Đọc truyện Nam Chủ Không Cần Theo Ta – Chương 26: Thiên nhiên trận pháp
Bên kia nữ chủ vạn phần chật vật chạy trốn khỏi truy kích của Tam Đầu Xà, bên này Nhược Trúc đã lững thững đi đến đích.
Di tích.
Bước vào khu vực di tích, Nhược Trúc một bên thả chậm cước bộ, một bên đưa mắt quan sát xung quanh, không có gì cả, toàn bộ đều là cây cối.
-[ Chủ nhân, là trận pháp, mắt trận chính là gốc Anh thảo kia.] Hệ Thống âm thanh máy móc đúng lúc vang lên trong đầu Nhược Trúc, hợp thời giải thích cho nàng.
Trận pháp?
Ánh mắt Nhược Trúc loé qua một tia sáng rọi.
Theo lời chỉ dẫn của Hệ Thống, Nhược Trúc chuyển dời tầm mắt đến một gốc cây màu xám nhỏ bé mọc tại một góc gần như là góc chết, nếu không phải lời nhắc nhở của Hệ Thống, nàng thật sự là một chút cũng không để tâm đến nơi này đi.
Liếc nhìn mắt trận, nàng lại ngước mắt nhìn bố cục xung quanh.
Thiên nhiên trận pháp?
Nàng tuy có nghiên cứu một chút về ngũ hành, nhưng đối với trận pháp kỳ thật nàng chỉ hơi biết một chút da lông mà thôi.
Dù sao đến thế kỷ 21, cái gọi là trận pháp đã thất truyền, hầu như biến mất khỏi vũ đài lịch sử từ lâu.
Thời đại kỹ thuật công nghệ, ai còn tin mấy cái truyền thuyết “tầm phào” này chứ.
Mà hiện tại nàng tận mắt thấy được bình chướng thiên nhiên không khỏi cảm thấy thật kỳ diệu.
Cái gọi là thiên nhiên trận pháp chính là lợi dụng thiên nhiên bố trí pháp trận.
Có hai loại thiên nhiên trận pháp, một loại có bàn tay nhân loại nhúng vào, một loại hoàn toàn là tự thuộc thiên nhiên mà hình thành.
Loại có bàn tay nhân loại chính là hữu nhân tâm lợi dụng vị trí của cành cây, ngọn cỏ có sẵn trong thiên nhiên lại bỏ thêm vài cành cỏ viên đá tại vị trí đặc thù mà hình thành pháp trận.
Mà loại còn lại hoàn toàn là do hệ sinh thái vô tình tạo nên, ví như các loại cây cỏ mọc lên tại những vị trí trùng hợp bố cục thành một trận pháp, trường hợp này khá hy hữu, phần lớn tại những rừng rậm với mật độ cây cỏ nhiều mới có khả năng xảy ra.
Đó cũng là lý do vì sao nhiều người khi đi vào rừng sẽ bị lạc, đơn giản là họ vô ý bước chân vào trận pháp, hoặc là chạm vào yếu tố cấu thành nào đó khiến trận pháp tự động kích hoạt đi ra.
Mà di tích này hiển nhiên là thuộc loại thứ nhất.
Hay là nói, thực ra người lập trận cũng chỉ trồng một gốc cây Anh thảo mà thôi.
Còn lại những vị trí khác đều là trùng hợp mọc những thân cây đảm nhiệm các vị trí hỗ trợ trận pháp.
________________________________________________
note: Các lí giải về trận pháp bên trên là lý giải theo cách hiểu của ta, có thể đúng hoặc sai, mọi người không cần lắm để ý, lướt qua là được, cầu cmt, ủng hộ nga~
________________________________________________
Dựa theo lời phân tích của Hệ Thống, trận pháp này mang tính công kích, chỉ có tìm được chính xác mắt trận, đồng thời nắm quy luật mới có thể giải trận, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.-[Chủ nhân, nơi này có Toàn Năng Bản Đồ Phá Trận, 500 tích phân cho ba lần sử dụng, 1500 tích phân sử dụng vĩnh cửu, có hay không mua hàng?] Hệ Thống một bên phân tích, một bên không quên quảng cáo sản phẩm.
Tính toán một chút, Nhược Trúc đi về phía trước, cũng không có nhổ gốc Anh thảo mà là bỏ ra 1500 tích phân thu được toàn năng bản đồ phá trận, vĩnh cửu tính.
Nhược Trúc nhìn xem số tích phân còn lại sau phá lệ đau lòng.
Tích phân của nàng a.
Đợi cho toàn bộ dữ liệu Toàn Năng Bản Đồ Phá Trận trong đầu được sắp xếp hoàn chỉnh, Nhược Trúc liền khởi động bản đồ.
Đi theo hướng dẫn, rất nhẹ nhàng và rất nhanh chóng Nhược Trúc chính thức đặt chân vào di chỉ.
Nhìn kiến trúc to lớn trước mắt, Nhược Trúc trong lòng cảm khái không thôi, cũng không có lại chần chừ nàng nhấc chân đi vào di tích.
________________________________________________
Cùng lúc đó.
Phong Thanh Huyền cùng hai huynh đệ họ Phỉ đang ngồi trong phòng, chợt nghe có tiếng động bên ngoài hai mắt vụt sáng, không hẹn mà cùng đứng dậy sải bước đi ra ngoài.
Bất quá người trở lại cũng không phải người họ đang tưởng, Phỉ Hân hơi hơi ủ rũ, Phỉ Ngạn cũng hơi mím môi.
Chỉ có Phong Thanh Huyền lực tập trung vào hai nhân đi vào.
Thân ảnh nho nhỏ dẫn đầu kia liền là.. đệ đệ của tiểu Trúc.
Hai chữ đệ đệ Phong Thanh Huyền trong lòng cắn phá lệ trọng. Dù sao hắn cũng không quên sự tình phát sinh lúc trước. Chính do tên tiểu tử này mà hắn bị Tiểu Trúc lơ là.
Như cảm nhận được tầm mắt của Phong Thanh Huyền, Lam Đồng Hi ngẩng đầu nhìn sang, môi chợt nhếch.
Kia nụ cười như có như không khiêu khích nhượng Phong Thanh Huyền răng đặc biệt ngứa, tưởng ma một phen.
Đây là cái gì thái độ? Ỷ vào tiểu Trúc sủng ái, lên mặt với hắn? Thật sự tưởng một cước đá phi a.
Hai người một lớn một nhỏ bốn mắt giao nhau, tia lửa điện xẹt xẹt bốc khói.
Đột nhiên Phong Thanh Huyền chú ý đến nhân đang đứng ở phía sau Lam Đồng Hi.
Thu hồi tầm mắt đấu đá cùng tiểu hài tử, Phong Thanh Huyền khởi (bắt đầu) đánh giá này nhân.
Ân, không có hắn soái, mặt mày lớn lên tựa nữ nhân một dạng, cặp mắt đào hoa đảo tới đảo lui không sợ hội rơi xuống đất?
Thân cao cùng hắn dường như, lại không có hắn nam nhân vị.
Phong Thanh Huyền trong lòng bùm bùm hạ “giá” nam nhân trước mắt.
Hắn là mạc danh cảm giác một cỗ nguy cơ, mặc dù không biết nguy cơ là gì nhưng bản năng khiến hắn âm thầm so sánh tranh phong cao thấp một phen.
Mạc danh bị nhân lia một lượt từ trên xuống dưới Vân Thiên Ngự:”…”
Vẫn là Lam Đồng Hi cắt đứt tràng quỷ dị không khí.
-“Tỷ tỷ đâu?” hoàn toàn một mặt ngạo mạn, nào có bộ dáng khép nép nhu thuận trước Nhược Trúc.
Phong Thanh Huyền cười lạnh, cũng không quá ngạc nhiên Lam Đồng Hi thay đổi sắc mặt, dù sao hắn loại người nào chẳng nhìn qua, một nhìn liền biết thằng nhóc này trang mô tác dạng, giả vờ như thuận, bất quá nếu không hại đến nàng, hắn lười phản ứng.
Tiểu hài tử mà thôi, làm nên cái gì sóng gió? cũng chỉ có thể sử vài cái kế vặt vãnh thu hút sự chú ý của nàng đi. Phong Thanh Huyền tỏ vẻ hắn thật khoan dung tiểu hài tử.
Chính là mang theo loại suy nghĩ này nhượng sau này nhìn thấy đối phương cư nhiên lấy tư thế một nam tử trưởng thành không thua gì hắn, trở thành một trong số tình địch cực mạnh của hắn sau, Phong Thanh Huyền thật hận không cho mình một cái tát.
Đi con mẹ nó khoan dung tiểu hài tử, đây là nâng tảng đá tạp lên chân mình đi.
Tất nhiên đây là nói sau.