Đọc truyện Nam Cực Tinh – Chương 22
CHƯƠNG 22
Giây phút đường nhìn chuyển dời, hai người đều chết sững tại chỗ, ngay cả ngón tay cũng cứng đờ.
Phiến đá trước mặt trống không, Khang Dư được đặt nằm yên tại đó, hoàn toàn không còn hình bóng.
“Mới nãy… Mới nãy… Mới nãy… còn ở… ở…” Tâm trạng hoảng loạn, Tô Hoàng trở nên lắp ba lắp bắp.
“Tình trạng Khang Dư đêm nay rất không bình thường, liệu hắn có đuổi theo nhóm Tử Y Kỵ vừa rồi không?” Mục Tiễu Địch trầm ngâm nói.
Tô Hoàng sốt ruột giậm chân: “Không lo được nhiều như vậy, trước tiên tìm thử đằng kia xem sao!”
Hai người không có thời gian để ngẫm nghĩ, nép mình dưới bóng đổ của hàng hiên hai bên đường, đuổi theo hướng rời đi mới rồi của nhóm Tử Y Kỵ kia, chạy liền một mạch được một đoạn khá xa cũng không nghe thấy tiếng chém giết, trái lại bắt gặp một số quan binh hoảng hốt chạy về phía trung tâm thành.
“Động thái Tử Y Kỵ có chút kỳ quái…” Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch lần thứ ba ẩn thân trốn tránh trong bóng tối, nghi hoặc thấp giọng nói, “Không giống chỉ đang xử lý chuyện cướp ngục không thôi… Xem ra dường như còn phiền phức khác…”
Mục Tiễu Địch vài lần nhếch khóe miệng, muốn nói lại thôi.
“Là bởi vì hành động thứ hai mà Tiết tiên sinh nói sao?” Tô Hoàng liếc nhìn cộng sự, “Tiễu Địch, ngươi thực sự không biết hành động đó là gì à?”
“Ta chưa từng hỏi…” Mục Tiễu Địch nghiêng nửa đầu ra ngoài dò xét xung quanh, lẩm nhẩm nói, “Có điều nhìn tình hình hiện tại, có lẽ suy đoán của ta không sai…”
“Ngươi đoán ra cái gì?”
Mục Tiễu Địch dùng tay đè bả vai Tô Hoàng lại, hơi nhướn hai hàng lông mày, chậm rãi nói: “Hành thích đương kim hoàng đế…”
“Cái gì?” Tô Hoàng kinh hô thất thanh, gần như nhảy dựng lên, may mà được cộng sự vững tay đè lại.
“Ngươi bình tĩnh một chút”, Mục Tiễu Địch cẩn thận lại ló đầu ra quan sát động tĩnh trên đường rồi mới lùi người về nói, “Không cần phải giật mình như vậy, ngươi nghĩ coi, sau khi Hủ vương khởi sự, các châu phủ hưởng ứng cũng không nhiều như dự đoán, nguyên nhân lớn nhất chính là phía sau Ngư Khánh Ân còn có một triều đình danh chính ngôn thuận, không đến thời điểm sống còn, ai lại thích chụp lên đầu tội danh phản nghịch chứ? Bởi vậy cho nên hành thích hoàng đế là bước nhất định phải đi. Một khi hoàng đế băng hà, Hủ vương tự nhiên là người ở gần ngôi vị hoàng đế nhất, Ngư Khánh Ân bất quá chỉ là quyền thần mà thôi, xét về mặt danh phận lão có là cái gì? Cho dù lão nắm kinh đô trong tay, sẽ lại bồi dưỡng một người khác đăng cơ, nhưng quan hệ huyết thống quá xa sao có thể so sánh được với Hủ vương, đến lúc đó, các châu phủ vẫn đang quan sát tình hình cũng không còn quá khó để quyết định ngả theo phe nào…”
“Nhưng… Nhưng…” Bờ môi Tô Hoàng hơi run rẩy, “Thí quân đoạt vị… Hủ vương làm loại chuyện như vậy, không sợ các vị đại thần cùng người trong thiên hạ…”
“Người trong thiên hạ sẽ không biết chân tướng”. Mục Tiễu Địch khẽ khàng nắm tay cộng sự, “Đương kim hoàng thượng vẫn luôn chỉ là con rối trong tay Ngư Khánh Ân, sinh hoạt bảo vệ, sinh tử tồn vong, bao năm qua đều do Ngư Khánh Ân khống chế, hoàng thượng đột nhiên chết bắt đắc kỳ tử cũng được, bị người hành thích cũng được, trách nhiệm tự nhiên đều đổ lên đầu lão Ngư tặc, Hủ vương dù sao cũng ở rất xa kinh thành, chỉ cần Hủ vương không thừa nhận, triều thần và người trong thiên hạ dựa vào cái gì mà phải tin lời Ngư Khánh Ân nói, bắt Hủ vương phải chịu trách nhiệm cho chuyện này?”
Tô Hoàng nuốt khan một ngụm nước bọt, cảm thấy cổ họng có chút nghẹn ngào chua chát. Mặc dù hắn và phụ thân không giống nhau, hắn chẳng có chút thứ tình cảm trung nghĩa nào với đương kim hoàng thượng, nhưng đối với phương thức mưu sát này, trong lòng vẫn cảm thấy không thật thoải mái.
“Tiểu Hoàng”, Mục Tiễu Địch ghé sát bên tai hắn nhỏ nhẹ nói, “Bất kể chúng ta phỏng đoán thế nào, những lời này cũng chỉ có chúng ta biết với nhau, ở trước mặt những người khác, ngươi tuyệt nhiên không biết hoàng đế chết dưới tay ai, hiểu không?”
Tô Hoàng gục đầu xuống, nhắm nghiền mắt, vô lực nói: “Ta hiểu… Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được Khang Dư, đưa hắn đến nơi an toàn, chuyện sau này, để sau này tính đi”
Mục Tiễu Địch giang tay ôm hắn đến trước ngực, trầm tư nói: “Có điều nói tới lại thấy kỳ quái, hoàng đế là con bài lớn nhất trong tay Ngư Khánh Ân, canh phòng cẩn mật chẳng thua kém bảo vệ chính lão là bao, đại bộ phận nhân thủ của Tiết tiên sinh đều tập trung ở đông lao, quả thực ta nghĩ không ra làm thế nào ngài ấy có thể thành công…”
“Nhưng Lệ Vĩ không xuất hiện, cục diện lại hỗn loạn như thế này, không giống là đã thất bại”. Tô Hoàng đã hồi phục tinh thần một chút, “Đừng nghĩ nữa, nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, lại đang lộn xộn, mau đi tìm Khang Dư mới phải”
Mục Tiễu Địch nhìn con đường dài vắng lặng tạm thời không có một bóng người, liền cầm tay cộng sự kéo đi, hai người cùng rời khỏi chỗ ẩn thân, tiếp tục men theo con đường chạy về phía trước.
Qua liên tiếp ba con đường, đột nhiên nghe thấy phía đông nam có tiếng người giao đấu la hét, hai người quay sang nhìn nhau, lập tức phi thân phóng chạy, ngoặt khỏi góc đường nhìn thấy cảnh tượng ấy, không khỏi vừa vui mừng vừa gấp gáp.
Vui mừng vì ở chính giữa vòng đấu quả nhiên là Khang Dư, gấp gáp vì xem ra hắn lại chịu thêm thương tích mới, giống như một con dã thú trọng thương lao vào chém giết với bốn Tử Y Kỵ. Không kịp nghĩ nhiều, hai người Tô Mục lao đến, lập tức gia nhập cuộc chiến, một tả một hữu hộ Khang Dư ở giữa.
Khang Dư lúc này thần trí đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê, chỉ dựa vào nỗi bi phẫn mà chống đỡ. Hắn và Ngụy Anh Kiệt đã làm cộng sự của nhau gần bảy năm, hai người vẫn luôn tình thâm nghĩa trọng, cộng sự đột nhiên vô tội chết oan, đây là đả kích hắn không sao chấp nhận nổi, nhưng cho dù là lý trí hay là điều luật của Nam Cực Tinh đều không cho phép hắn được có bất cứ hành động nào đối với Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch, oán hận ngập tràn trong lòng thời gian dài không có nơi phát tiết, một khi tiến nhập trạng thái chiến đấu, tất thảy tâm tình tiêu cực liền lập tức bạo phát, trong đầu nóng ran không thể suy nghĩ bất cứ thứ gì, chỉ biết giết càng nhiều Tử Y Kỵ, càng có thể an ủi được phần nào cộng sự dưới cửu tuyền, về phần sinh tử của chính mình, từ lâu đã không mảy may để trong lòng.
Hắn không bận tâm sinh tử của mình, nhưng Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch không thể không lưu tâm. Xuất phát từ một loại tâm lý chuộc tội, hai người đều cảm thấy, nếu như có thể bảo vệ tính mệnh cộng sự quan trọng nhất của Ngụy Anh Kiệt, dường như ít nhiều có thể xoa dịu đi cảm giác tội lỗi đè nặng trong lòng. Bởi vậy khi lao tới, hai người Tô Mục dùng thế tấn công mạnh mẽ bức lui đối thủ, bảo vệ Khang Dư, đồng thời điểm vào vựng huyệt [1] của hắn, tránh cho hắn thân mang trọng thương vẫn còn muốn tái chiến.
Thân là một đôi cộng sự phối hợp ăn ý của Nam Cực Tinh, muốn thoát khỏi bốn Tử Y Kỵ cũng không khó, nhưng mấu chốt là phải tốc chiến tốc thắng, tránh để tiếng chém giết kinh động đến Tử Y Kỵ gần đó, viện binh sẽ kéo tới, bởi thế ngay từ đầu hai người ra tay chiêu thức nào cũng rất quyết liệt tàn nhẫn, không lưu lại lấy nửa con đường sống, chẳng mấy chốc đã giết chết hai gã Tử Y Kỵ, làm trọng thương một gã, gã còn lại phải bỏ chạy chật vật.
“Có người tới, ngươi mang theo Khang Dư chạy đi, ta ở lại ngăn cản!” Tô Hoàng gấp gáp nói.
“Không, hoặc là ngươi…”
“Thể lực của ta bây giờ không bằng ngươi, đùi lại bị thương, không thể mang hắn chạy thoát!” Tô Hoàng dùng ánh nhìn ấm nóng kìm khóa ánh mắt cộng sự, “Đừng bàn thêm nữa, đối với ngươi ta mà nói, ai đi ai ở, có gì khác nhau chứ?”
Ánh mắt Mục Tiễu Địch trong một khoảnh khắc như ngưng đọng, đôi môi mím chặt gắt gao, sau giây lát chần chừ, y đột nhiên vươn tay, mạnh kéo Tô Hoàng ngả vào lòng mình, phủ bờ môi nóng rực của mình lên môi hắn, trăn trở cuốn mút, rồi lại run rẩy rời đi.
Hai má Tô Hoàng nhiễm sắc hồng phơn phớt, nhưng thần tình lại bình tĩnh ôn hòa tựa như mặt hồ nước không một gợn sóng. Sau khi cộng sự cắn răng vác Khang Dư mau chóng rời đi, hắn bình thản xoay người lại, giương lưỡi đao sáng lóa trước ngực, nghênh đón thân ảnh tử sắc vun vút lao tới.
Hàn quang, đao phong, lệ sất, huyết ảnh [2], bộc phát mọi tiềm năng bên trong cơ thể, nhưng chống đỡ không nổi khí lực đào thoát.
Bước chân lùi về sau, bỏ qua cảm giác tê dại đau nhức nơi cánh tay rệu rã, Tô Hoàng biết có thể trì hoãn thêm một khắc, là Khang Dư có thêm một tia hi vọng sống sót.
Còn Mục Tiễu Địch, tất thảy đều không khác biệt nữa rồi…
Khoảnh khắc môi rơi lên môi ấy, thậm chí là trước lúc ấy, Tô Hoàng cũng đã biết, bất luận bọn họ có ở cùng một chỗ hay không, vận mệnh của bọn họ vẫn sẽ như nhau.
Hoặc là cùng hạnh phúc, hoặc là cùng thống khổ.
Chia ly hay kề cận, đối với hai trái tim đã dung hòa làm một mà nói, có gì khác nhau?
Lưỡi đao sắc bén trong tay họa xuất một đường chênh chếch, lại một truy binh ôm ngực ngã xuống đất, Tô Hoàng thở hổn hển lùi vào một con hẻm, quệt mồ hôi lạnh trên trán.
Đuổi tới còn có ba gã Tử Y Kỵ nữa, nhưng e ngại can trường của hắn không dám áp sát quá gần, nghĩ rằng hắn như nỏ mạnh hết đà, chỉ cần kiên trì một lúc nữa là được.
Tô Hoàng âm thầm điều chỉnh nhịp hô hấp của mình, lưng dựa vào bức tường đá lởm chởm thô ráp phía sau, trong lòng tính toán thật nhanh. Có lẽ là vạn hạnh trong bất hạnh, hắn rất quen thuộc con hẻm này, nó nhìn giống một con hẻm cụt, nhưng bên hông phía cuối con hẻm có một khe hở nhỏ chỉ đủ cho một người len qua, từ nơi đó có thể nhảy xuống dòng Ngật hà uốn khúc, chớp lấy một cơ hội sống sót.
Ba gã Tử Y Kỵ từng bước từng bước áp sát, Tô Hoàng lại từng bước từng bước lùi về sau, liên tục lùi đến cuối con hẻm, cơ thể lảo đảo tựa lên tường. Nhận thấy ba truy binh thả lỏng trước dáng vẻ kiệt quệ suy yếu của mình, hắn bất thình lình vung tay, cương đao hóa phi đao, xoay tít bay ra phía ngoài, trong lúc đối phương nghiêng mình né hắn vọt qua bên cạnh, lách qua khe hở nhảy xuống dòng Ngật hà, lanh lẹ bơi sang bờ bên kia.
Ba gã Tử Y Kỵ trở tay không kịp, vốn chậm một bước, đợi đến khi từng tên chen qua khe hở cùng nhảy xuống thì Tô Hoàng đã đến bờ bên kia từ lâu, chui vào những con hẻm nhỏ ngoắt nghéo, rẽ đông rẽ tây, sớm không còn tung tích.
Sau khi cắt được mấy cái đuôi đeo bám, Tô Hoàng dừng lại thở hổn hển, ngẩng đầu xác định lại phương hướng, xé xuống một miếng vải băng bó qua loa vế thương trên đùi. Lúc này sắc trời so với ban nãy đã sáng rõ hơn rất nhiều, chẳng bao lâu nữa sẽ có người xuất môn. Tô Hoàng chém giết cả một đêm máu me bê bết, trên người còn mặc lớp áo tù nhân gai mắt, không thể cứ như vậy đi tới đi lui được. Sau khi xác định đại khái vị trí mình đang đứng, Tô Hoàng nhớ tới gần đây có một tửu phường bỏ không, trước đây từng dùng làm nơi tụ họp tạm thời của Nam Cực Tinh, liền quyết định trước tiên cứ tới đó náu mình, thuận tiện tìm xem có y phục để thay hay không.
Băng qua một con đường nhỏ, ước chừng qua hai con phố nữa thì có thể đến ngoài tường tửu phường. Xung quanh im ắng, không có bất kì âm thanh khác thường nào, Tô Hoàng kéo lê chân bị thương vòng ra tường sau của một tòa phủ viện, vừa mới qua khỏi chỗ ngoặt, bước chân tức thời cứng đờ.
Phó thống lĩnh Tử Y Kỵ Chu Phong chắp tay đứng ở phía trước cách đó không xa, đằng sau còn có hai gã thủ hạ, ánh mắt âm trầm quét qua, lạnh lùng cười với Tô Hoàng.
Mặc dù trong lòng không nhịn được trùng xuống, nhưng nét mặt Tô Hoàng vẫn thản nhiên như thế. Hắn cố gắng thẳng lưng, lẳng lặng đứng tại chỗ bất động.
… Xin lỗi, Tiễu Địch, ta đã cố gắng hết sức rồi.
Trong đầu chỉ kịp hiện lên mấy lời này, cơ thể chất chồng những vết thương đã không còn sức kháng cự, thậm chí chẳng cần Chu Phong xuất thủ, hai gã thuộc hạ cũng đủ ném Tô Hoàng tới trước mặt y.
“Hình như chúng ta vẫn thường gặp mặt nhỉ”, Chu Phong châm chọc nói, “Nói thật, lúc đầu biết ngươi là Nam Cực Tinh ta cũng có chút giật mình, rõ ràng là bộ dạng công tử được nuông chiều từ bé, vậy mà lại có gan không tự lượng sức đối đầu với Ngư thiên tuế”
Tô Hoàng cười nhạt, nói: “Chu phó thống lĩnh, bất kể ta có rơi vào tay ngươi hay không, tóm lại ngày hôm nay vẫn là Nam Cực Tinh thắng. Bị cướp đi nhiều phạm nhân như vậy, tổn thất nhiều nhân thủ như thế, cuối cùng ngươi chỉ bắt được mấy người vậy thôi sao? Mà không phải là chỉ có mình ta đấy chứ? Ngư thiên tuế của ngươi sẽ thưởng cho ngươi thế nào đây?”
Những lời này có lẽ đã động tới chỗ đau của Chu Phong, sắc mặt y lập tức thay đổi, lạnh lùng nói: “Lôi hắn dậy, đưa đi!”
Hai Tử Y Kỵ lĩnh mệnh tiến lên, mỗi người một bên nắm lấy bả vai Tô Hoàng, xốc hắn đứng dậy. Chu Phong hừ một tiếng, vừa mới xoay người liền có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, từ đằng xa có thân ảnh tử y đang chạy vội tới.
“Chuyện gì?” Chu Phong nhíu mày.
“Thủ lệnh của Lệ thống lĩnh”. Người tới chuyển một phong thư, liếc nhìn Tô Hoàng, “Ngài lại bắt được một người?”
Chu Phong cũng theo đường nhìn của hắn liếc qua, lạnh lùng mỉm cười, nói: “Đầu bù tóc rối như vậy chẳng trách ngươi không nhận ra… Thế nhưng đây lại là người quen của ngươi đấy, Nam Cận”
Nam Cận đột nhiên hít vào một hớp khí lạnh, mở to mắt nhìn lại.
Chu Phong không buồn để ý, từ trong phong thư rút ra một tờ giấy, kích động mở ra. Khi mà y còn chưa kịp nhìn rõ bất cứ chữ gì, bột phấn màu đỏ nhạt trên tờ giấy bởi y kích động mà bay tung tóe, tạt vào mặt. Mặc dù Chu Phong đã nhanh chóng đình chỉ hô hấp, nhưng mùi hương cực nhạt vẫn theo vào mũi, đầu óc choáng váng, tay chân lập tức tê nhũn, ngực cũng đột nhiên lạnh lẽo.
Y cúi đầu, kinh ngạc nhìn mũi kiếm sáng loáng như tuyết đâm xuyên qua ngực mình.
Nam Cận xoay người trở tay, rút thân kiếm cắm ngập ra khỏi ***g ngực Chu Phong, mượn thế kiếm vọt tới, kiếm khí lạnh buốt xẹt qua bên má Tô Hoàng.
Hai Tử Y Kỵ kìm giữ Tô Hoàng hoàn toàn ngây ra trước biến cố bất ngờ này, hơn nữa cấp bậc thấp như bọn họ căn bản không phải đối thủ của Nam Cận, chưa tới ba chiêu hai thức, đã xụi lơ trên mặt đất.
“Ngươi sao rồi? Còn đi được không?” Nam Cận cố gắng đỡ Tô Hoàng đứng dậy, ngoảnh đầu lại nhìn ba cỗ thi thể nằm trên mặt đất, dường như lúc này mới bắt đầu thấy sợ, khuôn mặt trắng nhợt, cơ thể run rẩy tựa như chiếc lá xoay trong gió.
Tô Hoàng ngơ ngẩn nhìn hắn, trong lòng cảm giác vừa bất ngờ, lại vừa không hề bất ngờ, há miệng muốn hỏi gì đấy, lại chẳng biết phải hỏi từ đâu.
“Ngươi phải thay y phục đi, trước tiên tìm một chỗ nấp đã rồi tính tiếp…” Thanh âm của Nam Cận như chen qua hàm răng, khô khốc, “Đi mau đi, ta chỉ có thể làm cho ngươi chuyện này… Hi vọng ông trời cho ngươi vận may, có thể an toàn trở về với nhóm người các ngươi…”
Tô Hoàng đương vén đám tóc tán loạn ra sau đầu ngẩn ra, đột nhiên quay qua nhìn hắn: “Ngươi vừa nói ‘nhóm người các ngươi’? Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi không phải Nam Cực Tinh…”
“Hả?” Nam Cận cũng ngẩn mặt, “Ngươi cho là… ấy, không… Không phải như ngươi nghĩ đâu…”
Tô Hoàng trong lòng chấn động, cúi đầu nhìn thi thể Chu Phong, buột miệng nói: “Ngươi không phải người của chúng ta, vì sao lại cứu ta?”
Nam Cận giật mình trước câu hỏi của hắn, hai tay đương đỡ Tô Hoàng từ từ buông lỏng lực đạo, sâu bên trong đôi mắt đen láy lấp loáng ấy thoáng hiện một tia bi thương, lông mi dần buông rủ, lẩm bẩm nói: “… Ta tưởng… chúng ta là bằng hữu…”
“Không… Không phải ta có ý đó…” Tô Hoàng nhận ra mình nói sai rồi, vội nắm lấy tay Nam Cận, “Ta muốn nói, ngươi giúp ta như vậy, quá nguy hiểm… Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này…”
Nam Cận hơi chớp mắt, lắc đầu: “Ngươi không cần lo cho ta, ta không có việc gì đâu… Không có ai nhìn thấy ta giết bọn họ, sau khi trở về miễn là ta không nói…”
“Trở về?” Tô Hoàng thất kinh, “Ngươi còn muốn trở về? Đừng ngốc thế! Chu Phong là phó thống lĩnh của Tử Y Kỵ, cái chết của y nhất định sẽ được điều tra đến cùng! Không có ai nhìn thấy chỉ là chúng ta nghĩ thế mà thôi, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ… Ngươi cho rằng ngươi chịu được Lệ Vĩ tra vấn sao?”
Khuôn mặt Nam Cận hiện lên một nụ cười mỏng mảnh nhàn nhạt, hắn khẽ giọng nói: “Ngươi an tâm, ta tin y sẽ không làm khó ta, lần trước ta cũng từng giúp ngươi, sau khi y biết, cũng không xử phạt ta…”
“Lần trước không giống! Lần trước là bọn họ cố tình giăng thòng lọng, tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, không gây ra bất cứ tổn hại nào cho bọn họ. Nhưng lần này thì sao? Lần này là ngươi giết phó thống lĩnh của Tử Y Kỵ! Lệ Vĩ là loại người thế nào, y sẽ coi đây chỉ là chuyện cỏn con sao? Nhất định y sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Tô Hoàng kích động nắm lấy bả vai Nam Cận, dụng lực lắc lấy lắc để, lắc tới khi hai giọt nước mắt trong hốc mắt hắn vương vãi hết cả, “Nam Cận, Nam Cận, ngươi tỉnh lại đi, ngươi không thể giao nộp tính mệnh của mình chỉ vì ảo tưởng về Lệ Vĩ được! Ngươi theo ta đi đi, rời khỏi y, rời khỏi Tử Y Kỵ, Ngư Khánh Ân và Lệ Vĩ đang ở trên một con thuyền lớn đã định trước là sẽ chìm nghỉm, ta không muốn nhìn thấy ngươi cùng chìm với y!”
Nam Cận cố nhịn, nhưng vẫn không ngăn nổi hai mắt nhòa lệ, hắn hít vào thật sâu, ra sức gạt nước mắt, dùng thanh âm trầm thấp mà kiên định nói: “Nếu ta có thể rời khỏi y, đã chẳng có cục diện như ngày hôm nay. Tô Hoàng, thực xin lỗi, bất kể ta trở lại bên người y phải đối mặt với chuyện gì, ta vẫn sẽ trở về. Lần này cứu ngươi, có lẽ không chỉ bởi vì ngươi là bằng hữu, quan trọng hơn, là bởi chuyện ngươi làm, kỳ thực là chuyện ta phải làm. Vì Lệ Vĩ, ta đã quên đi mối thù nước nợ nhà, bị trừng phạt, đó cũng là đương nhiên”
“Nói bậy!” Tô Hoàng phẫn nộ quát, siết chặt tay Nam Cận, kéo tuột hắn tới một góc tối, lạnh lùng nói, “Tóm lại ta sẽ không cho ngươi trở về, mặc kệ thế nào ngày hôm nay ngươi nhất định phải đi cùng ta! Bây giờ đã không còn là chuyện ngộ nhỡ bị ai trông thấy nữa rồi, mà là ta cảm thấy ngươi không giấu nổi Lệ Vĩ bất cứ chuyện gì, chỉ sợ đến lúc đó chẳng cần ai nói, tự ngươi cũng sẽ thú nhận toàn bộ!”
“Ta đâu có ngu như vậy!” Nam Cận cãi lại, nhìn biểu tình khăng khăng của Tô Hoàng, suy nghĩ một chút lại nói: “Hơn nữa ta có thân phận Tử Y Kỵ, tạm thời không có nguy hiểm gì cả, nhưng nếu ta đi cùng ngươi, xác suất bị người khác bắt gặp rất lớn, trái lại như vậy mới rước lấy phiền toái, không phải sao?”
Tô Hoàng ngẩn người, ngẫm lại cũng có lý. Hắn vừa nghe Nam Cận nói vẫn còn muốn trở về bên Lệ Vĩ thì nhất thời kích động giận dữ mới muốn lôi kéo hắn đi theo mình, hiện giờ bình tĩnh lại suy nghĩ kĩ, mình là tội phạm bỏ trốn, khó tránh khỏi khiến Nam Cận sớm bị phát giác, lập tức gật đầu, nói: “Được, chúng ta đi riêng. Ban ngày ta không thể hành động, phải trốn trong hầm ngầm ở tửu phường phía trước tới đêm, sau đó sẽ hội họp với người của chúng ta ở một địa điểm rất an toàn, nghĩ biện pháp trốn khỏi kinh thành. Đến lúc đó ta hi vọng ngươi cũng sẽ ở trong đội ngũ rời khỏi kinh thành, hiểu chứ?”
Nam Cận cắn môi, không nói gì.
“Nam Cận!” Giọng nói của Tô Hoàng trở nên ác liệt, “Lệ Vĩ không cùng loại người với ngươi, một ngày nào đó các ngươi cũng sẽ phải xa nhau. Chủ động lựa chọn ly khai, so với sau này chết trong tay y chẳng phải tốt hơn sao, đây là đạo lý rõ rành rành mà!”
Nam Cận vặn vẹo ngón tay, mãi đến khi các khớp ngón tay bị vặn cho trắng bệch mới chậm rãi nói: “Được rồi… Đêm nay ta… đến tửu phường tìm ngươi…”
Tô Hoàng thở phào, vỗ vai Nam Cận, từ trong góc ló đầu ra nhìn xung quanh, đang định lách ra ngoài, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Tửu phường bỏ không kia nói cho cùng cũng không phải nơi ẩn náu lý tưởng, suốt một ngày dài ai biết sẽ phát sinh chuyện gì, ngộ nhỡ chính mình xui xẻo bị soát được, vậy Nam Cận…
Đăm đăm nhìn thiếu niên dung nhan thanh tú, thần tình lại ảm đạm tái nhợt trước mặt, Tô Hoàng cắn răng.
Cho dù đúng như Nam Cận nói, Lệ Vĩ thực sự không làm gì hắn, nhưng chỉ cần nghĩ hài tử đơn thuần này sẽ phải cô độc một thân một mình ở lại chốn tăm tối, vừa thống khổ vừa mâu thuẫn, chứng kiến một màn kịch giết chóc trái hoàn toàn với bản tính của hắn, không còn con đường thối lui thứ hai để lựa chọn, Tô Hoàng không sao dằn nổi từng cơn đau buốt trào dâng trong lòng.
Vô luận thế nào, cũng phải bảo đảm Nam Cận có cơ hội rời bỏ Tử Y Kỵ.
“Ngươi biết hẻm Tam Giác ở tây thành không?” Vẫn nhìn chằm chằm Nam Cận, Tô Hoàng nhỏ giọng hỏi.
“Ừ, biết”
“Hôm nay ngươi đừng đến tửu phường, hãy đến thẳng hẻm Tam Giác. Tìm một người kêu là ‘Tiết tiên sinh’ “
“Mấy người các ngươi náu ở đó?” Nam Cận lo lắng nói, “Không được, Tử Y Kỵ sẽ lục soát từng nhà…”
“Đừng lo”. Tô Hoàng mỉm cười nói, “Hẻm Tam Giác được kiến tạo theo kết cấu trận pháp, dù bắt đầu đi vào từ hướng nào đều có một khu vực không sao thâm nhập được, mà người lục soát lại có ảo giác là đã khám xét từng căn phòng rồi. Bởi vậy nơi đó rất an toàn, ngươi cứ an tâm, ta sẽ ở đó chờ ngươi”
Nam Cận gục đầu, tiếng đáp lời nhỏ gần như không thể nghe được. Tô Hoàng lúc này mới quan sát xung quanh, nhanh chóng lách ra ngoài, vọt tới đầu đường, biến mất phía sau bức tường đổ nát đằng trước.
Nam Cận dựa vào tường đứng ngây ngốc thật lâu mới chậm chạp đi ra.
Mặt trời đã vươn thoát khỏi đường chân trời, ánh nắng vàng nhợt nhạt xuyên qua tóc hắn, chiếu lên hai gò má như trong suốt.
Ba cỗ thi thể vẫn lặng yên nằm ở chỗ cũ, máu đã ngưng tụ thành màu đen. Ánh mặt trời buổi sớm không có độ ấm, chầm chậm kéo bóng người vươn dài xiên xẹo.
Một đôi tay khớp xương thon dài nắm lấy cánh tay Nam Cận, Lệ Vĩ áp sát khuôn mặt không biểu tình của y đến bên tai Nam Cận, dùng thanh âm trầm thấp hỏi: “Hắn đã nói cho ngươi?”
.
Chú thích:
[1] vựng huyệt: vựng nghĩa là choáng váng/hôn mê bất tỉnh. Cơ thể người có rất nhiều nơi là vựng huyệt, chỉ cần đánh trúng, lập tức bị choáng, sau 5′ sẽ tỉnh lại, trong khoảng thời gian ngắn tứ chi vô lực, nhưng sau đó không để lại di chứng, cũng không gây tử vong.
[2] hàn quang: sắc bén, đao phong: lưỡi đao, lệ sất: quát tháo giận dữ, huyết ảnh: dấu máu, vệt máu. Giữ Hán Việt vì quả thực không biết chuyển thành tiếng Việt thế nào cho xuôi vì những từ này mang tính chất ước lệ.