Đọc truyện Nam Chủ Hôm Nay Cũng Không Tra – Chương 21: Ngốc Khuê Nữ Của Nhà Địa Chủ 7
Phó Minh Tu ở y quán tịnh dưỡng được nửa tháng, khó khăn lắm mới khỏe mạnh trở lại như người bình thường.
Đường Đức Quý tiến vào, Phó Minh Tu đang dựa vào đầu giường, tập trung tinh thần mà nhìn một quyển sách.
Một hồi không nói chuyện, Đường Đức Quý cũng không đi lại vòng quanh, mà trực tiếp hỏi: “Đề nghị của ta lúc đó, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Phó Minh Tu nghiêm mặt nói: “Ta nghĩ kỹ rồi.”
Đường Đức Quý vẻ mặt chờ mong mà nhìn hắn, khuê nữ của hắn mấy ngày này tuy rằng vẫn luôn bồi hồi ở cửa hàng điểm tâm, nhưng là mỗi ngày đều sẽ đến xem tiểu ca ca, có đồ ăn ngon sẽ mang cho tiểu ca ca, có chuyện gì vui cũng kể cho tiểu ca ca.
Đường Đức Quý xem ra, chính là Đường Tịnh vừa ý biểu hiện của Phó Minh Tu.
“Ta đáp ứng.” Phó Minh Tu nói ra ba chữ này, trong lòng tức khắc buông lỏng, thật tâm mà nói ra, cũng không phải chuyện gì khó xử.
Hiện giờ hắn đã cùng nhà đại bá đoạn tuyệt, nơi đó đã không còn là nơi mà hắn dừng chân nữa.
Cả đời sống cùng tiểu ngốc tử kia, cũng không tồi.
Hắn hoàn toàn không ý thức được, trong lòng hắn mỗi khi nhớ tới Đường Tịnh, khóe môi hắn sẽ hơi hơi hướng lên trên.
“Không hối hận chứ?” Đường Đức Quý hỏi.
Phó Minh Tu ngẩng đầu, ánh mắt chân thành và kiên định, “Không hối hận”
“Nhưng ta sợ ngươi hối hận.” Đường Đức Quý nói.
Phó Minh Tu cho rằng Đường Đức Quý không tin mình, hắn đang muốn tỏ lòng trung thành, Đường Đức Quý trực tiếp đánh gãy lời hắn “Ta nhìn ra được, ngươi là một người có khát vọng, tương lai không biết sẽ đi đến vị trí nào, nếu có một ngày, ngươi thành người có địa vị cao, người khác lại nói rằng nhà ngươi có một nàng vợ ngốc, ngươi sẽ làm thế nào?”
“Có lẽ hôm nay ngươi không thèm để ý, nhưng một ngày lại một ngày, nếu thành một năm thì sẽ ra sao?” Đường Đức Quý đối với khuê nữ ngốc nhà hắn liền cảm thấy rất đau lòng, khuê nữ ngốc nhà hắn ấy mà, nhìn không tim không phổi thế nhưng kỳ thật tấm lòng của nàng rất mềm mại.
“Trên đời này sợ nhất là Lan nhân nhứ quả*, hôm nay có thể ngươi đồng ý mà hứa hẹn, có lẽ tương lai ngươi sẽ thay đổi.” Đường Đức Quý ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn, “Tiểu Tịnh Tịnh nhà ta rất dễ nuôi.
Nếu ngươi nguyện ý cưới nàng, như vậy khi tương lai, đừng để nàng bị lạnh, đừng để nàng bị đói, không để người khác khi dễ nàng, nói vậy chắc không khó quá đi?”
(*Lan nhân nhứ quả:兰因絮果, Đây là một câu thành ngữ, ý chỉ hôn nhân mở đầu tốt đẹp nhưng khi kết thúc đau thương.)
Phó Minh Tu trong lòng không thể nói gì, hắn đã chuẩn bị tinh thần thật lâu rằng chính mình sẽ cưới tiểu ngốc tử làm thê tử, nhưng mà khi hắn đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, đối phương lại nói cho hắn rằng hắn cũng không nhất định phải cưới nàng.
“Đường thúc.” Phó Minh Tu thấp giọng nói “Ngài đây là không tin ta sao?”
“Dù sao tình cảm rồi cũng sẽ thay đổi.” Đường Đức Quý cũng không che dấu điểm này “Bàn lại một chút, bây giờ ngươi cùng Tịnh Tịnh đều còn nhỏ, tương lai nếu ngươi vẫn đồng ý tiếp nhận Tịnh Tịnh, thì lúc đó rồi bàn đi.”
Phó Minh Tu cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc chăn, nhưng trong mắt hắn dường như cái gì cũng không thấy.
Đường Đức Quý nói xong, cũng không ở lại lâu, tính tính chút thời gian, khuê nữ ngốc nhà hắn chắc đã chạy đi chơi rồi, đột nhiên bên ngoài có tiếng ầm ầm như sấm, có lẽ là trời sắp mưa, hắn phải về tìm tiểu Tịnh Tịnh thôi.
*
Đường Tịnh lúc này đang đứng ở một đình nhỏ, quần áo của nàng đều dính bùn đất, dính cả trên khuôn mặt mèo nhỏ của nàng nữa, nàng một tay cầm từng cây cột, thân thể nỗ lực đi tới phía trước.
【 ký chủ, dừng lại, đừng đi lên phía trước không sẽ ngã xuống! 】321 từ lúc tiến vào thế giới này, dường như nó biến thành bảo mẫu luôn rồi, chăm ngốc tử này thật là mệt tâm.
Lúc này lực chú ý của Đường Tịnh đều tập trung ở cái hồ bên cạnh, nơi đó có một con chó nhỏ dơ dơ bẩn bẩn, nhìn có vẻ nó mới cai sữa không lâu, cũng không biết làm sao mà nó rớt xuống nước, vùng vẫy cái chân nhỏ ngắn ngũn nỗ lực muốn bò lên.
“Đùng ——” một tiếng sấm mùa xuân chợt vang, cơn mưa ào ào mà hạ xuống.
Cơn mưa đầu tiên của mùa xuân.
Ánh mắt Đường Tịnh vẫn cứ lẳng lặng mà nhìn chằm chằm con chó kia, nước mưa làm ướt áo váy nàng, nàng bắt lấy một nhánh cây gần ấy, nước mưa làm cành cây trơn trượt, khiến nàng bị tuột tay, nhất thời không thể đứng vững, cả người té sấp về phía trước.
“Tách tách” một tiếng nước xao động, Đường Tịnh cả người đều đau đớn, nàng lật người vài cái, từ trong nước đứng lên.
“Uông ô ~” tiểu cẩu phát ra một tiếng kêu nho nhỏ, Đường Tịnh xoay người, nhìn vào con chó nhỏ.
“Ha ha ha……” Tiểu cô nương phát ra tiếng cười sung sướng, đặt mông ngồi trong nước, đem chó con ôm vào trong ngực, chó con vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt nàng, con ngươi nàng sáng lấp lánh, chứa đầy ý cười.
321 vốn định nói gì đó, ví dụ như Đường Tịnh như vậy là không đúng, nhưng mà xem này, một người một chó vô cùng hài hòa, Đường Tịnh lại đang cao hứng như vậy, lời mà 321 muốn nói rất khó để mở miệng.
*
Mưa gió, mọi người đều chạy vội đi kiếm chỗ tránh mưa, một tiểu cô nương ôm con chó nhỏ, cả hai đều bẩn không ra gì, nàng đi không nhanh, người đi đường vội vã đều có thể ghé mắt mà nhìn nàng.
“Ai u, nữ nhi ngoan!” Đường Đức Quý nôn nóng cầm dù chạy tới “Sao mà lại biến thành như vậy rồi? Mau, đến đây cha che dù cho.”
Đường Đức Quý đi lên trước, ôm bả vai Đường Tịnh, hơn phân nửa cái dù đều che hết cho Đường Tịnh.
Khi trở lại khách điếm, hai cha con đều bị mưa làm cho ướt đẫm, Đường Đức Quý bảo tiểu nhị đưa hai xô nước ấm đến phòng thuê, một lần lại một lần dặn dò Đường Tịnh đợi trong chốc lát.
Đường Tịnh như gà con mổ thóc mà gật đầu, nàng ôm chó con, lộc cộc mà chạy vào phòng của Phó Minh Tu.
Phó Minh Tu còn đang vì những lời Đường Đức Quý nói hồi nãy mà tâm phiền ý loạn, chính hắn còn không rõ mình đang phiền não việc gì, đột nhiên thấy một tiểu cô nương cả người đều dơ dơ bẩn bẩn, mà giơ con chó con lên giống như là đang hiến vật quý, khiến hắn ngạc nhiên.
“Tiểu ca ca, Tịnh Tịnh đã về rồi!” Đường Tịnh hôm nay rất vui vẻ, nhân tiện đến xem Phó Minh Tu đột nhiên cảm thấy hắn đẹp trai, nàng chạy đến bên cạnh giường, đem con chó con đặt vào trong lòng ngực hắn “Sờ sờ.”
Cặp mắt đen kia sáng lấp lánh, làm hắn không quá nhẫn tâm cự tuyệt, hắn liền sờ sờ tiểu cẩu, chó con cả người lạnh như băng.
“Chó nhỏ, dễ thương.” Đường Tịnh thấy hắn sờ soạng con chó, vui vẻ nhào lên giường, ngồi ở chăn bông, những vệt nước còn đọng lại trên áo rơi xuống, liền làm ướt đệm chăn.
Phó Minh Tu bỗng nhiên có chút hiểu lời Đường Đức Quý nói, không ai có thể bảo đảm, rằng có thể vĩnh viễn bao dung một người ngốc được.
Hắn đem toàn bộ đệm chăn nhấc lên, bao bọc lấy Đường Tịnh, một hồi xoa bóp, muốn đem tiểu cô nương đang ướt đẫm toàn thân này làm cho khô một chút.
Xoa xoa một lúc, hắn mới để ý, hắn và Đường Tịnh đang mắt đối mắt, bốn mắt nhìn nhau, hắn nâng tay lên nhẹ nhàng xoa đi bùn đất dính trên mặt nàng.
Tiểu cô nương đang được bao bọc bởi chăn, chỉ lộ ra gương mặt đang tươi cười, sự đáng yêu này cũng phạm quy quá rồi đi!
Tai Phó Minh Tu nổi lên một màu hồng nhàn nhạt, Đường Tịnh thấy thế liền cười rộ lên, lộ ra một cái răng nanh nho nhỏ “Tiểu ca ca, lỗ tai ngươi đỏ kìa.”
“Không phải! Ta không có! Ngươi nhìn lầm rồi!” Phó Minh Tu tức khắc trở nên chột dạ, ánh mắt Đường Tịnh nhìn thẳng chằm chằm vào hắn, làm hắn cảm thấy có điểm nào đó không đúng, hắn kéo chăn xuống, đem tiểu cô nương gói vào trong chăn.
Đường Tịnh vùng vẫy muốn xốc lên, nàng muốn xem bộ dáng e ấp ngượng ngùng của tiểu ca ca, Phó Minh Tu ma xui quỷ khiến thế nào mà ôm lấy cả người cả chăn kia.
“Tiểu ca ca, mặt đỏ.” Tiếng của tiểu ngốc tử mang theo tính trẻ con, nhưng lại vô cớ đốt chút lửa ở trong tim hắn, mang theo một chút độ ấm nóng rực.
Đúng vậy, Phó Minh Tu mặt rất đỏ, hắn không muốn cho nàng thấy mình.
Chó con ở một bên kêu gâu gâu, kêu đến nỗi mà khiến hắn tâm phiền ý loạn lần nữa.
Cũng may tiểu nhị tới nhanh, giải cứu thiếu niên đang hận không thể đem chính mình giấu đi kia.
.
Truyện Khác
Đường Tịnh ôm chó con, cùng với xiêm y bẩn trên người bùm một tiếng nhảy vào thùng tắm, bọt nước văng khắp nơi, nước văng hết vào đầu Phó Minh Tu.
Cuối cùng, lại là tiểu nhị tặng thêm một xô nước đến phòng cách vách.
Phó Minh Tu rửa mặt xong, thay quần áo khô, liền thấy tiểu cô nương đã tắm xong, bị hơi nước khiến cho khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mái tóc đen đến eo đang ướt dầm dề còn nhỏ vài giọt nước.
Chợt hắn cúi đầu nở nụ cười, đôi mắt màu hổ phách nổi lên một tầng ánh sáng.
Hắn cầm lấy khăn vải đặt ở bên cạnh, giúp tiểu cô nương lau khô tóc.
Bất kể là muội muội cũng được, mà làm vợ cả đời cũng được, từ lúc đó, hắn đã hạ quyết tâm rằng chăm dóc cho nàng cả đời chính là trách nhiệm của mình.
Phải bảo vệ tiểu ngốc tử này thật tốt, hắn thầm nghĩ ở trong lòng.
Hiện tại Phó Minh Tu không hề nghĩ tới, ở tương lai, hắn sẽ vì mục tiêu này mà trả giá rất nhiều.
*
Đại phu đến thăm mạch, xác nhận Phó Minh Tu đã không còn trở ngại, Đường Đức Quý liền mang Đường Tịnh cùng với Phó Minh Tu, cùng con chó mà Đường Tịnh nhặt về, khởi hành về Lưu gia thôn.
Từ lúc đi đến bây giờ đã là một tháng, Lưu gia thôn đã vào mùa xuân một thời gian, trong thôn dạt dào sự sống, nông dân nhìn thấy xe ngựa Đường địa chủ, liền bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Hồi trước Tưởng thị không ngừng tuyên truyền, cơ hồ người toàn thôn đều biết, cha con Đường địa chủ không nói không rằng tiến vào nhà ả, mang cháu trai của ả đi, cháu trai kia của ả ăn cây táo rào cây sung, cùng Đường địa chủ lập mưu, trộm đi đồ gia truyền của Phó gia.
Tuy rằng không biết Phó gia có đồ gia truyền hay không, hay một địa chủ giàu đến chảy mỡ có để ý cái gọi là đồ gia truyền kia hay không, mọi người đều không biết đâu là thật đâu là giả.
Nhưng người nào mà chả thích nghe những chuyện bát quái như thế, đủ kích thích, đủ xung đột cảm xúc là được.
Tưởng thị rất nhanh từ trong miệng hàng xóm mà biết chuyện Đường Đức Quý đã trở về, lập tức bỏ dỡ việc đang làm, trực tiếp vén tay áo, liền chạy đi tìm Đường địa chủ.
Nếu nói lúc trước, Tưởng thị đối với Đường địa chủ đương nhiên là có một loại sợ hãi, nhưng khi Đường Tịnh đánh vào đầu Phó Minh Hải, ả nổi lên mong muốn cho nhi tử của ả cưới Đường Tịnh, sự kính sợ không còn sót lại chút gì, trong lòng ả đã sớm đem tài sản của Đường địa chủ tính thành tài sản của mình.
Bà ta một hơi chạy đến cửa nhà Đường địa chủ, nhìn dưới đất cạnh cửa nhà có hai con sư tử bằng đá, nàng lùi bước một chút, nhưng mà lòng tham không đáy của ả chiếm thượng phong, ả lập tức ngồi xuống trước cửa, bắt đầu phát huy sở trường mà ả giỏi nhất, người đàn bà mất hy vọng, chửi rủa cùng khóc tang!
Xung quanh rất nhanh liền vây lại không ít người xem náo nhiệt, cửa nhà Đường địa chủ vẫn luôn đóng chặt không mở.
Mọi người đều hoài nghi, Đường địa chủ này không xuất hiện, chẳng lẽ là chột dạ?
Nhưng vào lúc này, phía sau truyền đến những tiếng bước chân hỗn loạn, mọi người sôi nổi quay đầu lại, liền thấy một đội nha dịch áo hồng quần đen, vẻ mặt nghiêm túc mà đi đến trước mặt Tưởng thị “Phó Tưởng thị phải không, cháu trai của ngươi cáo trạng ngươi cùng trượng phu của ngươi chiếm đoạt tài sản của huynh trưởng, mỗi ngày đều ngược đãi thân thể cháu trai, hiện tại đi theo ta một chuyến.”
Khi Tưởng thị nhìn thấy đội người này, mặt đã trắng bệch, từ xưa dân không đấu cùng với quan, nếu nói nàng đối mặt Đường Đức Quý còn có thể hoành hành, nhưng đối mặt với quan sai là không thể.
Nàng lập tức bắt đầu kêu khóc, lần này là thật sự rơi lệ, chân thành mà kể ra oan uổng của chính mình, tên cháu trai sói mắt trắng.
Quan sai không kiên nhẫn mà vung tay lên, tức khắc có hai người đi tới, đè Tưởng thị lại “Mặc kệ ngươi muốn nói cái gì, đến đại đường rồi nói sau!”
Quan sai lại cho hai người đi bắt Phó lão đại.
Tưởng thị sợ tới mức chân mềm nhũn, ai da một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, nha dịch trực tiếp kéo nàng đi lên phía trước.
Đám người vây xem xung quanh hai mặt nhìn nhau, đều sợ tới mức không dám thở ra, nha dịch vừa dắt người đi, tức khắc mọi người đều chạy sạch sẽ.
Phó Minh Hải nghe nói cha mẹ bị nha môn mang đi, tức khắc liền hốt hoảng, hắn cũng không thể để cho cha mẹ hắn ở trong tù, như vậy sẽ huỷ hoại thanh danh của hắn, tương lai hắn còn muốn thi khoa cử làm quan! Hắn cũng không ngẫm nghĩ nhiều mà trì hoãn, trực tiếp đi tìm Đường địa chủ cầu tình.
Hắn gõ cửa một hồi lâu, mới nghe được bên trong có tiếng mở cửa, hắn nặn ra gương mặt tươi cười, khi thấy người mở cửa là Phó Minh Tu, sắc mặt liền trầm xuống, “Sao lại là ngươi?”
Phó Minh Hải cả giận nói “Có phải là ngươi tới nha môn cáo trạng? Phó Minh Tu, hiện tại có cánh rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể nhờ cậy Đường địa chủ mãi?”
(Ý nói Phó Minh Tu thoát ra khỏi nhà của Tưởng thị rồi liền ở chỗ Đường địa chủ làm chỗ dựa)
“Đúng rồi, hắn có thể.” phía sau Phó Minh Tu, thò ra một cái đầu nhỏ, tiểu cô nương có tròng mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm vào Phó Minh Hải “Ta là chỗ dựa cho hắn, ngươi không phục sao?”
Phó Minh Hải vừa thấy Đường Tịnh liền nhớ tới lúc bị đánh liền sợ hãi, hắn không dám đối mặt với Đường Tịnh, liền bị nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng “Phó Minh Tu, ngươi thật sự trông cậy vào việc ăn vạ Đường gia cả đời?”
“Ta nuôi hắn!” Đường Tịnh biết, người này hư hỏng rồi, nàng chỉ một ngón tay vào Phó Minh Hải “Ngươi, khi dễ tiểu ca ca nhà ta!”
Tiểu ngốc tử chán ghét một người sẽ thể hiện phương thức đơn giản mà thô bạo, đó chính là, đánh!
Khi Phó Minh Tu còn đang vì câu nói của Đường Tịnh “Tiểu ca ca nhà ta” mà mặt đỏ, Đường Tịnh đã xông lên, đem Phó Minh Hải đánh đuổi đi, hay chính xác hơn là hành hung.
Phó Minh Hải ngay từ đầu còn nói vài câu tàn nhẫn, lúc sau liền nước mắt nước mũi mà kêu cha gọi mẹ.
Phó Minh Tu sợ tiểu ngốc tử nhà hắn đánh chết một mạng người, hắn biết tiểu ngốc tử này có sức chiến đấu khỏe như thế nào, hắn vội vàng tiến lên, từ phía sau bế ngang Đường Tịnh lên.
Đường Tịnh đang đánh vui vẻ, bỗng nhiên bị người ta bế lên, tay chân còn đang ở giữa không trung mà giương nanh múa vuốt, nhìn như là một con mèo nhỏ tức giận.
“Tịnh Tịnh ngoan, không đánh nữa, chúng ta không đánh hắn.
Đừng vì ta, mà ô uế tay ngươi.” Phó Minh Tu trong lòng đang rất vui, có người xuất hiện bảo vệ hắn, kiếp này là lần đầu tiên.
.