉ cười, mặc kệ Hàn Lê, lại oán trách các sư huynh: “Sư huynh, đến thăm em sao không mang chút đồ em thích ăn, các anh keo kiệt đều keo kiệt như vậy.”
“Hôm nay bọn anh đến thăm em, nhưng còn có một nhiệm vụ khác quan trọng hơn đó là đưa em trở về đội quốc gia, cho nên không mang theo đồ ăn, mang đến mang đi phiền phức, em trực tiếp trở về thì có thể ăn bao nhiêu tùy thích!”
Đào Tinh Úy vừa nghe đến đưa cô về đội quốc gia, lập tức cự tuyệt: “Về đội quốc gia? Em không trở về, tay em còn chưa khỏi hẳn nữa! Không về không về không về……”
Nếu cô trở về, thì Tần Thận nên làm sao đây?
Cô còn chưa theo đuổi được anh đâu!
“Đào Đào xem ra em thật sự quên rồi, CNTV-5 vốn hẹn với đội quốc gia chúng ta quay một phóng sự trước khi chuẩn bị thi đấu ở thế vận hội Olympic, lúc huấn luyện viên Thi còn, đã đồng ý với ký giả bên đó rồi, trọng điểm là muốn quay bộ phận đội quán quân, trước kia em lại là nữ đội viên duy nhất của đội quán quân, part này không thể thiếu em được. Quay phóng sự mất nhiều nhất hai ngày là xong rồi, bên trên đặc biệt chỉ thị để em về đội hai ngày, sau phối hợp quay xong sẽ trở lại bệnh viện, đã để chú Ngô đánh tiếng với bên bệnh viện rồi.”
Vương Thâm rất kiên nhẫn giải thích với cô.
“Nếu là hai ngày, để em suy nghĩ lại đã……”
Trương Lai Siêu mỉm cười nói: “Đào Đào, tay này của em xem ra không phải bệnh gì, hơn nữa bởi vì cánh tay này mà em đã nằm nửa tháng còn chưa đủ sao? Có phải là trong bệnh viện này có người nào khiến em lưu luyến không? Chắc không phải là tiểu tử cách giường này chứ?”
Đào Tinh Úy đen mặt: “Sao có thể chứ! Sư huynh anh đừng nói bậy, mắt của em còn chưa mù!”
Hàn Lê nghe xong, ở bên cạnh ngây ngốc gãi gãi đầu.
“Được rồi, các sư huynh giúp em thu dọn đồ đạc, mau chóng đi, xe của đội đang ở bên dưới đợi đấy, sư huynh muội chúng ta có gì lên xe từ từ nói.”
Sau đó Đào Tinh Úy gần như bị các sư huynh xách xuống lầu.
Cô ở trên xe buồn bã nhìn tòa nhà điều trị nội trú, trong lòng phút chốc lại có cảm giác giống như tên tội phạm bị xe cảnh sát bắt về ăn cơm tù.
Cô lấy điện thoại ra, không ngừng mở ra giao diện tin nhắn, khẽ nghĩ ngợi, vẫn là gửi một câu: [Bác sĩ Tần, em có chút việc phải rời khỏi bệnh viện, ngày mai gặp!]
Trương Lai Siêu ngồi ở phía sau cô, luôn thấy cô cầm điện thoại than vắn thở dài, liếc nhìn vài lần đều không nhìn thấy, bèn trêu chọc nói: “Đang trò chuyện với ai đấy? Anh thấy em xoắn xuýt sắp thành cuộn dây thừng rồi.”
Vương Bân cũng chen vào: “Anh cũng thấy vậy, Đào Đào, em nói có phải ở bệnh viện lâu rồi, thuốc nước truyền vào trong não, tính tình biến thành Lâm Đại Ngọc rồi không.”
“Em mới không có!”
Cô rõ ràng là thiếu nữ xinh đẹp thanh xuân vô địch được không?
“Vậy em nói xem, chỉ bảo em tạm thời xuất viện về đội thôi, sao lại khó chịu như vậy?”
Vương Thâm là người khá cẩn thận, khẽ ho một tiếng, lặng lẽ suy lí nói: “Vừa rồi ở bệnh viện tôi có nhìn thấy, bác sĩ chủ trị của Đào Đào là Tần Thận.”
“Tần Thận? Là ai? Tên này nghe ra có chút quen tai ấy nhỉ!”
“Đm! Không phải là cái người sáu năm trước đến đội chúng ta thực tập thay tã cho Đào Đào đấy chứ!”
Đào Tinh Úy nghiêng nửa người cho Trương Lai Siêu một đấm, “Tã gì chứ! Không biết đừng nói bậy! Băng vệ sinh! Cái đó gọi là băng vệ sinh!”

Chuyện Đào Tinh Úy thầm thích một thực tập sinh trong đội y tế sáu năm, các sư huynh có quan hệ với cô đều biết, thỉnh thoảng còn lấy chuyện này ra trêu chọc cô. Bọn họ luôn cho rằng thực tập sinh đội y tế đó là Đào Tinh Úy tưởng tượng ra, không ngờ đến quả thật có người này! (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
Trương Lai Siêu vỗ chiếc chân to, “Đào Đào em không nói sớm! Nếu sớm biết có người này, còn ở cùng một thành phố với chúng ta, các sư huynh nói gì cũng sẽ trói lại cho em! Sau đó ấn đầu anh ta cho em xử lý!”
Đào Tinh Úy xoay đầu dựa vào thành ghế, xem ra có chút thất vọng, “xí” một tiếng, bất mãn nói: “Anh ấy không giống các anh.”
Bác sĩ Tần của cô, ai cũng sánh không được.
Vương Thâm cười hỏi: “Vậy thông qua sự cố gắng của em, tiến triển đến bước nào rồi?”
Đào Tinh Úy cúi thấp đầu, ở trước mặt sư huynh không kiêng kị điều gì: “Hôn rồi……”
“F*ck! Vậy không phải hai người đã ở bên nhau rồi?”
Trương Lai Siêu nhìn chăm chú biểu cảm của Đào Tinh Úy, thì biết việc này còn chưa này, lại “Đ.m.” một tiếng: “Lại là một tra nam chơi trò mập mờ không chịu trách nhiệm?”
Đào Tinh Úy đang muốn giải thích.
Lúc này Tần Thận đột nhiên trả lời tin nhắn: [Đi đâu.]
Tin nhắn này có chút bất ngờ đối với Đào Tinh Úy.
Cô thậm chí cho rằng Tần Thận sẽ không trả lời tin nhắn này, theo dáng vẻ bình thường lạnh lùng của anh, nếu có trả lời cũng chỉ trả lời một chữ “ờ” thôi.
Đào Tinh Úy vội hỏi: “Sư huynh, các anh không phải đã nói chuyện em xuất viện, đã có người nói với phía bệnh viện rồi sao? Tại sao Tần Thận anh ấy còn chưa biết?”
“Mặt mũi của chú Ngô lớn, đoán chừng là trực tiếp tìm chủ nhiệm khoa nói rồi, không kịp chào hỏi đến vị bác sĩ nhỏ dưới tay.” Vương Bân nói.
Đào Tinh Úy gật gật đầu, “Nếu nói như vậy, em phải nói với anh ấy tiếng.”
Cô đang muốn soạn tin nhắn trả lời cho Tần Thận, Trương Lai Siêu ngồi ở hàng sau bỗng cướp điện thoại của cô, gọi qua số điện thoại ở giao diện tin nhắn đó.
“Sư huynh, anh trả lại cho em!”
Đào Tinh Úy tức giận, đang muốn cướp lại điện thoại, thì bị Vương Thâm kéo lại.
Vương Thâm đưa mắt ra hiệu với cô, khiến cô tạm thời tin tưởng bọn họ, yên lặng quan sát tình hình.
Một giây sau.
Tần Thận tiếp điện thoại, giọng nói lạnh nhạt: “Em đi đâu rồi?”
“Ha, ngại quá ấn sai rồi, không ngờ điện thoại lại phát ra ngoài.”
Nghe thấy là giọng nói của đàn ông, Tần Thận lập tức nghiêm nghị, giọng nói trở nên ác liệt: “Cậu là ai? Đây là điện thoại của Đào Tinh Úy. Cậu để cô ấy nhận điện thoại.”
Trương Lai Siêu phát huy mặt ngang ngược không nghiêm túc thường ngày đến trình độ cao nhất: “Mẹ kiếp, ông đây còn chưa hỏi anh là ai đấy! Cô ấy vừa mới cùng tôi lăn qua lăn lại mệt rồi, bây giờ đang ngủ, không tiện nhận điện thoại, cảnh cáo anh sau này đừng đến làm phiền người phụ nữ của ông nữa!”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.