Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back!

Chương 20: Bác sĩ Đồng Phù


Đọc truyện Nam Chủ, Nữ Chủ Mau Click Back! – Chương 20: Bác sĩ Đồng Phù

Mạc Linh lăn lộn trong đống công việc tưởng chừng không hồi kết cả một ngày, cuối cùng cũng chờ được đến giờ tan làm, cô lập tức xách túi co giò định chạy.

“Thư ký Mạc, cô vẫn chưa làm xong phần của mình.” Bạc Ngưng Thần cố ý đợi cô vui vẻ dọn dẹp xong mới lên tiếng, bàn tay thon dài đập đập đống giấy tờ phiền phức bên cạnh.

Mạc Linh nhìn theo tay hắn, mặt nháy mắt chuyển đổi bảy sắc cầu vồng, cuối cùng tái nhợt run run, mím môi cố gắng giữ bình tĩnh. Đây không phải là chuyên môn của cô a! Muốn bức chết người ta sao! Thật mẹ nó phiền phức!

Bạc Ngưng Thần hơi cúi đầu che đi ý cười sâu trong mắt. Hắn thừa nhận, là hắn cố ý không đưa hết một lần cho cô để có thể nhìn thấy biểu cảm thú vị này của cô. Nếu như có người thấy mặt cô có thể biến sắc thì chắc chắn sẽ bị dọa chết mất, nhưng hắn lại cảm thấy rất dễ nhìn, càng làm người ta muốn trêu chọc, khi dễ.

Điện thoại Mạc Linh hợp thời vang lên tạm hoãn không khí chết chóc này, Mạc Linh như bắt được vàng cầm lấy điện thoại nhỏ nhắn, nhìn qua tên người gọi liền vui vẻ cười híp mắt, nhanh chóng lùi xa tên ác độc kia, nhấn nút nghe.

Bạc Ngưng Thần thấy hành động kì lạ của cô, khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, tiếp tục gõ bàn phím trên máy tính nhưng khóe mắt luôn không kìm được nhìn qua đây.

Mạc Linh vừa nhấn nghe máy liền nghe được giọng nói ấm áp quen thuộc, cười tươi đến mức Bạc Ngưng Thần như thấy được hoa nở xung quanh cô.

[Linh nhi, em đang làm gì thế?]


“Em mới tan ca thôi, còn anh thì sao?” Mạc Linh dịu dàng trả lời, giọng nói của Kanato Ken thật đặc biệt, cũng giống như mặt anh vậy, càng nghe càng thích, càng nghe càng yên tâm, sao trước đây cô không phát hiện ra anh hoàn hảo như thế này chứ?

Bạc Ngưng Thần thính giác tốt nghe được giọng nam ở bên kia, hơn nữa hai người còn đang thì thầm to nhỏ Nhật ngữ khiến hắn không nghe rõ nội dung, nhưng nhìn thấy cô ôn nhu cười như vậy, tâm hắn không rõ dâng lên một cỗ khó chịu.

Mạc Linh cùng Kanato Ken nói một lúc mới nhớ ra mình vẫn còn ở trong phòng làm việc của người ta, cho nên ngượng ngùng tạm biệt Kanato Ken, quay sang vẫy tay với hắn.

“Thật có lỗi, Bạc tổng, tôi có việc muốn đi gấp, những chuyện quan trọng tôi đã làm xong, còn lại ngày mai tôi sẽ hoàn thành sớm cho anh, tạm biệt.” Mạc Linh nói xong, cũng không quan tâm hắn đồng ý hay không, quay gót đi thẳng.

“…”

Bạc Ngưng Thần nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn biến mất, cúi đầu suy tư, những ngón tay đặt trên bàn phím bất động một lúc lâu mới lại di chuyển.

Mạc Linh định đến quán Ota ngồi hết buổi chiều như hôm qua, nhưng ông Mạc rất đúng lúc gọi đến hối thúc cô mau đến bệnh viện kiểm tra, cho nên cô đành ngoan ngoãn xách mông đến bệnh viện mà ông đã chỉ.

“Cô là Mạc tiểu thư phải không, Mạc tổng đã nói trước với chúng tôi, mời cô bước qua đây.” Nữ y tá đi nhanh về phía trước, căn bản không chờ Mạc Linh phản ứng, ngay cả khi nói cũng lạnh nhạt không thèm để ý.

Mạc Linh không nói gì đi theo sau. Sao cô lại quên mất thân phận của mình chứ nhỉ? Cô là Mạc tiểu thư đanh đá chua ngoa mà người người căm ghét, chắc là do cô luôn được đối xử bình đẳng trong công ty nên quên mất mình, mới chút chuyện thế này cũng có thể khó nhịn muốn than vãn, phải chỉnh đốn lại mới được.

Nghĩ tới đây tâm tình Mạc Linh liền sáng sủa một chút, kéo kéo khóe môi tạo ra một nụ cười như có như không lịch sự, cước bộ dưới chân cũng nhanh hơn nhiều.

“Ở đây, một lát nữa bác sĩ mới đến được, xin vui lòng đợi một chút.” Y tá mở cửa dẫn cô vào một căn phòng liền quay người đi ra ngoài.

Mạc Linh lúc nãy có nhìn thấy biển hiệu trước cửa phòng, là phòng khám VIP, cho nên cũng không kiêng kị gì ngồi xuống cái giường duy nhất trong phòng, thả lỏng chân một chút. Dù sao “một chút” của y tá kia chắc cũng không kém hơn một giờ.

Quả nhiên phòng VIP chính là khác, rất đẹp, rất tiện nghi, nghĩ tới trước đây cô chắt chiu từng đồng, bệnh cũng không dám đến bệnh viện mà chỉ qua loa uống thuốc cho xong việc, việc khám bệnh là quá xa xỉ đối với cô, còn hiện tại…

Mạc Linh thở dài một hơi, chậm rãi nằm sấp xuống giường, rút điện thoại bắt đầu lướt.


Đợi đến khi cô buồn ngủ nằm dài trên giường không dậy nổi mới phát hiện bên người có một bóng trắng. Mạc Linh mơ hồ ngẩng lên, trước mặt là một nam nhân mặc áo trắng, mày rậm mắt to, nhìn qua ôn hòa dễ gần, rất thoải mái.

“Mạc tiểu thư, cô không sao chứ?” Nam nhân cúi xuống gần, Mạc Linh còn có thể ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt pha lẫn chút mùi thuốc sát trùng đặc trưng, nhưng rất dễ chịu.

“Tôi… à, tôi không sao! Anh là bác sĩ sao?” Mạc Linh lồm cồm bò dậy, thẳng thắn lưng ngồi đối diện với hắn.

Nam nhân khó hiểu nhìn cô, có vẻ hắn khá ngạc nhiên với hành động kì lạ của cô, nhưng cũng gật đầu, ngồi xuống ghế tựa cạnh giường bệnh, dùng thanh âm trầm trầm ôn hòa nhẹ nhàng giới thiệu.

“Tôi là Đồng Phù, là bác sĩ phụ trách hôm nay.”

“À…” Mạc Linh nghe hắn giới thiệu, chỉ cảm thấy tên hắn nghe rất quen, nhưng mặt thì đúng là lần đầu gặp nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Đồng Phù bắt đầu kiểm tra một lượt cho cô, hiệu suất làm việc của hắn không sai, khám xong cũng chỉ mới mười phút. Mạc Linh hài lòng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy nam nhân tên Đồng Phù này cũng khá đẹp trai đó chứ. Nói thật, cô đối với bệnh viện vẫn còn một chút dè chừng không muốn ở lại lâu, vì trong tư tưởng nghèo nàn của mình, ý nghĩ đi bệnh viện chỉ xuất hiện khi cô chịu không nổi nữa thôi.

Được rồi, tư tưởng này sẽ không bao giờ biến mất được đâu, bởi vì bản chất của Mạc Linh là ích kỉ mà.

“Được rồi, cô chỉ là nghỉ ngơi không đủ nên mệt mỏi thôi, không cần uống thuốc, chỉ cần nhớ ăn uống nghỉ ngơi hợp lý liền không sao rồi.” Đồng Phù dặn dò chi tiết, còn tận tâm giao cho cô một tờ thời gian biểu cụ thể trong ngày, muốn cô chấp hành.

“Vâng, tôi sẽ ghi nhớ…” Mới là lạ! Mạc Linh xấu xa cười nhận lấy, đối với một người thích trùm chăn đọc truyện như cô thì ngủ sớm là chuyện không thể nào, nhưng ý tốt của người ta thì không nên từ chối “Cảm ơn rất nhiều, bác sĩ Đồng.”


Ngay khi Mạc Linh định đứng dậy rời đi thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền vào thanh âm trong veo của nữ nhân.

“Bác sĩ Đồng, tôi vào được chứ?”

Mạc Linh lập tức đen mặt. Cô nhớ ra rồi, Đồng Phù chính là nam chủ nổi tiếng ôn nhu trong hậu cung của Bạch Liên Hoa sánh vai cùng với những nam chủ kia.

Hóa ra nghe quen chính là như thế.

Hiện tại điều cô cần làm chính là… Trốn!

Tác giả có điều muốn nói:

Đầu óc không tỉnh táo lắm, mới tiệc tùng xong…

Có sai sót mọi người nhớ com nói nhé


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.