Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 57: Thiếu


Đọc truyện Nam Chính Xuất Sắc Nhất – Chương 57: Thiếu

Editor: demcodon

“Không phải quá phận… là xa xa không đủ.”

Ngụy Bác nhìn ánh mắt Tông Chính Hải trong lòng hiện ra một suy nghĩ sợ hãi. Gã sửa lại dáng người thẳng lưng trên sô pha, cả người đều cảm giác khẩn trương thử hỏi: “Cậu… không phải là…”

Tông Chính Hải không trả lời lại gã. Nhưng vô luận thấy thế nào cũng coi như đã cam chịu suy đoán của Ngụy Bác.

Làm ông chủ công ty giải trí đứng đầu trong nước, Ngụy Bác đã gặp qua các loại tình yêu “cả thế gian hoảng sợ”.

Nhan sắc chênh lệch rất lớn với tổ hợp “người đẹp và dã thú”, công khai chồng/vợ đã có vợ/chồng, hoặc là ngang nhiên ngồi hưởng cuộc sống nhiều người đẹp, chị em yêu nhau tuổi tác chênh lệch rất lớn, vv… Vậy cũng được đi, Tông Chính Hải ở độ tuổi này cũng coi như chênh lệch rất lớn!


“Thích cậu ấy về cái gì?” Tính cách, diện mạo… cũng không đến mức vì dáng người chứ?

Lúc này đến lượt Tông Chính Hải nhíu mày, mặt mũi tràn đầy ý “không thể nói được”.

Cắt, thật không thú vị, hoàn toàn không thỏa mãn tính nhiều chuyện của người khác! Thật tệ!

Ngụy Bác nhìn thấy đối phương lộ ra vẻ mặt này thì hiểu rõ mình nói ra những chuyện không có suy nghĩ.

Làm đối tác kiêm bạn tốt gã đã biết Tông Chính Hải rất cố chấp. Đối phương một khi quyết định cái gì thì nhất định sẽ kiên trì đến cùng, hơn nữa không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Cho nên, Tông Chính Hải nếu như xác định biểu lộ ra ý thích Lục Dương, chỉ sợ cũng đã không phải loại thích bình thường.

Cảm xúc của Tông Chính Hải vẫn luôn thu lại, tình cảm từ trước đến nay đều mê mang. Ngụy Bác một lần cho rằng hắn sẽ cô độc sống quãng đời còn lại với công việc. Thậm chí hoài nghi bạn tốt có tính lạnh nhạt, hoặc là bộ phận nào đó trên cơ thể xảy ra vấn đề.

Phải biết rằng ông trời rất công bằng. Nếu cho Tông Chính Hải quá nhiều hoàn mỹ sẽ chừa chút tiếc nuối và khuyết tật chỗ nào đó đi!

Ngụy Bác nghĩ đến quá khứ mình tưởng tượng đủ loại không khỏi vừa buồn cười vừa cảm thấy đau lòng cho quá khứ “ngây thơ” của mình.

Được rồi, người thắng cuộc đời hiện tại dường như đang tắm gội trong bể tình. Lúc nhắc đến Lục Dương trong ánh mắt lộ ra dịu dàng và vui sướng. Quả thật có thể làm cho mình ngấy chết ở đây!


Ngụy Bác vốn muốn hỏi Tông Chính Hoành có biết chuyện này hay không. Nhưng nghĩ lại cảm thấy mình hỏi vấn đề này hơi dư thừa. Có một số việc không phải hỏi nhiều thì có thể giải quyết, có thể đi “lâu dài” với bạn nhỏ nhà họ Lục hay không chỉ có thể xem Tông Chính Hải làm như thế nào.

Tông Chính Hải có được một “tình yêu” làm cho hoảng sợ, cảm giác cuộc đời này không uổng. Ngụy Bác chuyển lại đề tài lúc trước làm cho người khác không quá vui vẻ.

“Thuỷ quân vẫn làm được, ba người thành hổ. Loại kích động cảm xúc khán giả ác ý hạ thấp kinh tuyệt đối không thể cứ tiếp tục như vậy. Quần chúng nhiều chuyện quá nhiều, cần phải dẫn đường đàng hoàng.”

Ngụy Bác lấy di động ra lướt: “Đối phương chỉ là xào người mới, mướn thuỷ quân khẳng định đều là gói đuổi tiện nghi. Hải tổng chúng ta giàu có xa xỉ, ra tay tuyệt đối chỉ cần sắp xếp cao nhất.”

Ngụy Bác thấy Tông Chính Hải không để ý tới gã trêu chọc cũng không thèm để ý: “Về phần cậu nói tên nội gián cái, vốn dĩ đã làm chuyện tổn hại đến lợi ích công ty, dám làm thì phải dám gánh vác trách nhiệm. Sau này bị bắt ra giải quyết cũng không tính oan uổng.”

Trước đó Ngụy Bác còn sẽ suy xét áp dụng hành động với “nội gián” làm ảnh hưởng đến công ty. Nhưng Tông Chính Hải nếu đã cho thấy địa vị của Lục Dương ở trong lòng hắn, vậy thì Lục Dương chính là người một nhà.

Ngụy Bác cũng là người cực kỳ bao che khuyết điểm, tự nhiên biết phân biệt trong ngoài. Hơn nữa gã cũng rất rõ ràng, cho dù gã không giúp đỡ thì Tông Chính Hải cũng tự mình đi điều tra, cũng sớm hay muộn có thể tra ra được.

Đến lúc đó Hải tổng giận dữ máu chảy khắp nơi, vậy thì không phải chuyện gì đáng đùa giỡn.


Còn không bằng tự gã đến “thanh lý môn hộ” trước, miễn cho động tĩnh quá lớn làm cho mọi người không dễ chịu.

“Chủ lực bên Trúc Tinh không chừng chính là người đại diện họ Hoàng. Nhưng hành vi của hắn khẳng định đã được cấp cao Trúc Tinh ngầm đồng ý, thậm chí lửa cháy thêm dầu.”

Ngụy Bác tiếp tục nói: “Nhưng đây cũng là truyền thống của Trúc Tinh, không có ý gì mới. Chậc chậc, Trúc Tinh bắt đầu từ Trương Phùng Hưng, ngay cả một người cũng không nhìn được.”

Tông Chính Hải thấy Ngụy Bác nhắc tới Trúc Tinh cả người tản ra một luồng ý ghét bỏ thì biết gã


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.