Đọc truyện Nam Chủ Không Cần Theo Ta – Chương 15: Chợ nô lệ
Nằm tách biệt với đại bộ phận lục địa,chợ nô lệ chiễm chệ toạ lạc trên một vùng đất rộng lớn được ngăn cách bởi một eo biển.
Đảo Long Vĩ-thiên đường mua bán nô lệ.
Đây là một khu vực hắc bạch lẫn lộn,vô pháp vô trị.Nơi này giống như một tiểu quốc độc lập vậy.
Tiểu quốc này không có kẻ đứng đầu,nhưng quy tắc quản chế lại hết sức nghiêm ngặt do một tổ chức gọi là Liên Minh chủ đảo quản hạt.
Không ai biết họ là ai.Nhưng không ai dám vi phạm quy lệnh.
Không cho phép nội đấu.
Bất kỳ kẻ nào làm trái,hậu quả không thể chịu nổi.
Nghe nói chợ nô lệ thành lập từ hơn một trăm năm trước,nhưng lí do thành lập và ai là người thành lập lại là một bí ẩn.
Bất quá quản nó là vì cái gì?do ai thành lập làm gì.
Mọi người chỉ biết đó là một nơi mà mạng sống con người giá rẻ mạt.Tuỳ tiện bỏ ra vài lượng bạc họ có thể sở hữu một đến vài tên nô lệ tự do sử
dụng.
— —— —— —— —-
Bình thường muốn đến “chợ nô lệ” cần phải đón một chuyến thuyền qua biển.
Chỉ có duy nhất một chiếc thuyền,nghe nói là của liên minh chủ đảo.Một ngày hoạt động từ bảy đến chín lượt cách đều một nén nhang.
Giá cả lại hết sức đắt đỏ, bất quá lại vô cùng nhộn nhịp mỗi ngày,người qua kẻ lại không ngớt, bởi vì đây là phương tiện duy nhất kết nối hòn đảo này và đất liền.
Mà giờ phút này đứng trên bờ là hai bóng dáng song song,một nam một nữ.
Nam nhân cao lớn anh tuấn, trường bào màu đen ôm lấy thân hình rắn chắc hoàn mĩ của hắn,hơi thở dương cương mạnh mẽ lan toả.
Nữ tử thân mình kiều tiểu,gương mặt thanh tú,một khí chất thanh lãnh bao lấy nàng,sinh ra một loại xa cách chớ gần.
Hai người song song cạnh nhau mà đứng khiến không ít ánh mắt như có như không hướng trên thân hai người vòng vo.
Lúc hai người đến nơi,thuyền đã rời bến,cần hai khắc mới lại có một chuyến khác.
Mà trên bờ có không ít người hoặc đứng hoặc ngồi tụm năm tụm bảy nổi lên trò chuyện.
Nhìn hai người tựa như “hạc trong bầy gà” thản nhiên đứng nơi đó,không ít người tò mò phỏng đoán thân phận của hai người.
Mà thân là trung tâm của mọi nhốn nháo hai người lại chẳng có chút nào để ý,nam tất nhìn nữ không rời mắt mà nữ lại nhìn xa xa tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì.
— —— —— —— —-
Một lát sau,từ xa xa truyền đến tiếng nước vỗ mạn thuyền.
Thuyền đã đến!
Mọi người nhanh chóng sửa sang hành trang đợi chờ thuyền cập bến.
Đợi những người cuối cùng trên thuyền từ bờ bên kia trở lại bước xuống,mọi người lục tục lên thuyền.
Mà Nhược Trúc cùng Phong Thanh Huyền cũng nhanh chóng di chuyển lên chiếc thuyền này.
— —— —— —— —— —–
Trên thuyền.
Nhược Trúc nhìn đất liền càng ngày càng gần tâm tình không có lớn thay đổi.
Đặt chân lên đảo,cảm giác đầu tiên của nàng là “tươi mát.”
Hoa khoe sắc,thảo đua hương,trời xanh nước biếc chim ca..Quả thật là một nơi không tệ chút nào.
Phong Thanh Huyền cũng không có nhiều cảm xúc.Ánh mắt lạnh nhạt.
Rất rõ ràng,đây không phải lần đầu tiên hắn đến nơi này.
Chỉ có điều,nhìn người phía trước tâm tình có vẻ thoải mái hắn cũng đi theo thoải mái lên,nhìn đảo này cũng phá lệ có hảo cảm.
Nhược Trúc cùng Phong Thanh Huyền không nhanh không chậm đi theo đoàn người.
— —— ———
“Chợ nô lệ.”
Nhược Trúc đứng trước lối ra vào đề ba chữ khảm trên đá rất oai phong có điều suy nghĩ.
Mà Phong Thanh Huyền nhìn giai nhân ngẩng đầu nhìn cũng theo đó đưa mắt ngắm.
“Đây là chữ Chợ nô lệ,bên dưới là quy tắc cùng các pháp chế” Hắn tưởng nàng không hiểu được ý nghĩa liền hướng nàng ôn nhu giải thích.
Nhược Trúc liếc hắn một cái,trong ánh mắt nồng đậm khinh bỉ.
Nàng biết chữ được không?
Cái nàng quan tâm ở đây là đây là dòng chữ trên là ấn theo thể chữ giản.Đó là ngôn ngữ nước Z hiện đại.
Làm thế nào lại có thể xuất hiện ở nơi này?Cho dù là nền văn hoá song song đi nữa thì với trình độ văn minh nơi này hiện tại vẫn chưa có thể giản lược
chữ viết được.
“nàng không cần ngạc nhiên,ta mới đầu cũng không rõ nghĩa của nó,nhưng sau này Liên Minh đảo chủ đứng ra giải thích nên tất cả mọi người đều biết”
Nói trắng ra là móc nàng “không có tri thức đi??” Nhược Trúc hung hăng trừng Phong Thanh Huyền.
Bất quá gương mặt thanh tú có phần trẻ con phồng hai má,trợn đôi mắt to ngập nước nhìn người khác của nàng hoàn toàn không có tác dụng uy hiếp,ngược lại có cảm giác bé con làm nũng thập phần nhượng nhân yêu thích không rời mắt.
Cho nên mỗ nam nhân nhìn nàng cái dạng này suýt chút đưa tay niết lấy hai má đỏ hây hây vì tức kia của nàng, vội vàng xoay đầu thở dốc,vỗ vỗ trái tim.
Hô…đây là đang khảo nghiệm lí trí hắn sao? Phong thanh huyền cười khổ.
“ding,Phong Thanh Huyền hảo cảm +20,chân ái +5”