Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 6: Dâu tây


Đọc truyện Nam Chính Xuất Sắc Nhất – Chương 6: Dâu tây

Editor: demcodon

“Cậu đừng nhìn dáng vẻ thành thật của Tiểu Lưu, đầu cũng không cao. Nhưng hắn đã lấy được giải quán quân môn wushu* đó.” Thím Trương làm việc ở Đế Cảnh Quận nhiều năm nên tương đối hiểu biết về người bên cạnh Tông Chính Hải. 

(*Wushu là môn võ thuật hiện đại của Trung Quốc với chương trình luyện tập, các bài quyền tổng hợp từ các võ phái cổ truyền nổi tiếng như Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Không Động, Vịnh Xuân Quyền, Thái cực quyền… Được thống nhất giảng dạy trên các võ đường Trung Quốc cũng như tại nhiều quốc gia trên thế giới như một môn phái võ thuật hiện đại thiên về tính chất thể thao. Wushu được hiểu là môn quốc võ tiêu biểu nhất đại diện cho tinh hoa nền võ thuật của Trung Quốc. Bộ môn Wushu phải chia thành Sanshou (Tán thủ) hay còn gọi là Sanda (Tán đả – Tán thủ đả lôi đài) và Taolu (quyền thuật) với những tính chất vô cùng khác biệt. Kỹ thuật Tán Thủ bao gồm đấm đá, ôm vật, rất giống với Sambo.) 

“Anh Lưu lợi hại như vậy à?” Lục Dương từ trường học trở về, vừa giúp thím Trương rửa trái cây vừa nói chuyện phiếm với bà.

“Tiểu Lưu” trong miệng thím Trương chính là tài xế mới Tông Chính Hải cho Lục Dương, tên là Lưu Hướng Hùng.

“Đó là đương nhiên, Tiểu Lưu và anh họ hắn Hướng Kiệt đều là vệ sĩ của Hải tổng, là từ nhà họ Tông Chính ở thủ đô cử tới đây, xem như người cũ bên cạnh Hải tổng.”

“Nhưng là anh Lưu hiện tại làm tài xế cho cháu, vậy bên Hải tổng có phải thiếu người hay không không?”

“Chuyện này cậu không cần lo lắng, bên cạnh Hải tổng sao có thể thiếu người chứ? Chính là bởi vì Tiểu Lưu kinh nghiệm phong phú, đặt ở bên cạnh cậu thì ông chủ mới yên tâm.”

Thím Trương nhìn mặt Lục Dương giống như có thể nhéo ra nước, cảm thấy đối phương vẫn còn hơi gầy trong lòng cân nhắc có nên tăng mạnh chút dinh dưỡng cho cậu hay không.

Bà nhét một trái dâu tây đã rửa sạch vào trong miệng Lục Dương, đưa khăn tay cho cậu lau tay: “Loại dâu tây nhập khẩu này nhìn xinh đẹp nhưng kỳ thật ăn không ngon bằng dâu tây bản địa. Chờ dâu tây Triệu Truân chín kêu Hải tổng dẫn cậu đi hái dâu tây, vừa hái vừa ăn như vậy mới thích.”

Từ giọng điệu bình tĩnh của thím Trương Lục Dương có thể phán đoán hoạt động “vừa hái vừa ăn” trước kia nhất định đã từng xảy ra. Bằng không thím Trương khẳng định sẽ không mang Tông Chính Hải bận rộn và loại chuyện “hái dâu tây” này lại tự nhiên liên hệ chung một chỗ.

Lục Dương hiện tại đã biết em trai Tông Chính Hải có hai đứa con sinh đôi, là tiểu bảo bối và hạt dẻ cười* của nhà họ Tông Chính. Chỉ cần cặp sinh đôi đến Thân Thành, vô luận Tông Chính Hải bận rộn bao nhiêu nhất định sẽ bớt thời giờ dẫn bọn nó đi ra ngoài chơi ngoạn. 

(*Hồ trăn = quả hồ trăn = hạt cười = hạt dẻ cười là một loài thực vật thuộc họ đào lộn hột.)  


Cho nên có thể làm cho Tông Chính Hải tiêu phí thời gian và tinh lực chỉ sợ 10 thì có 8-9 là đối với tiểu bảo bối này.

“Ha ha ha.” Lục Dương không có cách nào phản bác, chỉ có thể bất đắc dĩ cười ngây ngô với thím Trương.

Nhưng cậu thật sự rất muốn biết tại sao trong lòng thím Trương mình giống như trẻ con hơn 3 tuổi sẽ có hứng thú và thích việc này. Còn có, cho dù cậu thật muốn hái dâu tây cũng không dám làm phiền Hải tổng đi với cậu nha!!!

“Được rồi, cậu bưng cái này đi ra ngoài chơi đi. Bây giờ tôi phải bắt đầu chuẩn bị cơm chiều. Hôm nay Hải tổng sẽ về ăn cơm.”

Thím Trương cảm thấy từ lúc Lục Dương dọn đến đây ở thì tần suất ông chủ nhà mình về nhà ăn cơm càng rõ ràng cao hơn. Cho nên nói người đàn ông có gia đình mới sẽ trở nên quan tâm đến gia đình nha! 

Lục Dương bị thím Trương đẩy ra khỏi phòng bếp bưng lấy chén thủy tinh chứa đầy dâu tây đi ra ngoài. Kết quả vừa vặn chạm mặt Tông Chính Hải vừa mới vào cửa.

Trải qua một tháng ở chung, Lục Dương đã không sợ gặp mặt hoặc là nói chuyện với Tông Chính Hải. Thậm chí ngay cả xưng hô hai bên đều thay đổi.

Cậu lộ ra một nụ cười tươi chào hỏi với Tông Chính Hải: “Anh Hải, chào buổi tối!”

Tông Chính Hải mới từ nơi khác trở về kỳ thật có chút mỏi mệt. Nhưng nụ cười tươi trước mắt vô cùng sáng lạn, cũng vô cùng xinh đẹp, làm cho người nhìn không nhịn được tâm tình cũng tốt lên, giống như phiền não gì đều không đáng sợ hãi. Hắn thả lỏng cà vạt một chút nhìn Lục Dương nói: “Chào buổi tối.”

Động tác có phải rất ngầu hay không? Những động tác lớn như mặc cởi tây trang gì đó đều hấp dãn đúng không? Loại chi tiết nhỏ này mới có thể biểu hiện khí chất, cậu nhất định phải học cho bằng được.

Lục Dương thích nhất ở trong cuộc sống quan sát nhân vật khác nhau bắt chước họ. Giống người có phong cách mãnh liệt như Tông Chính Hải vậy, quả thực không cần quá hấp dẫn Lục Dương chú ý.

Ánh mắt đối phương sáng lên rõ ràng vừa lấy được lòng nam chủ nhà. Tông Chính Hải liếc nhìn cái chén trên tay Lục Dương giọng điệu thoải mái hỏi: “Đang ăn dâu tây hả? Thím Trương rửa cho cậu?”


Câu hỏi này đặt ở lúc khác chẳng qua là bắt đầu một cuộc nói chuyện phiếm, nhưng Lục Dương không nghĩ tới có thể từ trong miệng người nghiêm túc như Tông Chính Hải nghe được nói lời việc nhà như thế. Trong lúc nhất thời hơi ngốc gật đầu lại lắc đầu nói: “Tôi và thím Trương cùng rửa.”

“Phải không… cho tôi ăn một trái?” Tông Chính Hải phát hiện mình lại hơi thích đối phương đột nhiên ngây người. So với Lục Dương bình thường có chủ kiến, có suy nghĩ thật không giống nhau, nhìn qua có một chút phong vị khác.

Nam chủ nhà vừa mới vào cửa đã xin bạn một trái dâu tây ăn, xin hỏi bạn phải làm như thế nào?

Lục Dương không chút suy nghĩ đã dùng nĩa ghim một trái dâu tây đỏ au trong chén trái cây đưa tới trước mặt Tông Chính Hải. Ý của cậu là để cho Tông Chính Hải tự cầm nĩa ăn, nhưng đối phương hiển nhiên hiểu lầm động tác này.

Chỉ thấy người đàn ông kia hơi cúi đầu, nhẹ nhàng đỡ tay Lục Dương đưa nĩa ghim dâu tây lên cắn một cái. 

Kỳ thật trước một giây Tông Chính Hải làm động tác này là nghĩ đến hình ảnh cháu trai bảo bối Hi Hi đút mình ăn táo. Bởi vì xem Lục Dương cũng trở thành đứa trẻ cho nên mới ít mấy phần cố kỵ.

Nhưng khi hắn thật sự cúi người ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú sạch sẻ lại chuyên chú của đối phương. Lúc ngón tay đụng tới tay đối phương thì đáy lòng lại đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác khác thường, cảm giác xa lạ kia làm cho tim hắn đập rối loạn.

Vì che giấu 0.01 giây dị động trong lòng hắn Tông Chính Hải giả vờ đang cẩn thận thưởng thức dâu tây trong miệng. Sau đó mới chậm rãi nói: “Hương vị cũng không tệ lắm. Chờ tháng 5 dẫn cậu đi Triệu Truân chơi, chỗ đó có vườn dâu tây hữu cơ, tự tay hái dâu tây tươi mới ăn ngon hơn loại này.”

Lục Dương: “…”

Không có cách nào để cho trong lòng Lục Dương cảm nhận “vạn ngựa lao nhanh”. Tông Chính Hải nhìn đồng hồ của mình nói tiếp: “Hiện tại thời gian còn sớm, cậu đến phòng sách của tôi một chút.”

Lục Dương: “!!!”

— —- 
Đây cũng là lần đầu tiên từ khi Lục Dương dọn đến Đế Cảnh Quận ở cho đến nay được mời vào phòng riêng (phòng sách) của Tông Chính Hải. Lục Dương như người tìm tòi bí mật sắp đạt được mục đích, tò mò, kích động lại có chút thấp thỏm.


Cậu đi theo Tông Chính Hải vào thang máy trong nhà đi tới tầng cao nhất. Khi người đàn ông mở cửa phòng ra làm động tác mời thì Lục Dương vừa mạnh mẽ giả bộ trấn định đi vào, vừa kiềm chế xúc động muốn duỗi cổ hết nhìn đông tới nhìn tây. Đến chỗ tương đối riêng tư của người khác cũng không thể không lễ phép nhìn loạn khắp nơi như vậy.

Cậu không nghĩ tới động tác nhỏ muốn nhìn lại nỗ lực khắc chế của mình kỳ thật đã sớm bị Tông Chính Hải nhìn thấy ở trong mắt. Vì thế ở chỗ Lục Dương không nhìn tới thì khóe miệng Tông Chính Hải hơi lên, lại giây lát lướt qua làm cho người không có dấu vết có thể tìm ra.

“Ngồi đi!” Tông Chính Hải dẫn Lục Dương đến sô pha ngồi xuống mới đi lấy một cặp văn kiện từ trong ngăn tủ ra đưa cho Lục Dương: “Cậu xem trước đi.”

Lục Dương vươn hai tay nhận cặp văn kiện, mới mở ra còn chưa xem mấy dòng đã không thể tin nhìn về phía Tông Chính Hải: “Đây… đây là hợp đồng quản lý của truyền thông Bác Á?”

Truyền thông Bác Á là một trong tập đoàn điện ảnh cao cấp nhất nước Hoa, mấy năm gần đây cùng công ty điện ảnh Nhạc Đô và giải trí Trúc Tinh hình thành thế chân vạc*. 

(*Thế chân vạc là từ mô tả một tình trạng cân bằng phỏng theo sự cân bằng của một vạc. Vạc là một cái đỉnh thường đúc bằng đồng có 3 chân, một biểu tượng của quyền lực của vua Trung Quốc.)

Nghiệp vụ chủ yếu bao hàm chế tác tiết mục tivi và phát hành, đầu tư phim điện ảnh và phim truyền hình, chế tác, tuyên truyền và phát hành, quản lý nghệ sĩ, truyền thông mới, hệ thống mạng, vvv…, có phần đông nghệ sĩ nổi tiếng và hạng 2 nước Hoa.

Trong nghề có một câu bình luận nổi tiếng [Bác Á ra tác phẩm, tất ra tinh phẩm], thì có thể thấy được công ty này ở công nghiệp điện ảnh nước Hoa có địa vị hết sức quan trọng.

Trước khi Lục Dương sống lại đã có giấc mộng muốn tham gia phim truyền hình do truyền thông Bác Á chế tác dù chỉ một ngày, lại không nghĩ rằng mình sẽ có một ngày lại có thể tận mắt nhìn thấy hợp đồng quản lý này. 

Lục Dương thấy Tông Chính Hải gật đầu xác nhận nhịn không được tiếp tục đọc hợp đồng trong cặp văn kiện. Khi xem cậu phát hiện thì ra bản hợp đồng này cũng không phải một bản hoàn chỉnh, bên trong không đề cập cụ thể con số và chi tiết về điều khoản bộ phận, cũng không có đánh dấu rõ ràng.

“Trong văn kiện Bác Á đề cập, hơn nữa có một số điều khoản có thể thương lượng. Hiện tại cậu đang xem là nội dung đại khái, chờ gặp người Bác Á không đến mức không có đầu mối.” Tông Chính Hải ngồi đối diện Lục Dương giải thích.

Giờ phút này cảm xúc của Lục Dương sục sôi, cho dù biết hợp đồng này cũng không phải chính thức nhưng tay cũng không ngừng run rẩy.

Kỳ thật dựa vào thân phận và bối cảnh của Tông Chính Hải có thể quen người trong Bác Á một chút cũng không kỳ quái, thật sự làm cho Lục Dương kinh ngạc cũng cảm thán chính là đối phương lại mang lời cậu nói đặt ở trong lòng, hơn nữa còn sắp xếp trong thời gian ngắn như vậy. Loại cảm giác được coi trọng này đối với Lục Dương mà nói tuyệt đối là đặc biệt trước nay chưa từng có.

Thình thịch, thình thịch… Lục Dương thậm chí có thể nghe được tiếng trái tim mình đập lên thật mạnh mẽ, hốc mắt dường như ướt. Cậu nắm chặt cặp văn kiện trong tay, khó khăn nhưng kiên quyết mở miệng nói: “Cám ơn anh! Hiện tại tôi…” Hiện tại tôi không có gì báo đáp, chỉ có thể cố gắng gấp bội, một ngày kia làm ra thành tích mới không cô phụ phần tình nghĩa coi trọng này. 


Tông Chính Hải cũng không nghĩ đến Lục Dương sẽ kích động như vậy. Mặc dù đối phương vẫn đang kìm chế cảm xúc của mình, nhưng loại vui sướng và tinh thần phấn chấn từ trong bộc phát ra ngoài lại rất dễ dàng bị phát hiện.

Tông Chính Hải không thể không thừa nhận Lục Dương như vậy nhìn qua càng chói mắt, càng có lực hấp dẫn. Giống như ở dưới bề ngoài xinh đẹp là một linh hồn có sinh mệnh không ngừng tác động vào lòng người khác.

Sản nghiệp Tông Thiên tuy không đề cập đến điện ảnh nhưng Tông Chính Hải và tổng giám đốc đương nhiệm truyền thông Bác Á lại là bạn bè thân thiết, giúp Lục Dương lấy một bản hợp đồng quả thật không tính là chuyện khó. Nhưng hắn phải suy xét cho Lục Dương không chỉ là chuyện một bản hợp đồng.

Sở dĩ không có lập tức sắp xếp cho Lục Dương gặp mặt người của truyền thông Bác Á chính là muốn cố gắng trước tiên loại bỏ một ít vấn đề có khả năng xuất hiện, bao gồm vấn đề ý chí cá nhân và quyết tâm của Lục Dương.

“Cậu không có đến trường học trải qua học tập nghệ thuật biểu diễn chính quy, vừa mới tiến vào Bác Á sẽ không được lập tức tham dự sự kiện biểu diễn mà là phải trải qua một thời gian đào tạo. Điểm này Bác Á đã cam đoan với tôi sẽ cung cấp cho cậu tài nguyên tốt nhất, nhưng tiền đề là cậu có thể hạ quyết tâm chịu khổ.”

Nhà họ Tông Chính đối với dạy dỗ đứa trẻ từ trước tới nay đều là từ nghiêm. Nguyên nhân vì đã xem Lục Dương trở thành người một nhà nên Tông Chính Hải mới phải nghiêm khắc yêu cầu cậu: “Chương trình học đại học không thể buông tay, cho nên phải lợi dụng thời gian nghỉ ngơi buổi tối và cuối tuần tham gia đào tạo. Đây không phải là chuyện 1-2 tháng, đến lúc đó có bao nhiêu vất vả chính cậu hẳn là có thể tưởng tượng được.”

Ban ngày đi học, buổi tối và cuối tuần tham gia khóa đào tạo, Lục Dương đã từng trải qua đương nhiên biết có bao nhiêu vất vả. Nhưng Lục Dương lại một chút cũng không sợ hãi, ngược lại càng thêm hưng phấn. Đó chính là khóa đào tạo trong Bác Á đó!

Cậu vỗ vỗ ngực cam đoan với Tông Chính Hải: “Tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ không làm cho anh Hải mất mặt!”

Tông Chính Hải nhìn Lục Dương trước mắt khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên, trong giọng lộ ra dịu dàng ngay cả chính hắn cũng không có ý thức được: “Được, tôi mỏi mắt mong chờ.” 

— — —
Tiểu kịch trường:

Tác giả: Hôm nay vào phòng Hải tổng cảm giác thế nào?

Anh Dương nào đó: Nghiêm trang, cẩn thận, tỉ mỉ, rất giống phong cách của ảnh.

Tác giả: Một người đương nhiên nghiêm trang, phải hai người mới cuồng dã được nha~ (¬_¬)

Anh Dương nào đó: (⊙o⊙)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.