Đọc truyện Nam Chủ Không Cần Theo Ta – Chương 19: Lam Đồng Hi
Nhược Trúc nửa ngồi nửa quỳ đưa tay gỡ bàn tay nhỏ bé đang run rẩy cố chấp giữ lấy mình.
Tiểu nam hài trong lòng chợt lạnh..
Quả nhiên..là vậy sao?
Hắn cúi đầu, mím môi..
“rất đẹp, long lanh như hai viên ngọc xanh thẳm.” Nhược Trúc xoa đầu tiểu nam hài, nói.
Một câu rất đơn giản, chui vào tai tiểu nam hài, nhẹ nhàng, chậm rãi, lại khiến hắn trong nháy mắt cảm giác mũi cay xè, nước mắt tích đầy trong hốc mắt.
Nhược Trúc rút một chiếc khăn tay nhẹ chùi đi những vết bẩn trên mặt nam hài. Động tác ôn nhu mềm nhẹ.
Tình thương của mẹ là bản năng của phụ nữ, Nhược Trúc vô tình bị chạm đến một góc mềm mại trong tim, khiến nàng có cảm giác muốn bảo vệ tiểu hài nhi yếu đuối này.
Giờ phút này nàng không biết, nàng trong mắt hai nam nhân đang đứng bên cạnh là cỡ nào ấm áp và dịu dàng.
Lam Vọng Thiên nhìn nữ nhân trước mắt, trong lòng nơi nào đó lạnh lẽo từ lúc sinh ra lần đầu tiên nhen nhóm một ngọn lửa, tuy nhỏ yếu nhưng lại nhượng hắn ấm áp toàn thân.
Lam Vọng Thiên trong đáy mắt tràn đầy đều là bóng dáng kia đang nhu hoà thay tiểu hài tử sát bẩn.
Mà Phong Thanh Huyền ánh mắt tất cả đồng dạng là ôn nhu, hắn chỉ nhìn nàng, trên khoé môi treo một nụ cười vô cùng nhẹ.
Lam Nhược Trúc? Hắn đã biết được tên nàng.
.
.
Tiểu hài tử nhìn chằm chằm từng biến hoá trên mặt Nhược Trúc.
Trẻ con vô cùng nhạy cảm, chúng có thể cảm nhận được ác ý cũng như hảo ý của người lớn.
Trong ánh mắt của Nhược Trúc, tiểu nam hài ngoài cảm giác được một tia đau lòng, vẫn là thương cảm , không có sợ hãi, không có kinh hoảng, càng không có ghê sợ.
Vị tỷ tỷ trước mắt nhẹ nở nụ cười với hắn, dùng một chiếc khăn lụa tuyệt đẹp lau những vết bẩn trên mặt hắn, không có ghét bỏ màu của ánh mắt hắn, lại còn khen mắt hắn xinh đẹp.
Tiểu nam hài cúi đầu. Giờ phút này trong đầu hắn đã nhận định, đời này kiếp này tỷ tỷ là tất cả của hắn.
Nhược Trúc không biết, chỉ vì một phút mềm lòng, nàng đã vô tình có được một nhân vật vô cùng lợi hại trong tương lai làm hậu thuẫn, một nhân vật trăm người nghe ngàn người sợ, nhân vật đó chỉ nở nụ cười với duy nhất một mình nàng.
Nàng lau xong gương mặt nam hài, xoa hai má của hắn một cái, nhìn vào mắt hắn mỉm cười.
“từ nay ngươi sẽ là đệ đệ của ta, tên gọi Lam Đồng Hi.”
“Vừa vặn Lam là màu của mắt ngươi, Đồng trong Đồng Tử tức con ngươi, Hi trong Hi Vọng, tên của ngươi ngụ ý, Mắt xanh màu hi vọng, mong rằng dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng sẽ không từ bỏ.” Nhược Trúc từ tốn cắt nghĩa tên của nam hài.
Mà một bên, vừa có tên mới, nam hài nở nụ cười ngây ngô.
Hắn cũng có tên. Từ nay hắn gọi Lam Đồng Hi. Hắn có tỷ tỷ Lam Nhược Trúc.
Nhược Trúc lại xoa đầu hắn hai cái đứng dậy xoay người, hướng đám người lên tiếng.
“Chúng ta đi thôi, trở lại nhà trọ”
— —— —— ——-
Tại phòng trọ.
Phỉ Ngạn cử động cánh tay, một cơn đau ê ẩm truyền đến khiến hắn hít một hơi thật sâu.
Phỉ Hân chưa tỉnh dậy.
Hắn nhìn muội muội, lại cắn răng cử động cánh tay, xoay xoay vài cái, xác định chỉ bị trầy xước hơi sâu, ngoài ra không có ảnh hưởng xương cốt.
Phỉ Ngạn vui vẻ.
Đúng lúc này cánh cửa vang lên ba tiếng gõ cửa.
“cốc cốc cốc”
Phỉ Ngạn đề phòng nhìn chằm chằm cánh cửa, hô to:
“Ai?”
“khách quan, hai vị cứu ngươi đã trở lại”
Nhược Trúc lười biếng lưng tựa ban công nhìn vào trong phòng.
Nàng nghe được người trong phòng sau khi nghe tiểu nhị trả lời chợt ngưng hô hấp chừng 3 giây sau đó có tiếng bước chân gấp gáp.
Ngay sau đó là cửa phòng mở toang.
Nhược Trúc nhìn nam nhân đang nhìn nàng nhướn mi. Như thế nào vừa ra đã nhìn chằm chặp mình a?
— —— ——
Phỉ Ngạn lúc mở cửa là vô cùng khẩn trương. Hắn cũng không rõ hắn khẩn trương điều gì, nhưng đúng là trong lòng hắn đang mong đợi..
Còn về mong đợi cái gì…
Phỉ Ngạn tỏ vẻ, chính hắn cũng mơ hồ a.
Cửa phòng vừa mở trong tầm mắt hắn xuất hiện rất nhiều người, một gương mặt cười tươi tắn như một đoá hoa tiểu nhị, một nam nhân âm lãnh lạnh lùng, hai nam nhân một hào sảng một trầm lặng, một tiểu hài tử…
Nhưng chỉ một cái liếc mắt, tầm nhìn của hắn liền định vị tại bóng dáng kia.
Một phút đó, mãi tận sau này, khi Phỉ Ngạn đã có nàng trong vòng tay, mỗi khi nghĩ lại đều cảm thấy, hẳn là lúc đó cuộc đời hắn đã nhận định nàng đi.
— ———
Trong phòng.
“đa tạ các vị đã ra tay tương trợ, tại hạ họ Phỉ tên Ngạn, đây là muội muội Phỉ Hân.” Phỉ Ngạn tự giới thiệu tên mình sau đó chỉ về phía giường nằm một tiểu bóng dáng nói.
“…” im lặng~~
Phỉ Ngạn nhìn một lượt người ở đây,sau đó tầm mắt đặt trên người Nhược Trúc, mà mọi người cũng không hẹn ánh mắt cùng đặt trên thân Nhược Trúc.
Nhược Trúc : “…”
“không có gì, lỗi là do ta sơ ý” nhìn mười hai con mắt nhìn mình, Nhược Trúc trán hạ một loạt hắc tuyến, sau đó giọng có chút buồn bã, nàng chậm rãi mở miệng.
Đúng vậy, nàng từ một thế giới công bằng sinh sống, sau khi xuyên qua lại chỉ hỗn trong rừng, cho nên nàng đã quên, nơi này không phải là kiếp trước nơi nàng ở có thể tự do trao đổi mua bán. Thương nhân đóng thuế, được nhà nước và Pháp luật bảo hộ.
Ở nơi này mạnh được yếu thua, nàng minh mục trương đảm cho bạc hai kẻ tay yếu chân mềm là gián tiếp đưa họ lên lưỡi hái tử thần của những kẻ tham lam.
Là lỗi của nàng.
Nhược Trúc cắn chặt môi dưới.
Phong Thanh Huyền cùng Lam Vọng Thiên ngồi hai bên cạnh nàng, cảm nhận được người bên cạnh khí tức chìm xuống liền quay qua nhìn.
Phong Thanh Huyền vỗ vỗ đầu nàng, mở miệng.
“không phải lỗi của nàng, là bọn cướp đáng chết”
Lam Vọng Thiên nhìn bàn tay đặt trên đầu Nhược Trúc có cảm giác vô cùng ngứa mắt.
Hắn cứng ngắc sắc mặt hộc ra một câu.
“đừng tự trách” liền im lặng ẩm rượu.
Phi Dương đang nâng cốc xuyến một ngụm rượu, liền bất thình lình hướng bên cạnh phun ra.
Phi Nguyệt tay mắt nhanh nhạy một nhún chân liền rời xa vị trí đang ngồi.
Phi Dương cũng không có tâm trạng u sầu Phi Nguyệt “vô tình”, hắn một bên vuốt vuốt lồng ngực ý đồ giảm bớt cái nồng của rượu xông lên tận óc, một bên trợn mắt nhìn Lam Vọng Thiên.
Chủ..chủ..chủ tử an ủi người?
Lam Vọng Thiên ném một ánh mắt sắc như dao cạo qua làm Phi Dương dựng tóc gáy.
Hắn uỷ khuất dịch dịch thân mình né tầm mắt muốn rút gân lột da hắn kia ra, nhảy về phía sau Phi Nguyệt, nín thin thít.
Chủ tử ánh mắt thật đáng sợ, hắn hảo đáng thương..anh..anh..anh.
Được rồi, Phi Dương, hãy tập quen dần, sau này sẽ còn nhiều cái khiến ngươi đau răng nữa. Tác giả vô lương nói.