Đọc truyện Nam Cung Phu Nhân, Em Muốn Thoát Khỏi Tôi? – Chương 22
Sáng hôm sau là ngày nghỉ, nên Nam Cung Long cũng không thức dậy sớm.
Tỉnh giấc vào chững 9h sáng, bàn tay hắn sờ soạng bên giường thì thấy mỹ nữ đã không còn bên cạnh, ga giường đã lạnh.
Hắn khó chịu ngồi dậy, đôi mắt nheo lại nhận cái nắng gắt từ bên ngoài chiếu vào, hắn nhìn 4 góc quanh phòng thì thấy chả có ai. Trên giường vẫn còn lưu lại mùi hương của Tuyên Vân Phi, Nam Cung Long lấy điện thoại rồi gọi cho cô.
Rèm cửa cũng chưa mở ra, bên trong căn phòng mang lại cảm giác thoải mái cho con người ta chỉ muốn nằm gục xuống
[Anh dậy rồi à?.] Tiếng cô trong trẻo từ trong điện thoại vọng ra, hắn có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt quanh Tuyên Vân Phi.
[Anh vừa dậy, em đang ở đâu đấy. Đã đi lâu chưa] Giọng hắn vừa tỉnh thật khàn đặc, giọng nói uể oải vừa lười nhác vừa có sự quan tâm.
[Em đi từ sớm không đánh thức anh dậy vì dù sao cũng là ngày cuối tuần. Em đang ở công ti nội thất]
[Thế trưa em có về nhà ăn cơm không?]
[À ừm…về nhà anh ăn ấy à? Vâng, trưa em về.] Tuyên Vân Phi nghe hắn nói “về nhà” trong lòng lại cảm thấy thao thức, nghe được 2 từ ấy trong lòng cô cảm thấy thật lạ. Lâu rồi chưa ai nói với cô câu này.
[Về nhà của chúng ta, anh nói với mẹ chờ em. Em ở đấy đi anh ra đón.] Nam Cung Long đứng dậy lấy bộ vest từ trong tủ.
[Kh…không cần. Em tự đi về.]
[Ngoan, đừng cãi lời anh. Tầm 15 phút nữa anh đến chỗ em.] Hắn ngắt máy rồi đi sửa soạn.
Chưa đầy 5 phút sau, Nam Cung Long đã đi xuống dưới phòng khách. Nam Cung phu nhân thấy hắn đi xuống liền hỏi.
“Con bé đi đâu từ sớm. Còn con bây giờ mới dậy, giờ con đi đâu đấy?.” Trang Nguyệt Oan tay ăn dưa hấu, tay cầm smartphone nghịch ngợm.
“Con đi đón cô ấy. Trưa nay chúng con sẽ về nhà ăn cơm, mẹ bảo đầu bếp nấu vài món đơn giản là được rồi. Chúng con không ăn cầu kỳ, thế thôi con đi.” Hắn hôn lên má bà một cái rồi vội ra khỏi cổng.
Hai mẹ con nhà hắn là thế, luôn yêu thương nhau. Mặc dù đôi lúc có bất đồng quan điểm nhưng không bao giờ hắn thất lễ với Nam Cung Phu nhân nửa lời.
“Con trai đi cẩn thận.” Nam Cung Phu nhân cười tủm tỉm, ánh mắt tràn ngập tia vui sướng.
…
Tuyên Vân Phi đang ở khu vực chọn giường và nội thất trong phòng ngủ. Phòng cô chọn tông màu trắng nâu hơi hướng cổ điển, cô chọn giường lớn là chủ yếu.
Tuyên Vân Phi thích cảm giác thoải mái mỗi buổi sáng hay mỗi ngày đi làm về có thể ngả lưng không ưu phiền trên một chiếc giường êm ái và dư sức co cô lăn lộn.
Trong khi đang say sưa với những mẫu tiết kế giường bắt mắt. Phía sau lưng cô nghe thấy tiếng nhân viên gọi cái tên quen thuộc.
“Nam Cung chủ tịch, Tuyên tiểu thư ở bên này.” Quản lý thận trọng mời hắn đi đến gần cô, nhìn thấy vẻ mặt cương nghị của Nam Cung Long, cô lại cảm thấy có chút muốn cười.
“Người có cần tôi tư vấn gì không?”
“Không cần, tránh xa một chút.” Hắn muốn có không gian riêng với Tuyên Vân Phi, hắn muốn cô có cảm giác thoải mái.
Người quản lý nghe hắn nói thế cũng mau chóng đi tiếp khách nhường lại không gian riêng cho 2 người. Thường các cặp tình nhân đến đây thường tâm đắc nhất với khâu chọn giường ngủ.
Tuyên Vân Phi hôm nay mặc áo len cổ lọ màu trắng được khoác một cái vest nữ màu cafee nâu bên ngoài, kết hợp với quần tây dài cùng màu áo vest.
“Đã chọn được cái nào ưng ý chưa?.” Nam Cung Long ôm lấy eo cô sát vào người mình, ân cần hỏi. Mỗi khi đứng cạnh Tuyên Vân Phi, đều có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoãng nhẹ nhàng từ hương hoa nhài thơm ngát.
Nam Cung Long thật sự rất thích cảm giác được ôm người phụ nữ này trong vòng tay, dường như muốn ôm trọn toàn bộ cơ thể cô mà mặc bỏ thế giới bên ngoài.
“Vẫn chưa, anh nói xem ở đây cái nào cũng đẹp nhưng không biết nên chọn cái nào phù hợp nhất.” Cô lắc đầu ngao ngán, cô không nói điêu. Ở đây loại nào cũng đẹp nhưng cái thật sự phù hợp nhất thì lại không thấy.
“Anh thấy chọn giường cũng dễ. Em chỉ cần chọn loại cùng màu với màu tường, rồi chọn loại nệm thật êm, giường lại lớn dư chỗ cho 2 người, chịu lực tốt…” Nam Cung Long ngừng lại rồi còn thì thào bên tai cô nói tiếp:
“…à còn phải chống rung.” Cô nghe hắn nói thì 2 bên tai, 2 bên má dường như không bao giờ đỏ hơn được nữa.
Tuyên Vân Phi đánh vào ngực hắn nhẹ một cái.
“Anh đừng có linh tinh, chọn giường cho em chứ không phải cho anh. Hay cứ chọn bừa, em quanh quẩn ở đây cả tiếng rồi.” Tuyên Vân Phi thật sự rất mất kiên nhẫn với lối suy nghĩ khắt khe của mình. Cô không ưa được loại giường nào cả.
Vừa dứt lời, đôi mắt cô bỗng sáng lên. Phía trước cô vài bước là loại mà cô đang tìm kiếm.
Chiếc giường này thiết kế cũng rất basic. Khung giường bằng gỗ trơn, 2 bên đầu giường là tủ gỗ nối liền với khung giường. Đi kèm gra giường theo kiểu châu Âu, nệm giường cũng êm thấm hút tốt. Không làm khó ngủ.
“Cái này, đóng gói lại cho tôi.” Tuyên Vân Phi đồng thanh với một người phụ nữ. Cô nhìn sang bên phải, ẩn sâu trong tim cô bỗng thót lên một cái nảy người.
Cô bất ngờ khi bắt gặp khuôn mặt ấy lần nữa, An Phương Trân. Cô ta quay người lại nhìn Tuyên Vân Phi càng khiến cô bất ngờ hơn với cái bụng lớn của An Phương Trân.
“C…cô Tuyên, lâu rồi không gặp.” An Phương Trân ấp úng chào hỏi cô. Đôi mắt không dám nhìn thẳng vào người đàn ông phía sau, cô ta áy náy..
“An Phương Trần, b..bụng cô.” Ánh mắt cô nhìn vào bụng của cô ta, cô không nghĩ rằng có thể gặp lại người đàn bà này ở đây.
Về việc những năm trước, Tuyên Vân Phi cảm thấy hận nhưng cô thiết nghĩ. Cho dù có hận đến mấy, thì cũng chỉ khiến cô cảm thấy bứt rứt.
Tuyên Vân Phi vốn nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cô ta, nhưng biết sao được lại có thể nhìn thấy An Phương Trân với bộ dạng này.
“T..tôi đang có thai.” An Phương Trân thấp giọng nói, bộ dạng của cô ta lúc này thật yếu ớt. Thậm chí làm cô có chút bất ngờ với dáng vẻ mưu mô trước đây.
“Ch…chúc mừng cô.” Bầu không khí nói chuyện có vẻ không được tự nhiên, hay là khó thở nữa kia chứ.
Vốn là mối quan hệ của cô và An Phương Trân đã không được tốt, cộng thêm các việc phát sinh khi xưa càng khiến cho cuộc trò chuyện trở nên khó xử.
“Chào hỏi cũng xong rồi. Thanh toán xong ta về, Phi.” Nam Cung Long chán ghét không muốn nhìn An Phương Trân, người phụ nữ này tâm địa quá sâu, quá độc ác.
Những gì cô ta làm khi trước hắn nhớ mồn một, chỉ là nghĩ cô ta đã nhận đủ quả báo. Nhưng không ngờ vơ tay như thế nào lại trúng được 1 tên tiểu tử nhà có gia bề thế.
Xem ra kĩ thuật ngày càng lên. Phụ nữ khi tâm đã độc, thì có gặp ai đi chăng nữa cũng không thành “hoa sen”.
Hắn cũng không phủ nhận nói rằng Tuyên Vân Phi cũng không kém. Thế nhưng cô là người phụ nữ “ngoan độc”, tự chủ không dựa dẫm.
Dễ dàng có được, cũng dễ dàng bị ruồng bỏ. Nắm được triết lý này, càng khiến Tuyên Vân Phi trở nên có sức hút với mọi tên đàn ông xung quanh.
23 cái xuân, có lẽ tâm cô vẫn chỉ hướng riêng 1 người mà đến cô vẫn còn đang hoang mang khi con tim và lý trí không được liên kết với nhau.
“An Phương Trân, hẹn gặp lại.” Cô được hắn kéo đến quầy thanh toán, nhưng cũng đủ thời gian để lịch sự chào cô ta.
Nam Cung Long đặt cô ngồi vào trong xe, rồi cũng ngồi vào ghế lái. Chiếc xe lăn bánh ra đến trung tâm thành phố.
“Em có muốn đi đâu không?.” Hắn nghiêng đầu, giọng âm trầm hỏi, một tay nắm lái, một tay đan vào 5 ngón tay cô.
Tuyên Vân Phi ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng ra được quyết định là sẽ đến Túc Sính. Cô vốn định sẽ đến đấy một mình, thế nhưng hắn cũng đã lỡ ở đây rồi, chỉ còn có cách đi cùng nhau.
“Đến Túc Sính, em đến lấy váy.”
Xe dần lăn bánh đến trước toà nhà cao lớn, phía trước Túc Sính đang có người trang trí không gian bên ngoài. Từ ngoài nhìn vào cũng đủ thấy bên trong tráng lệ như thế nào.
Tuyên Vân Phi bước ra khỏi xe, đôi chân thon dài trắng nõn quyến rũ chạm gót xuống đất. Dáng người thẳng đứng trước Túc Sính, nhìn cô cứ như một con kiến bé tí giữa Miêu Thành hoa lệ.
Nam Cung Long cũng không vừa, cơ thể rắn chắc thoải mái đứng cạnh Tuyên Vân Phi.
Hắn thở hắt một cái, cô cùng Nam Cung Long bước vào sảnh.
Cho dù hôm nay không phải ngày làm việc, mà thậm chí toà nhà còn chưa đi vào hoạt động. Thế nhưng nhân viên thì có mặt ở đây đông đủ, với lý do là họ đang thực tập. Hay nói đúng hơn là làm quen với môi trường làm việc.
Sắp đến thời gian nghỉ trưa, thế cho nên lượng nhân viên tại sảnh chính cũng nhiều.
Tiếng giày cao gót kiêu sa bước vào, khuôn mặt không góc chết lúc này nghiêm nghị vô cùng. Khác với những gì cô thể hiện ở bên ngoài.
“Chủ tịch!.” Nhân viên có mặt tại sảnh nhìn thấy sếp lớn liền đứng dậy cúi đầu chào cô đồng loạt, thanh âm nghe êm tai, không quá ồn ào.
Tuyên Vân Phi thấy nhân viên của mình liền mỉm cười chào lại, thay vì nghiêm nghị. Sắc mặt cũng dịu hơn, sau đấy nhắc nhở:
“Mọi người ăn uống, nghỉ trưa rồi mau vào làm việc.”
Trong một nhóm nhân viên có người quan tâm hỏi cô:
“Chủ tịch, chị đã ăn gì chưa? Hay là đi ăn chung với chúng em..!.”
Trong môi trường làm việc của Túc Sính, tinh thần là trên hết. Nhân viên ở đây không bị gò ép bởi chức quyền của những người giàu hơn.
Vì là nơi cho ra các sản phẩm mang tính mỹ thuật cao, nên chốt yếu vẫn là sự sáng tạo của mỗi cá nhân đưa ra.
Từ đấy các thành viên trong Túc Sính hoàn toàn có thể tự do đưa ra ý kiến, tạo nên một môi trường làm việc thoải mái. Thoã sức sáng tạo với ý kiến cá nhân.
Có lẽ Tuyên Vân Phi tuổi không chênh lệch mấy với mọi người, nên khi nói chuyện cũng dễ tiếp xúc.
“Mọi người ăn trước đi, tôi về nhà ăn.” Cô không ngại mà vừa nói vừa cười. Không hẳn là cười xã giao, mà Tuyên Vân Phi xem những người ở đây như người bạn. Họ đi cùng cô từ những ngày chập chững vào nghề.
Nam Cung Long đưa tay vén lọn tóc thừa gây cản trở ra sau vai cô. Hành động này vô tình lọt vào tầm mắt của những người có mặt tại sảnh chính.
Cũng không nghĩ hay quan tâm người khác có định kiến gì về mình. Hắn thoải mái vòng tay qua ôm eo cô sát vào người hắn, xem như là ngầm đánh dấu chủ quyền rồi?
Thấy nữ hoàng trong lòng họ dễ dàng cho người đàn ông lạ mặt kia ôm ấp. Tất nhiên cảm thấy không mấy dễ chịu, làm việc cho Túc Sính bao nhiêu năm qua có bao giờ thấy nữ hoàng của họ thân mật với ai đâu kia chứ!.
Thế mà bây giờ tên đấy lại ngang nhiên ôm ấp, vuốt ve nữ hoàng Túc Sính trong “địa bàn” của họ. Không chỉ tức giận mà còn muốn đá Nam Cung Long ra khỏi công ty. Cơ mà nhìn có chút..quen.
Tuyên Vân Phi không để ý thấy những người trong sảnh nhìn mình. Cô đi thẳng đến quầy lễ tân.
“Em chào chị.” Cô lễ tân cúi gập người chào Tuyên Vân Phi, lễ phép chào hỏi.
“Ừ, phó tổng Lục đến chưa em?.” Cô đến đây là để lấy chiếc váy được gia công tỉ mỉ tháng trước. Mục đích là cũng để mặc vào buổi yến tiệc tối nay tại Uyển Gia.
“Phó tổng Lục bảo rằng khi nào chị đến thì vào phòng bày trí sản phẩm ạ.”
Cô gật đầu rồi cùng Nam Cung Long đi vào thang máy. Tay hắn vẫn ôm chặt cơ thể cô không buông, sắc mặt dường như bất biến. Từ khi bước vào cũng không nói gì.
“Anh không thoải mái à?.” Mặt cô hướng về mặt điển trai của Nam Cung Long. Từ góc độ này có thể thấy được góc nghiêng sắc cạnh. Chất giọng cô lúc này nghe lọt tai vô cùng, giọng nói pha chút ngọt ngào, pha chút quyến rũ.
Hắn quay lại đối diện với mặt Tuyên Vân Phi, mặt đối mặt. Chóp mũi gần như chạm vào nhau, dễ dàng có thể nghe thấy hơi thở, nhịp tim của đối phương.
“Em nói xem? Sao lại không thoải mái.” Nam Cung Long nhếch môi cười, bàn tay khoá chặt cô lại. Mặt kề mặt.
Từ lúc nghe thấy Tuyên Vân Phi nhắc đến tên Phó tổng Lục liền không cảm thấy vui vẻ. Cái tên này, đêm qua cũng gọi điện cho cô. Xưng hô là…my love. Lúc ấy chỉ muốn gặp được cái tên ấy xem mặt mũi thế nào mà thân mật như thế với Nam Cung Thiếu Phu Nhân.
“Phó tổng Lục. Nam Cung Long, em biết rồi. Anh vì họ Lục này mà tâm không thoải mái.” Đoán được tâm ý của hắn, Tuyên Vân Phi thấy có chút muốn cười. Hắn đang ghen, vẻ mặt thật muốn trêu ngươi.
Tuyên Vân Phi rất muốn cười, nhưng chỉ có thể tủm tỉm rồi lấy tay che lại. Không khác gì xem thường hắn.
Nghe cô nói vậy, nộ khí hắn càng tăng thêm. Đã biết hắn còn tức giận như thế rồi còn cố tình bới móc.
Nam Cung Long nâng cằm cô lên, nghiến răng ken két mà bảo: “E…em, đi lâu quá rồi không ai dạy dỗ em. Càng lúc càng sinh hư!.” Câu cuối hắn nhấn mạnh.
“Ô..ô. Thang máy sao lại không mở nhỉ?..” Tuyên Vân Phi là đang đánh lạc hướng của hắn. Chỉ sợ còn nói nữa, hắn không tự chủ làm chuyện đồi bại.
Từ lúc bước vào, đã ấn số tầng đâu mà bảo lại không di chuyển? Hai người đúng là điên thật!
Cô nhanh nhạy ấn nút tầng 2, tầng có phòng trình bày sản phẩm Túc Sính. Sẵn cố tình liếc nhìn biểu hiện tên kia xem như thế nào.
Vừa liếc nhìn thì liền thì bị ánh mắt Nam Cung Long doạ người, thật đau tim a..
“Đing”
Cửa thang máy Đing một tiếng rồi mở, hầu như toàn bộ cấu trúc của Túc Sính được làm bằng kính thay vì là tường xi-măng.
Bởi vì là kính nên ánh nắng rất dễ chiếu thẳng vào. Nhìn quanh rất thoáng, không có cảm giác nặng nề mà rất thoải mái.
Nam Cung Long không thèm ôm ấp gì Tuyên Vân Phi, chỉ đứng phía sau đi theo bước chân của cô. Tay đút vào túi quần, hắn thanh lịch đưa tay lên xem đồng hồ.
Chiếc Hublot bắt nắng liền có tia sáng rực rỡ, ánh nắng vô tình hắt vào mặt hắn. Khuôn mặt lúc này tựa thần tiên cử xuống.
Toàn bộ Miêu Thành này, ai mà không phải trầm trồ trước thế lực và gia tài của Nam Cung Gia Tộc.
Khai thác dầu khí, bất động sản, khai thác đá quý, đập thuỷ điện, sản xuất vũ khí cung cấp cho quân đội, những công trình cao tầng xa xỉ bậc nhất đều thuộc quyền sở hữu của Nam Cung Long.
Người đàn ông quyền lực bậc nhất Trung Quốc. Không chỉ ở đất nước Trung Hoa cổ kính, quyền hạn hắn còn lan đến tận nước M.
Nam Cung Gia có mối quan hệ mật thiết với chính phủ các nước. Thế nên nếu Nam Cung Long có chuyện gì, thì nền kinh tế Trung Quốc cũng ảnh hưởng không ít.
Cũng đã hơn 10 giờ sáng, chờ Tuyên Vân Phi nhận váy xong thì cả hai về nhà ăn cơm với Nam Cung Phu Nhân.
Đứng trước phòng trưng bày những mẫu thiết kế của Túc Sính. Cái đầu tiên đập vào mắt là cách bày trí vật dụng, sản phẩm của các nhà thiết kế.
Mọi thứ trong phòng đều được sắp xếp rất tinh tế, không thô. Cửa kính trong suốt tạo không gian mở cho căn phòng, lối kiến trúc phong cách Ý kết hợp hiện đại này mang lại cảm giác quý tộc, trang nhã mà cũng không kém phần tiện nghi, hiện đại.
“Em đến rồi, mau qua đây.” Một người đàn ông dáng người thanh nhã, lịch thiệp từ bên trong bước ra. Thân mật ôm, hôn lên má Tuyên Vân Phi. Đấy là Lục Khuynh Mạnh_Phó tổng Lục mà Nam Cung Long luôn thắc mắc, ra là đây.
Hắn nhìn thấy Tuyên Vân Phi thoải mái ôm ấp với tên đàn ông kia thì vội kéo cô về sát cơ thể mình. Tên này đích thực không phải dạng bình thường, phòng hờ vẫn là tốt nhất.
Một tay đan xen vào ngón tay cô, một tay đút vào túi quần. Khuôn mặt bắt đầu lộ ra nộ khí đã lâu Tuyên Vân Phi không được nhìn thấy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lục Khuynh Mạnh khiến bất cứ ai cũng có cảm giác sợ sệt.
Dáng vẻ hắn bây giờ trông thật ngông cuồng!
Khác hẳn Nam Cung Long những ngày qua.
Bị ánh mắt của hắn dán trực tiếp vào người mình, Lục Khuynh Mạnh cũng không lộ ra nét gì. Áp lực cả hai toả ra không kém gì nhau, bầu không khí như nước đối lửa.
“Long,..”
“Tôi là Lục Khuynh Mạnh.” Nghe thấy giọng nói của Tuyên Vân Phi, anh ta mới ngừng đối diện trực tiếp với Nam Cung Long. Thế nhưng trong con mắt vẫn không có gì là dịu đi, một nụ cười anh nở trên môi. Lục Khuynh Mạnh đưa tay ra trước mặt hắn nhằm chào hỏi.
“Nam Cung Long.” Nam Cung Long không nhanh không chậm mà trả lời, ánh mắt vẫn ghim thẳng vào Lục Khuynh Mạnh không rời, hắn cũng lịch sự mà đưa tay ra chào hỏi.
Cũng nhân cơ hội này, “chọc khoáy” tên khốn này một lần xem như cảnh cáo!
Tay hai người bắt lấy nhau thì ngay lập tức nhận được sức ép từ đối phương. Cả hai dùng 1 phần 10 sức của mình để chèn ép người trước mặt.
Nhìn thấy tình hình căng thẳng như thế, Tuyên Vân Phi không muốn hai người cứ toả sát khí thế này. Cô vội đánh nhẹ vào tay hắn ra hiệu dừng lại.
Cảm thấy chèn ép Lục Khuynh Mạnh như thế đã đủ, sau này sẽ còn nhiều cơ hội vả lại phu nhân hắn đã ra hiệu ngừng lại nên Nam Cung Long cũng giảm sức ép rồi rút tay đút lại vào túi quần.
Tay kia vòng qua eo Tuyên Vân Phi ôm sát vào cơ thể mình. Thân mật ghé tai cô mà nói nhỏ:
“Anh ghét tên này.”