Đọc truyện Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa – Chương 12
Nếu muốn hỏi, ngày nghỉ Từ Kiều Diễm và Từ Tiểu Minh thích đi nơi nào nhất? Đáp án của hai người tuyệt đối nhất trí –
Gần nhà bọn họ có một trung tâm thương mại, trong đó có thế giới trò chơi.
“Anh Úy, chị Úy, còn có cậu Từ, các người lại tới nữa!” Nhân viên ở thế giới trò
chơi vừa thấy được bóng dáng đám người, nụ cười lập tức cứng nhắc, sắc
mặt khi nhìn thấy khách quen nháy mắt trắng xanh, giống như nhìn thấy
vật gì rất đáng sợ vậy.
“Hello!”
Từ Kiều Diễm cùng Từ Tiểu Minh khoái trá chào hỏi nhân viên phục vụ, còn Úy Thượng Đình vẻ mặt lại thật áy náy — thực xin lỗi, hôm nay lại phải đến phiền mọi người.
Trong thế giới trò chơi có vô số trò chơi kỳ lạ, nhưng chị em họ Từ cũng không để vào mắt, mục tiêu của bọn họ chỉ có một –
Máy trò chơi bên kia, chỉ cần duy trì vị trí số một, liên tục qua cửa mười lần, có thể đạt được một ngàn phiếu thưởng.
Dùng một trăm tệ mua tiền xu trò chơi, ba người chia nhau.
Từ Kiều Diễm một đồng, Từ Tiểu Minh một đồng, những cái khác đều đưa hết cho Úy Thượng Đình.
“Anh có phải lấy quá nhiều rồi hay
không?” Người đàn ông thay mấy nhân viên sắc mặt càng lúc càng trắng
bệch đang đứng ở phía xa hỏi.
“Không có đâu!” Hai người còn lại đồng thanh nói.
Trận chiến đầu tiên, Từ Tiểu Minh, đáng tiếc mới tiến vào vòng thứ hai, liền rớt xuống hạng chín, bị loại!
Trận chiến thứ hai, Từ Kiều Diễm, bình
thường huấn luyện cũng không phải là giả, thành tích chiến đấu vượt qua
Từ Tiểu Minh, nhưng ở vòng thứ ba, vẫn bị loại! “Đáng tiếc, lần sau em
nhất định sẽ tốt hơn.”
Cuối cùng, đến phiên Úy Thượng Đình ra sân.
Mắt nhìn thấy trên tay người đàn ông cầm tám đồng xu, các nhân viên ở đây đều vẻ mặt khổ sở.
Bọn họ biết được khách hàng này thực
đáng sợ, cô gái và thiếu niên thì tàm tạm thôi, đáng sợ nhất chính là
người đàn ông kia, mỗi khi đến lượt anh ngồi xuống cái máy, tất cả giải
thưởng hôm nay đều sẽ bị lấy trống trơn.
“Anh Úy, em muốn cái điện thoại búp bê
bọt biển kia, còn có cái hộp bút chì, con chuột, áo T-shirt, tóm lại,
tất cả những thứ có búp bê bọt biển em đều phải lấy!”
“Anh cảnh sát giao thông kiêm anh rể, em muốn cái gối ôm hình Luffy trong Vua Hải Tặc, vỏ điện thoại, còn có túi Chopper. . .”
Úy Thượng Đình thở dài một hơi, vì nhu cầu của bà xã cùng em vợ, anh đem tiền xu đẩy vào máy chơi game .
Hình ảnh xuất hiện, anh thuần thục chọn hạng, trò chơi bắt đầu!
Không bao lâu sau, đinh đinh, liên tục
mười cửa đều vượt qua thành công, máy chơi game vang lên tiếng nhạc lớn, chúc mừng vị khách may mắn.
Hai lần, ba lần, bốn lần. . . Liên tục
tám lần, những khách hàng khác tất cả đều chạy tới nơi này xem cảnh
tượng hiếm thấy, máy trò chơi liên tục nhả ra phiếu thưởng.
Đây là đương nhiên, chẳng qua là một máy chơi game đua xe, gặp phải tuyển thủ cầm giải quán quân, cũng chỉ có
thể nhận thua mà thôi.
Úy Thượng Đình cũng rất bất đắc dĩ, tài
năng của mình lại bị dùng ở máy chơi game; vui nhất chính là chị em họ
Từ, hai người tay cầm tám nghìn phiếu thưởng cười toe toét.
“Hai người không biết như vậy là hơi quá đáng sao?”
“Làm sao có thể? Khu trò chơi này mở cửa cho khách tới chơi, nào có chuyện khách hàng thắng thì kêu quá đáng
chứ? Cái này cũng giống như mở sòng bạc vậy, chẳng lẽ khách đến chơi
thắng tiền, cũng không cho người ta mang tiền đi sao?”
Cô nói như vậy cũng không sai! Nhưng đám nhân viên đáng thương kia, ngày mai sẽ bị ông chủ mắng rồi. Bọn họ một
tháng qua hai lần, phần thưởng gần như đều bị bọn họ lấy hết, khu vui
chơi này về sau phải kinh doanh như thế nào đây?
Hai người ôm chiến lợi phẩm phong phú,
không đếm xỉa đến sắc mặt nhân viên phục vụ đang bi thảm tới cực điểm,
vui sướng theo chân bọn họ vẫy tay nói tạm biệt.
Hôm nay cám ơn lại chiêu đãi!
– Hết trọn bộ –