Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 91: Thiếu


Đọc truyện Nam Chính Xuất Sắc Nhất – Chương 91: Thiếu

Editor: demcodon

“Cháu có thể nói cho chú biết hiện tại quan hệ giữa cháu và Lục Dương rốt cuộc là gì hay không?”

Trước khi Tông Chính Hưng mở miệng hỏi vấn đề này, Tông Chính Hải cũng đã có dự cảm. Hắn cũng không dự định giấu giếm chuyện này. Nhưng cần tìm thời cơ thích hợp nói cho người nhà biết.

Bây giờ Tông Chính Hưng hỏi thẳng Tông Chính Hải cũng không chần chừ nữa, cũng thẳng thắn trả lời: “Hiện tại chúng cháu đang ở bên nhau… Cháu rất yêu cậu ấy.”


Có lẽ khi hai người vừa xác lập quan hệ còn chỉ là hơi thích tiếp tục lên men… Rồi thời gian trôi qua, hai người từng bước tiếp cận nhau. Lục Dương ở trong lòng Tông Chính Hải đã trở thành một sự tồn tại quan trọng như người trong nhà. Thậm chí trong một số trường hợp, Tông Chính Hải sẵn sàng thay đổi một số nguyên tắc của mình vì Lục Dương. Điều này rõ ràng là hoàn toàn không có khả năng xảy ra trong quá khứ!

Vì có thêm thời gian ở bên nhau, nhưng không cần Lục Dương từ bỏ ước mơ của mình. Tông Chính Hải đã từng chuyển văn phòng của mình đến Đảo Thành, đối với người xem trọng công việc như Tông Chính Hải mà nói, đó là sự trân trọng trực tiếp và vô hạn đối với Lục Dương, biểu hiện chân thật nhất!

Tất nhiên, cuộc sống như vậy còn có rất nhiều chi tiết, nhiều đến mức ngay cả Tông Chính Hải thỉnh thoảng nghĩ đến đều sẽ hơi giật mình. Nhưng hắn rất nhanh sẽ thoải mái…

– -Người này là Lục Dương, vì cậu làm bất cứ chuyện gì cũng đều không đáng ngạc nhiên!

Tông Chính Hưng nhìn Tông Chính Hải thật lâu không nói gì, điều này làm cho người ta không khỏi suy nghĩ: liệu ông có cảm thấy quá bất ngờ khi biết tin tức này nên mới không biết phải nói gì mới tốt.

Nhưng Tông Chính Hải cũng không cảm thấy Tông Chính Hưng không có đoán được điều gì. Hắn cũng biết rằng ngay cả ba hắn – Tông Chính Hoành chỉ sợ đã sớm phát hiện, chỉ là không muốn làm rõ mà thôi.

Quả nhiên, Tông Chính Hưng hỏi ngược lại: “Lục Dương còn trẻ như vậy, cháu xác định tâm ý của nó cũng giống như cháu không?”

“Cháu xác định.” Nếu hắn ngay cả tâm ý của người yêu cũng không thể xác nhận được thì có tư cách gì ở bên cạnh cậu chứ?


“Có tự tin như vậy?” Tông Chính Hưng không mấy lạc quan về mối quan hệ này: “Lục Dương mới bao nhiêu tuổi chứ, còn chưa đến 20. Con trai ở tuổi này thì biết tình yêu là gì chứ? Huống chi còn là loại quan hệ không bình thường như vậy?”

“Sau khi nó rời khỏi nhà mình đi đến Đế Cảnh Quận, sống bên cạn cháu, chấp nhận sự chăm sóc của cháu, bao gồm sự giúp đỡ trong sự nghiệp diễn xuất của nó. Liệu tình cảm của nó dành cho cháu có thuần khiết không? Chẳng lẽ không phải bởi vì cảm kích, hoặc là kính trọng, sinh ra một loại ảo tưởng thích cháu sao?”

Tông Chính Hưng nói không hề quanh co lòng vòng, mà là ngày càng trực tiếp: “Chú thậm chí hơi hoài nghi cháu đang lợi dụng loại sự thật này mà không phải cảm kích và kính trọng để đạt tới mục đích của mình!”

“Nếu chú nhất định phải cho là như vậy, cháu chỉ có thể nói, chúng cháu nhất định sẽ chứng minh cho chú thấy.” Đối mặt với khí thế ép người của Tông Chính Hưng, Tông Chính Hải hoàn toàn không nhượng bộ. Hắn rất kiên trì với tình cảm của mình, cũng rất tự tin với tình cảm của Lục Dương.

“Cháu không cần phải chứng minh cho chú, cháu chứng minh cho ba cháu đi, cũng nên nghĩ cách phải giải thích như thế nào với người lớn nhà họ Lục. Cháu làm sao lại chăm sóc Lục Dương thành dạng này.” Tông Chính Hưng lắc đầu: “Rất tốt, vấn đề thứ hai này rốt cuộc có thể cùng thảo luận chung với vấn đề thứ nhất.”


“Nếu Lục Dương chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, hoặc là tương lai sẽ trở thành một thành viên ban lãnh đạo cấp cao Tông Thiên. Tất nhiên nó muốn thích ai thì thích, muốn nói chuyện yêu đương với ai thì nói, đóng cửa lại đến ai cũng không chú ý tới, ai cũng không xen vào… Nhưng bây giờ cháu nói cho chú biết, nó là diễn viên, là người của công chúng! Nó làm sao có thể giấu kín tình yêu đồng tính của mình được chứ? Chú ra nước ngoài sống đã lâu, nhưng cũng còn biết hiện tại trong nước vẫn chưa mở ra hôn nhân đồng giới là hợp pháp và tình yêu đồng tính được công chúng chấp nhận!!!”

“Vấn đề này chúng cháu đã thảo luận qua, tạm thời không công khai. Chờ sau này có cơ hội lại từng bước công khai.”

“Sau này? Sau này là khi nào? Một năm, hai năm, hay là mười năm, hai mươi năm? Cháu để cho


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.