Đọc truyện Nam Chính Xuất Sắc Nhất – Chương 87: Thiếu
Editor: demcodon
Trước đây khi Đồ Lâm Châu còn ở Bác Á, hắn chưa từng làm việc chung với Lục Dương. Vô luận là tuổi tác, ngoại hình hay là trình độ, sự nghiệp của bọn họ cũng không có quá nhiều sự trùng lặp.
Trong tiềm thức của Đồ Lâm Châu không coi trọng Lục Dương. Hắn cảm thấy chỉ có một nghệ sĩ nam có trình độ như Vệ Hà Tịch mới có thể xem một người mới như Lục Dương là kẻ thù mạnh.
– -Chỉ là một tiểu thịt tươi may mắn đột nhiên hot mà thôi. Trước mắt nhìn tiền đồ vô lượng, tương lai không biết sẽ phát triển thành dạng gì, vẫn còn là ẩn số!
Nhưng, hiện tại công ty của Hạ Bình cũng là công ty riêng củ Đồ Lâm Châu. Vệ Hà Tịch là nghệ sĩ ký hợp đồng đầu tiên của công ty, hơn nữa độ nổi tiếng hiện tại rất tốt, thuộc về “công cụ” có thể kiếm tiền ngay lập tức.
Giữa “máy in tiền” và “bảo bối trong lòng” công ty cũ của mình, bên nào quan trọng hơn Đồ Lâm Châu vẫn biết rất rõ ràng.
“Tôi đã xem qua hai bộ phim cậu đóng trước đó, rất tốt.” Đồ Lâm Châu mỉm cười chủ động nói chuyện với Lục Dương.
Lục Dương cảm thấy vị tiền bối này “khen ngợi” rất không thích hợp. Nhưng Lục Dương vẫn lịch sự nói cảm ơn, cũng khiêm tốn nói rằng mình sẽ tiếp tục cố gắng.
Đúng lúc này, Đồ Lâm Châu mới quay đầu lại nói: “Nhưng, bây giờ cậu còn trẻ như vậy có thể đóng mấy vai nhẹ nhàng, lúc nào cũng hận nước thù nhà, làm gì phải thế… Chờ cậu lớn tuổi một chút có rất nhiều cơ hội đóng những vai có chiều sâu này.”
Đám người Vệ Hà Tịch ngay từ đầu còn ngạc nhiên khi Đồ Lâm Châu khách sáo với Lục Dương. Nhưng sau khi nghe đến câu sau rốt cuộc cũng hiểu rằng hắn đang “muốn chê phải khen trước”.
Sở dĩ “thân thiện” đề nghị Lục Dương đóng mấy vai nhẹ nhàng, kỳ thật là ám chỉ cậu còn trẻ thiếu kinh nghiệm, diễn xuất chưa tốt, không thể đè nén những loại vai có nội tâm và chiều sâu này!
Suy nghĩ sâu xa hơn, tuy cốt truyện của <Ngôi sao> không phức tạp. Nhưng nam chính bên trong gánh vác trách nhiệm nặng nề là bảo vệ quốc gia, bảo vệ hệ hành tinh A, tự nhiên cũng thuộc về loại vai trong phạm vi này.
Đồ Lâm Châu nói Lục Dương không thể đè nén loại vai này, điều này hiển nhiên là nói Lục Dương không thể đóng vai nam chính trong <Ngôi sao>!
Khác với đám người Hạ Bình bên này đang cười, Lục Dương và Vương Hữu Lan sắc mặt nghiêm túc. Bọn họ tất nhiên cũng nghe ra ẩn ý của Đồ Lâm Châu, nhìn ra dưới nụ cười của hắn như ẩn chứa một con dao.
Vương Hữu Lan vốn dĩ muốn nói chuyện lại bị Lục Dương giành trước: “Mỗi một cơ hội đối với tôi đều rất quan trọng, tôi vẫn không dám tùy tiện chọn vai.”
Đồ Lâm Châu nghe vậy hơi nhướn mày. Hắn vốn dĩ muốn gây cho Lục Dương một chút áp lực tâm lý. Nhưng không ngờ đối phương cũng không phải chưa từng trải qua chuyện đời như trong tưởng tượng — vừa nghe đã hiểu ý hắn, lại lập tức đáp lại không tệ.
Nói không dám tùy tiện chọn vai kỳ thật là không đồng ý với cách nói của Đồ Lâm Châu.
Đồ Lâm Châu mỉm cười, giả vờ thờ ơ trước sự phản bác của Lục Dương, vẫn là giọng điệu đề nghị chân thành của một tiền bối: “Sau này cậu sẽ biết.”
Xem ra tước đó Lục Dương đi quá suôn sẻ, bị Bác Á làm hư. Nhưng dù tự cho mình là gì thì cũng phải có giới hạn. Nếu không tương lai sẽ chịu thiệt chính là bản thân cậu!
Hắn nói xong câu đó đã dẫn theo mấy nghệ sĩ và người đại diện của công ty mới của mình rời khỏi.
Một đội người trông rất có khí thế.
Vương Hữu Lan và Liêu Tuyết Đình đều không nghĩ đến Đồ Lâm Châu rời khỏi Bác Á lại trở mặt vô tình như thế.
“Hóa ra nhìn người anh cả này còn cảm thấy rất nho nhã lễ độ. Không ngờ trở thành ông chủ đã lập tức học được cách dạy dỗ người khác, thật ngạc nhiên.”
Liêu Tuyết Đình nói chuyện trực tiếp hơn Vương Hữu Lan, liếc mắt nhìn về hướng bọn họ rời đi không khỏi mở miệng nói: “Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy anh ta đứng ra bênh vực Vệ Hà Tịch nhỉ?”
“Nay đã khác xưa nha, hắn hiện tại là ông chủ của Vệ Hà Tịch, trông cậy vào Vệ Hà Tịch kiếm tiền tất nhiên phải che chở cậu ta.” Vương Hữu Lan thấy Lục Dương có thể tự mình xử lý thì biết rõ cậu tuyệt đối không để ý đến những lời đối phương nói, nên cũng không lo lắng.
Quả nhiên, Lục Dương mở miệng nói: “Anh ta che chở Vệ Hà Tịch, giống như công ty và anh Vương che chở em, không có gì kỳ lạ.”
Giọng điệu bình tĩnh ôn hòa, hoàn toàn không có bực bội khi bị coi thường, cũng không có chán nản hay tự ti khi mất đi tin tưởng.
Ngược lại Chu Y hiếm khi chán ghét một người, nhìn chằm chằm đám người Đồ Lâm Châu và Hạ Bình rời đi. Cho đến khi đối phương biến mất ở cuối lối đi vẫn còn rất tức giận.
Mặc dù nhạc đệm nhỏ gặp “người quen cũ” đã trôi qua, nhưng chuyện hai người đại diện thật sự lo lắng còn chưa có giải quyết. Nhưng trên mặt bọn họ lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Trong lúc đi dạo, khi đi ngang qua nhà vệ sinh, Lục Dương nói với mấy người Vương Hữu Lan: “Em vào nhà vệ sinh một chút, đợi lát nữa đến phòng nghỉ ngơi tìm mọi người.”
Chỗ này cách phòng nghỉ ngơi bên nhà sản xuất chuẩn bị cho bọn họ không xa. Vương Hữu Lan kêu Lục Dương động tác nhanh một chút, sau đó cùng những người khác rời đi.
– — —
Lục Dương kỳ thật chỉ đến nhà vệ sinh rửa tay, bình tĩnh một chút.
Nhưng lúc cậu vừa đinh lau khô
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –