Nắm đấm nhỏ

Chương 6


Đọc truyện Nắm đấm nhỏ – Chương 6:

Một ngày này Đào Tinh Úy ở trong bệnh viện trải qua hơi thảm.
Không nhìn thấy người mình thích, bên tai còn luôn có một người phiền phức giàu tinh thần lải nhải không dứt, lỗ tai sắp mọc đầy kén rồi.
Hàn Lê lúc này đang chẹp chẹp cắn quả táo, “Bạn bệnh, sao hôm nay không có người đến thăm cô? Ba mẹ bạn bè cô chẳng lẽ không biết cô nhập viện ư?”
“Ờ, bọn họ quả thật không biết.”
Cô cố gắng nghĩ đến trọng tâm câu chuyện, nhưng không có hiệu quả.
“Khà khà, vậy chúng ta là người cùng đường rồi, ba mẹ tôi cũng không biết, nếu bị ba mẹ tôi biết tôi đánh nhau với người ta đến nổi vào viện, đm, vậy cuộc sống một năm này của tôi coi như triệt để xong rồi! Đến chiếc Small Mercedes-Benz của tôi trở về cũng bị ba tôi tịch thu luôn!”
Đào Tinh Úy: ……
Hàn Lê là một phú nhị đại.
Cô không hiểu người giàu có những năm nay đối với con cái của mình sao lại có yêu cầu thấp như vậy nhỉ, lại có thể nuôi được đứa con trai ngốc nghếch như vậy chứ.
“Bạn bệnh, buổi sáng tôi nhìn thấy trên thẻ đầu giường cô viết là cô sinh năm 00, thì ra là một em gái nhỏ. Em gái nhỏ, em học xong cao trung chưa? Bây giờ chắc là cao tam nhỉ? Em có nghĩ đến học đại học nào chưa, thích nghề gì, nếu không anh trai chỉ đường giúp em? Anh đã từng làm người tuyên truyền ý chí nguyện vọng và chiêu sinh trong trường học chúng ta đấy.”
“Không cần, từ tiểu học tôi đã thôi học rồi.”
“Đm, ngầu như vậy! Lúc nhỏ tôi cũng chán học, vẫn là bị ba mẹ ấn đầu cứng rắn bắt học đến đại học! Từ sau tiểu học cô luôn không đọc sách, vậy lúc cô không đi học thì bình thường làm gì? Buôn bán? Hay là chuyển gạch?”
Đào Tinh Úy híp mắt phóng ra một ánh mắt sắc bén, lại cúi đầu thờ ơ lướt Ipad trên tay, nói mà không suy nghĩ: “Con dâu nuôi từ bé.”
Hàn Lê phun ra một miệng táo đang nhai trong miệng, mất hết hình tượng, vung vãi khắp nơi.
Đào Tinh Úy tiện tay vớ lấy cái gối ném qua đập vào đầu cậu, “Cái rắm, anh phun đến bên tôi luôn rồi này!”
Hàn Lê uống một ngụm nước mới hòa hoãn lại, đỡ chiếc chân bị thương của mình, cười đến mức đau bụng, nhếch nhác buồn cười xin lỗi Đào Tinh Úy.
“…… Xin lỗi xin lỗi, thực sự là quá buồn cười rồi, tôi thật sự không cố ý đâu. Nhưng mà, cô là loại con dâu nuôi từ bé được người ta mua về thật ư?”
Cô mặc kệ cậu ta.
 Hàn Lê càng cho là thật.
“Vậy cô nhập viện rồi, vị hôn phu của cô cũng không đến thăm cô sao, rõ ràng là gia đình đó không vừa ý cô dâu nuôi từ bé là cô đây. Nếu không cô dứt khoát nói với tôi, lúc ba mẹ cô bán cô cho gia đình đó làm con dâu nuôi từ bé được trả bao nhiêu tiền, tôi trả giá gấp mười lần, để gia đình đó chuyển cô sang cho tôi?”
Đào Tinh Úy lại hung ác ném một chiếc gối qua.
Hàn Lê vội che lấy mũi mình “ui da ui da” kêu đau, khóe miệng lại kéo ra một nụ cười ti tiện.
Lúc này, Đào Tinh Úy mới nhìn thấy Tần Thận không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, cô vội vàng chỉnh sửa dáng vẻ, muốn ngoan ngoãn ngồi lại trên giường, mới phát hiện hai chiếc gối của mình đều ở chỗ Hàn Lê, sau đó cả người cứ thế nằm xuống. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
Anh đi vào, phòng bệnh vốn ồn ào đột nhiên lạnh đi vài độ.
Anh đi đến giường của Hàn Lê trước lấy hai chiếc gối của Đào Tinh Úy.

Hàn Lê vốn đang ôm hai chiếc gối đó không muốn buông tay, định đích thân trả thù lại Đào Tinh Úy. Kết quả Tần Thận vừa vào, cậu ta run cầm cập một cái, lập tức hai tay dâng hai chiếc gối lên.
Tần Thận lại mặt không đổi sắc đi đến giường mười tám, khom lưng kê hai chiếc gối ngay ngắn ở sau lưng Đào Tinh Úy, để cô có thể nằm dễ chịu.
Mặt anh cách mình chưa đến nửa nắm tay.
Đào Tinh Úy không hiểu sao lại xấu hổ, căn môi nói: “Bác sĩ Tần, cám ơn nhé.”
Trước kia lúc Tần Thận đến kiểm tra phòng, trong phòng bệnh chỉ có một bệnh nhân là Đào Tinh Úy. Bây giờ có nhiều thêm một người vướng víu, trong lòng cô có phần không thoải mái lắm.
Thế là cô đợi Tần Thận đi qua, lập tức kéo kín hai lớp rèm trên trần lại, chặt chẽ không lọt gió, biến thành không gian riêng tư chỉ có cô với anh.
Hàn Lê không vui: “Kéo chặt như thế làm gì? Tôi lại không nhìn lén các người, có bệnh à.”
Đào Tinh Úy: “Cay mắt anh!”
Hàn Lê: “???”
Tần Thận nhíu mày, thẳng người dậy, lạnh lùng hỏi: “Hôm nay có chỗ nào không thoải mái không?”
“Có chứ ạ.”
Cô cười ngốc nghếch nhìn anh, không biết bản thân đang nói gì.
Cô ngừng giây lát, lại vội ở trước mặt anh bổ sung nịnh nọt: “Nhưng mà em vừa gặp anh chỗ nào cũng thoải mái hết.”
Hàn Lê cách một thành giường nghe được câu này tỏ ý ghét bỏ, buồn nôn một trận, nói chen vào: “Bạn bệnh, chẳng lẽ cô chính là con dâu nuôi từ bé của bác sĩ Tần chứ? Bằng không cô có thể ở sao lưng người nhà trêu chọc đàn ông?”
Cô vén một góc rèm lên, thò đầu ra nhỏ giọng mắng: “Liên quan gì đến anh chứ!”
Tần Thận duỗi tay ngăn lại cánh tay của cô, ấn trở lại trong màn, nghiêm giọng nói: “Nằm yên, chớ động bừa.”
“Ờ ờ, được rồi.”
Đào Tinh Úy rụt đầu lại, giây sau lập tức trở nên dịu dàng đáng yêu.
“Tuần sau có thể tháo thạch cao rồi, đoạn thời gian này vẫn phải tịnh dưỡng. Tay phải cố gắng đừng ra sức, cũng đừng tùy tiện đi lại.”
“Ừm ừm, em đều nghe anh hết.”
……
Buổi sáng Tần Thận bận xong thì lái xe về nhà một chuyến, nói đúng hơn là về nhà ông cụ Tần. anh 
Thật ra Tần Thận sớm đã tự mua một căn nhà một người ở ngay gần bệnh viện số sáu, ngoại trừ mỗi tháng định kỳ về nhà ăn một bữa cơm, còn lại anh gần như không về nhà lớn bên này.
“Ơ, thiếu gia về rồi, lão gia từ sớm đã căn dặn tôi làm rất nhiều món cậu thích ăn đấy.”
Dì giúp việc luôn là người có sức sống nhất trong ngôi nhà này, ít nhất giọng nói của bà còn có thể khiến cho Tần Thận có thể mơ hồ cảm nhận được một chút cảm giác hương vị gia đình.

Tần Thương Hải đeo chiếc kính lão đang đọc báo, trượt kính lão xuống, ánh mắt xuyên qua mảnh kính lão, đánh giá Tần Thận từ cửa đi vào.
Ngay thẳng thực thà, công bằng chính trực, xem ra tính cách giống hệt lúc ông còn trẻ, cũng tốt.
Hai cha con cùng ngồi ăn cơm, sau khi nói một chút tình hình gần đây về học thuật, dường như không còn gì có thể trò chuyện tiếp nữa.
Bầu không khí trong gia đình này y như đã chết lặng từ lâu.
Tần Thương Hải lại cầm lên tờ báo tiếng Anh, lật sang một tờ, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, trầm giọng hỏi: “Nghe người trong bệnh viện các con nói, gần đây có một nữ bệnh nhân đang theo đuổi con?”
Đũa trong tay Tần Thận ngừng giây lát, nói: “Không có chuyện này. Trẻ con quấy rối mà thôi.”
“Quấy rối sao có thể quấy đến ta cũng biết? Tốt nhất là nghĩ cách nào đó xử lý cho tốt, đừng để đến lúc đó càng ồn càng to chuyện.”
Tần Thận im lặng, không lên tiếng.
Tần Thương Hải khịt mũi, nếp nhăn trên trán xếp chồng lên nhau, trong vẻ già nua lộ rõ uy nghiêm.
“Ta cũng không phản đối con nói chuyện yêu đương, dù sao tuổi đã lớn rồi, tuy nói trên công việc không có thành tựu gì lớn nhưng cũng coi như là ổn định, cũng nên có một người hiền đức phù hợp giúp con coi sóc gia đình. Người này đầu tiên phải xứng với con, có thể hiểu được công việc của con, nhưng không thể là bệnh nhân được con từng điều trị. Bằng không nếu bị truyền ra ngoài, rất không dễ nghe.”
 
Tần Thận thong thả nuốt cơm trong miệng, gác đũa xuống, đứng lên nói: “Con ăn no rồi, lát nữa bệnh viện còn có một cuộc họp. Ba, tháng sau con lại đến thăm ba.”
Mặt ông cụ dựng đứng lên, nhịn không được có chút kích động: “A Thận, ba chỉ không muốn trong hôn nhân con đừng giẫm lên vết xe đổ của ba. Đừng ở bên người không phù hợp với mình, nếu không sẽ không có kết quả tốt!”
Tần Thận thay dép lê, lạnh nhạt nói: “Con biết rồi, nhưng ít nhất sẽ chẳng đến mức như vậy. Bởi vì tương lai con sẽ không để, ngay cả mẹ của đứa bé là ai cũng không dám nói với nó.”
Trong câu nói này mang theo vẻ châm biếm, nhưng anh đối với ba mình xưa nay đều là vẻ mặt vô cảm như vậy, thái độ không mặn không nhạt.
“A Thận!”
Tần Thương Hải dù cho tức giận, cũng đành phải để anh đi.
……
Buổi chiều giữa hạ, mặt trời chói chang phủ đầu.
Đào Tinh Úy mỗi lần ở trước mặt Tần Thận đều luôn miệng đồng ý: không làm cái này, không làm cái kia, ngoan ngoãn uống thuốc, đảm bảo cố gắng hồi phục.
Nhưng chưa được bao lâu, cô lại một mình lén chuồn ra khỏi bệnh viện, đến cửa hàng đồ ngọt gần bệnh viện mua kem.
Ăn uống ở trong đội của cô bị khống chế vô cùng nghiêm khắc, từ sau mười hai tuổi vào đội đến nay số lần cô được ăn kem có thể đếm trên đầu ngón tay, Thi Minh và Ngô Đại Long cũng chưa từng cho phép cô chạm đến bất kỳ những thực phẩm rác rưởi này. (Đọc full cũng như ủng hộ nhóm dịch tại lustaveland.com nhé mọi người)
Bây giờ đã vào hạ rồi, thừa dịp lúc bệnh viện không có ai nhìn thấy, cô lại thèm ăn. Mỗi ngày sau bữa cơm trưa đều đến đây mua một cây kem, luân phiên thay đổi nếm thử hết các loại mùi vị.

Hôm nay là vị matcha, mùi vị còn ngon hơn so với vị chocolate của hôm qua.
Cô luôn ở khu cây xanh công cộng lầu dưới bệnh viện ăn xong mới về phòng, tránh bị bác sĩ y tá trên tầng lầu nhìn thấy. Nếu ngày nào đó bọn họ lỡ miệng nói với chú Ngô, có khi ông sẽ thật sự phái bảo vệ đến nhìn cô chăm chú một ngày hai mươi bốn tiếng mất.
Cô ngồi xổm trên đất, tay trái cầm kem ốc quế, mỹ mãn liếm kem.
Trên đời này thú có thể khiến Đào Tinh Úy cam tâm tình nguyện chịu thua, ngoại trừ Tần Thận, sợ là chỉ có kem thôi.
“Dong dong dong”
Bỗng nhiên truyền đến âm thanh đập kính xe, ngay ở bên tai.
Sau lưng dừng lại một chiếc con màu đen.
Đào Tinh Úy vội đứng dậy quay đầu nhìn, liền thấy Tần Thận ngồi ở vị trí lái, chậm chạp hạ kính bên tay lái xuống.
Thì ra chiếc Audi màu đen này là xe của Tần Thận!
Giây đầu tiên cô nhìn thấy Tần Thận thì khá vui vẻ, sau đó bỗng nhiên nghĩ lại có chỗ nào đó không đúng, ngơ ngác một giây, lập tức vội giấu cây kem ra sau lưng.
Nhưng đã bị anh bắt ngay tại trận rồi.
“Tôi đã từng nói với em, ít ăn đồ ngọt, tĩnh dưỡng ít đi lại, em có nhớ không?”
Giọng nói anh nghiêm khắc, nghe ra hình như tâm tình không được tốt, mí mắt hẹp dài hơi híp lại, hung ác có chút dọa người.
Nhưng mà cô chỉ ăn một cây kem mà thôi, lại có thể khiến anh phản ứng lớn như vậy.
Đào Tinh Úy gật gật đầu, lại ra sức lắc lắc đầu.
Anh trầm mặt, duỗi tay đến bên kính, chỉ về phía cô.
Đào Tinh Úy ngẩn ra tại chỗ.
Cô hết sức khó xử, trong vài giây ngắn ngủi, ruột thẳng trong lòng cô bắt đầu xoắn xuýt dao động.
Cuối cùng giữa Tần Thận và kem, cô vẫn nên làm việc nghĩa không được chùn bước mà chọn người đàn ông này.
Dẫu sao kem thì không cần phải dỗ, không có lúc này thì có lúc khác có thể lén lúc đi mua ăn. Nhưng người đàn ông này nếu như tức giận thì không dễ dỗ chút nào, thậm chí còn giống như lần trước cắn ngược lại cô một ngụm.
Thế là cô đau khổ mặt mày, gian nan nhét cây kem vào tay anh.
Trong tay Tần Thận lập tức có nhiều thêm một cây kem đã bị ăn còn lại một nửa.
Cô vốn ăn rất chậm, không nỡ ăn hết nên từ từ liếm, lúc này kem đã tan gần hết, bơ lỏng màu xanh ở dưới đáy thấm ra, dính trên ngón tay thon dài trắng nõn của Tần Thận.
Bác sĩ đều có bệnh sạch sẽ.
Sắc mặt Tần Thận phút chốc trở nên không chịu nổi, kiềm chế tinh thần chống đối, đầu tiên lau thứ dính dính trên tay trước, rồi gói lại phần đáy ốc quế của kem, trả lại cho Đào Tinh Úy.
“Tôi chỉ là chỉ mặt em, dây phải khắp nơi.” Anh hết cách đành nói.
Đào Tinh Úy nhìn cây kem đã mất rồi còn có được, vừa nghe, vội cười vui vẻ nằm bò bên cửa sổ xe, liều mạng nhét cái đầu nhỏ vào trong xe.
“Khắp nơi chỗ nào?”

“Bên miệng, còn có trên mũi.”
“Đều là cái gì?”
“Kem, màu xanh.”
“Bác sĩ Tần, tự em lau không được nè, anh giúp em lau sạch được không?”
Cô cười dựng thẳng mày, tỏ ý bản thân một tay phải cầm kem, tay còn lại vẫn còn phế.
Trước trán Tần Thận nhiều thêm vài đường hắc tuyến. Giống như nhiều năm trước, trong mắt anh không hề chứa bất cứ việc dư thừa nào khác, sau đó rút một tờ khăn giấy ướt, duỗi tay đến bên môi cô nhẹ nhàng lau hai cái, động tác rất dịu dàng.
Cô rất hưởng thủ.
Tờ khăn giấy này có một loại mùi hương cực kỳ nhạt, cô miêu tả không được giống, đại khái gần giống như các loại nước hoa nổi tiếng. Nếm không được ngửi lại thấy thơm ngọt dụ người hơn so với vị matcha còn sót lại ở kẽ răng.
“Ăn xong cây này, trước khi xuất viện không được phép chạm đến nữa.”
“Nhưng em thèm ăn mà. Vậy, nếu không ăn cái này, em có thể ăn anh không?”
Đào Tinh Úy lại cong đôi mắt, mỉm cười ngọt ngào với anh.
Thiếu nữ dưới ánh mặt trời, da thịt trắng trong suốt như tuyết, lại bởi vì rèn luyện thể thao thường xuyên nên hai má giống như được phủ một lớp má hồng sống động tự nhiên, môi có lẽ là bị kem đông đến đỏ hồng.
Thanh xuân tươi đẹp khiến người khác không dời mắt được, giống như một tiểu yêu tinh vừa tu luyện thành hình người, lờ mờ không biết, lại không sợ hãi gì ở tại nhân gian chạy nhảy khắp nơi.
Tần Thận cảm thấy có một tia sáng từ bên người cô chiếu vào, vén mở lớp sương mù che phủ tòa thành phố này, anh bất giác nhếch khóe miệng.
Quả thật là trưởng thành rồi.
Lại dự tính muốn ăn cả anh.
“Nhập viện một thời gian, việc buôn bán của cửa hàng hoa nhà em có người lo liệu không?” Tần Thận bỗng nhiên hỏi biếng nhác gõ ngón tay bên rìa cửa sổ xe.
Đào Tinh Úy sững sờ, ấp úng giây lát, nói: “Có chứ…… cái người lần trước đưa em đến bệnh viện, ông ấy là chú ruột của em, bình thường đều là chú ấy trông coi cửa hàng hoa đấy.”
Từ một cựu anh hùng thể thao lại đi bán hoa cũng khá tốt ấy chứ, chỉ là uất ức cho chú Ngô một chút.
Ai bảo cô lúc đó nhất thời vui vẻ lên lỡ mồm nói dối, nên đành nghĩ cách rào trước đón sau vậy.
“Sao anh bỗng nhiên lại hỏi việc này?”
“Chẳng lẽ muốn đặt hoa?”
“Tặng cho ai thế?”
“Chắc không phải là người phụ nữ lần trước em nhìn thấy chứ!”
Năng lực lí giải của Đào Tinh Úy gần đây bỗng nhiên tăng vượt bậc, một câu nói của anh có thể lập tức đào mở ra bốn tầng hàm ý.
Ngón tay của Tần Thận dừng giây lát, nhìn Đào Tinh Úy, đáy mắt lướt qua ý cười cực nhạt.
“Tôi chỉ tò mò một cách đơn thuần thôi, em đổi nghề từ lúc nào thế.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.