Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 2: Sống lại


Đọc truyện Nam Chính Xuất Sắc Nhất – Chương 2: Sống lại

Editor: demcodon

Đau đầu, choáng váng, ù tai… những phản ứng mạnh mẽ sau khi thuốc tê hết hiệu quả dần dần rõ ràng. Nhưng lúc này Lục Dương cũng rất khó mở to mắt, không biết chìm trong ý thức bao lâu mà Lục Dương cảm thấy mình như xem một bộ phim rất dài, rất dài.

Nam chính trong bộ phim cũng tên là Lục Dương, nhưng cũng không phải chính cậu, mà là tiểu thiếu gia nhà họ Lục sinh ra đã ngậm muỗng vàng.

Một cảnh lại một cảnh kia như là rất thật, giống như người lạc vào trong cảnh. Lục Dương cảm thấy mình không thể hiểu được biến thành người cùng tên khác mạng, đã trải qua thời thơ ấu, thiếu niên và mấy tháng vừa mới trưởng thành của đối phương. Còn có một cảnh tai nạn giao thông ngoài ý muốn làm cho trong lòng cậu run sợ.

Tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào? Cậu là đang nằm mơ hay đây là thuộc về ký ức một Lục Dương khác?!!

Không hiểu sao cậu cảm thấy sợ hãi, Lục Dương rất cần thiết muốn tìm được chứng cứ “Lục Dương” mình mới là tồn tại chân thật. Nhưng bất luận cậu cố gắng như thế nào cũng đều không nhớ nổi bất cứ chuyện liên quan với mình, giống như người tên Lục Dương kia ôm ấp giấc mộng làm diễn viên lang bạt mấy năm ở Hoành Trì trước nay đều không tồn tại.

Trong lòng cậu dâng lên sợ hãi và tuyệt vọng xưa nay chưa từng có, dường như đánh sập người vẫn luôn lạc quan sáng sủa là cậu. Lúc cậu lại muốn rơi vào tối tăm vô biên, không còn sức lực tự cứu thì một giọng nam trầm thấp đột nhiên xuất hiện ở trong đầu cậu.

“Lục Dương, kiên cường một chút.”

Giọng kia vô cùng kiên định, hơn nữa rất có lực xuyên thấu, như một cây búa tạ đập vào trái tim Lục Dương, trong nháy mắt đập nát tối tăm chung quanh.

Tiếp theo Lục Dương khó khăn mở mắt, tầm mắt còn hơi mơ hồ. Cậu chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng người cao lớn, thoạt nhìn vô cùng đáng tin cậy chậm rãi rời đi.

Rốt cuộc Lục Dương tỉnh táo phát hiện mình đang nằm ở trên một chiếc giường bệnh. Cậu miễn cưỡng giật giật ngón tay và ngón chân đều có tri giác, điều này làm cho cậu nhẹ nhàng thở ra; xem ra mình mặc dù gặp sự cố nhưng tóm lại người không có việc gì, coi như bất hạnh nhưng may mắn.


Cậu là cô nhi, mấy năm nay một mình sống ở trong phim trường Hoành Trì, xảy ra chuyện không có người thân để thông báo, cũng như sẽ không có người bởi vì cậu bị thương mà lo lắng sợ hãi. Về phần giấc mơ vừa mới rất rõ ràng trước mắt kia có lẽ chỉ là cậu miên man suy nghĩ thôi.

Tình huống đoàn phim bên kia không rõ, Lục Dương chỉ hy vọng nhân viên ở đó đều an toàn. Nhưng hắn cũng muốn chờ người đoàn phim đến đây mới có thể nói cho cậu biết tình huống chi tiết thế nào.

Lúc này cách đó không xa truyền đến tiếng có người nói chuyện làm cho Lục Dương chú ý.

— —
Tông Chính Hải từ trong phòng bệnh đi ra phòng khách nhỏ bên ngoài, nghênh đón hắn dường như là đông đủ người nhà họ Lục đến.

Bác cả Lục Dương là Lục Minh Viễn từ khi Tông Chính Hải bước vào phòng kia một giây đã bắt đầu đề phòng cả người. Nhưng vẫn bị ánh mắt đối phương hơi mang theo sắc bén làm cho trong lòng kinh ngạc lên.

Đây chính là Tông Chính Hải con trai trưởng của Tông Chính Hoành, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Tông Thiên, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Vì gia thế không bằng nên Lục Minh Viễn quyết định lớn tiếng doạ người. Ông mang theo giọng điệu nghi ngờ hỏi: “Trước đó ba tôi nhận được điện thoại của Tông Chính Hoành tiên sinh, nói thực ra rất là kinh ngạc. Từ khi Minh Thụy không còn nữa hai nhà chúng ta dường như càng ít liên lạc. Hiện tại Tông Chính Hải tiên sinh sao lại đột nhiên quan tâm Lục Dương nhà chúng tôi vậy?”

“Minh Thụy” trong miệng Lục Minh Viễn chính là ba của Lục Dương – Lục Minh Thụy. Thời trẻ Lục Minh Thụy và Tông Chính Hoành là hai anh em có quan hệ rất thân. Sau khi du học trở về thậm chí không có tiến vào công ty gia tộc Lục thị mà là cùng hai anh em nhà họ Tông Chính xây dựng sự nghiệp. Trước khi ông qua đời có được 5% cổ phần trong tập đoàn Tông Thiên.

Tông Chính Hải nhìn về phía Lục Minh Viễn rõ ràng đang kiêng kỵ mình không có trực tiếp trả lời vấn đề của đối phương ngược lại mở miệng hỏi: “Nghe nói Lục Dương còn vị thành niên, ngài và mấy vị trưởng bối lại mua cho cậu ấy một chiếc xe thể thao giá trị 800 vạn?”

Lục Minh Viễn sửng sốt, trong nháy mắt hiểu rõ ẩn ý chứa trong giọng nói của đối phương. Trong lòng tức giận không thôi nhưng cũng chỉ có thể giải thích: “Xe là mua trước không sai, nhưng để ở trong gara không cho Lục Dương dùng, chờ nó có giấy phép lái xe trong nhà mới cho nó chạy. Hơn nữa lần này Lục Dương xảy ra tai nạn xe cộ cũng không phải bởi vì nó lái xe, mà là xe vận tải lớn bên cạnh lúc di chuyển bị lật nghiêng…”

Tông Chính Hải lạnh lùng cắt ngang lời giải thích của đối phương: “Nếu Lục Dương không phải mới lấy giấy phép lái xe đã lái xe ra ngoài, thì đối mặt với tình huống đột ngột xảy ra có thể sẽ càng thêm vững vàng bình tĩnh.”


Ít nhất sẽ không đạp chân ga thắng lại, xe mình chạy dưới đuôi xe vận tải.

Căn cứ vào hình ảnh trên cameras khi sự cố xảy ra xe thể thao của Lục Dương đang chạy ở sườn sau xe vận tải, bình thường phản ứng là đánh tay lái, như vậy hoàn toàn có thể tránh cho tai nạn nghiêm trọng. Nhưng lúc đó Lục Dương lại đột nhiên đạp chân ga, thiếu chút nữa chui vào phía dưới khung xe vận tải.

Mặc dù dưới tình huống khẩn cấp xác thật khả năng phản ứng của con người không kịp mà đưa ra phán đoán sai lầm. Nhưng Lục Dương trẻ tuổi cùng chưa có kinh nghiệm, làm cho cậu đưa ra phán đoán sai lầm trí mạng.

Lục lão gia không có khả năng mỗi phút mỗi giây trông Lục Dương. Mấy năm nay những người gọi là trưởng bối này có thể còn làm qua không ít chuyện như vậy. 

Trong lòng Lục Minh Viễn vốn dĩ đã chột dạ thấy thái độ của Tông Chính Hải cứng rắn như vậy, trực tiếp như thế nhất thời thẹn quá thành giận: “Cậu nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể hại cháu ruột của mình sao?!”

— — 
Căn phòng bệnh này là phòng ghép, đối diện giường bệnh của Lục Dương là một mặt tường kính mờ. Giọng người gian ngoài nói chuyện không nhỏ, dường như làm cho Lục Dương nghe toàn bộ cậu chuyện.

Cậu trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đại não lại trống rỗng. Làm cho cậu khiếp sợ chính là những lời đối phương nói cậu lại hoàn toàn nghe hiểu. Cậu thậm chí có thể nhận ra một giọng đàn ông trung niên trong đó là Lục Minh Viễn, bác cả của cậu. Không, không đúng, Lục Minh Viễn hẳn là bác cả của một Lục Dương khác. Thì ra những cảnh đó không phải mơ mà là sự thật từng xảy ra. Cho nên nói… cậu thật sự biến thành một Lục Dương khác sao?!!

Lục Dương vô cùng hoảng sợ giãy dụa muốn ngồi dậy, cậu muốn tìm chút gì để chứng minh mình vẫn là chính mình. 

Nhưng mà động tĩnh trong phòng rất nhanh kinh động đến mọi người trong phòng khách nhỏ bên ngoài.

Tông Chính Hải là người phản ứng lại trước, hắn bước nhanh đi vào trong phòng, lập tức cùng Lục Dương bốn mắt nhìn nhau.


Sau đó Lục Minh Viễn đi theo sát vào nhìn thấy Lục Dương đã nửa ngồi dậy, kinh ngạc kêu lên: “Cháu cháu…. cháu… … A Dương, cháu đã tỉnh?”

Người nhà họ Lục đi theo bên cạnh ông, trên mặt không chỉ mang theo biểu cảm kinh ngạc, giống như nhìn thấy chuyện gì không thể tưởng tượng được.

Cảm thấy không thể tưởng tượng giống bọn họ chính là Lục Dương. Đối diện là bác cả cậu Lục Minh Viễn, cô Lục Minh Bội, chú Lục Minh Khải, còn có mấy nam nữ trẻ tuổi là anh em họ của cậu. Trong mỗi người bọn họ cậu đều có thể kêu ra tên. Chuyện bọn họ đã làm, thậm chí lời nói khi đưa xe thể thao cho cậu, cậu đều nhớ rõ rành mạch.

Chuyện này cho tới bây giờ Lục Dương đã không có biện pháp lại lừa gạt mình. Cậu không thể không thừa nhận mình vừa ngủ dậy một giấc tất cả đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tông Chính Hải phát hiện thanh niên trên giường sắc mặt trắng bệch thì bình tĩnh ấn chuông trên đầu giường. Lúc này người bên cạnh mới cùng phụ họa nói: “Đúng đúng đúng! Mau gọi bác sĩ đến!”

Chưa đến nửa phút cửa bên ngoài bị mở ra, bác sĩ và y tá vội vàng chạy tới.

Thanh niên ở trên giường giống như không có cảm giác làm con rối. Tùy ý để cho nhân viên y tế đỡ cậu nằm lại, sau đó tùy ý để cho bọn họ đùa nghịch qua lại ở trên đầu, trên người cậu.

Tông Chính Hải nhìn dáng vẻ đối phương sống không còn gì luyến tiếc hơi nhíu mày lại. Bởi vì 10 năm không gặp nên ấn tượng của Tông Chính Hải về Lục Dương còn dừng lại lúc đối phương còn nhỏ. Khi đó Lục Minh Thụy còn sống, tiểu Lục Dương chính là bé trai bình thường xinh đẹp cười lên sẽ lộ ra lúm đồng tiền trên má, giọng con nít ngây ngô kêu Tông Chính Hoành là bác, kêu Tông Chính Hải là anh. Đảo mắt 10 năm qua đi cảnh còn người mất, bé trai năm đó cũng trưởng thành. 

Lúc Lục Minh Thụy qua đời, bởi vì Lục Dương còn nhỏ tuổi nên tài sản ba mẹ để lại bao gồm cổ phần Lục thị và Tông Thiên tạm thời đều do ông nội Lục Dương làm người giám hộ quản lý thay.

Khi đó, Tông Chính Hoành đột nhiên tuyên bố với bên ngoài “Không can thiệp bất cứ chuyện gì của nhà họ Lục”, 10 năm trôi qua đối với Lục Dương con trai của bạn tốt dường như không nghe không hỏi. Mỗi năm chia hoa hồng kếch xù ngược lại đúng giờ đến hối Lục lão gia thành lập ngân sách cho Lục Dương, toàn bộ hành trình do luật sư thay mặt thương lượng, nhìn qua xác thật là thái độ hoàn toàn nghi ngờ.

Cũng chính vì như thế mấy anh em nhà họ Lục đối với tài sản vợ chồng Lục Minh Thụy để lại này dần dần sinh ra ý tưởng, chẳng qua ngại Lục lão gia còn sống nên không có sốt ruột duỗi tay mà thôi.

Hơn ba tháng trước Lục Dương trưởng thành, phần tài sản này chính thức chuyển đến trên danh nghĩa của cậu. Vốn dĩ một cảnh cục diện hòa thuận lại bị đánh vỡ.


Bởi vì nguyên nhân nào đó đặc biệt làm cho Tông Chính Hoành không thể không coi thường sự tồn tại của Lục Dương. Nhưng trong lòng ông vẫn thật sự chú ý đến tương lai của Lục Dương, bằng không đã sớm nghĩ biện pháp lấy cổ phần Tông Thiên về.

Sở dĩ muốn để lại cổ phần cho Lục Dương một phần là để lại kỷ niệm, kỷ niệm năm đó cùng ba Lục Dương sóng vai gây dựng sự nghiệp. Một phần cũng là bảo đảm cung cấp cuộc sống sau này của Lục Dương.

Tiền và nhà cũng không bằng cổ phần và bảo hiểm có thể không ngừng tăng giá trị tài sản. Cho dù chú bác nhà họ Lục như sói như hổ nuốt những thứ nhà họ Lục vốn cho Lục Dương, nhưng chỉ cần tập đoàn Tông Thiên có thể lợi nhuận một ngày thì Lục Dương một ngày không cần lo vấn đề tiêu dùng.

Tông Chính Hoành biết là Lục lão gia tự mình nuôi lớn cháu trai này gia giáo coi như nghiêm khắc, chỉ là không có ba mẹ ruột làm bạn thì đứa trẻ khó tránh khỏi có chút hướng nội và quái gở. Nhưng lúc này Lục Dương dường như chết đi, điều này làm cho Tông Chính Hoành rốt cuộc ngồi không yên lập tức phái con trai trưởng đến.

Tông Chính Hải cũng là không lâu trước đó mới từ ba Tông Chính Hoành biết được chân tướng sự việc. Lần này đến bệnh viện chính là thay mặt ba tỏ thái độ với nhà họ Lục.

Hơn nữa hắn còn được giao một nhiệm vụ vô cùng gian khổ chính là hắn phải thuyết phục Lục Dương rời khỏi nhà lớn nhà họ Lục dọn ra ngoài ở.  

— — —
Tiểu kịch trường:

Anh Dương nào đó: Sao cảm giác tôi lấy được kịch bản là hào môn trạch đấu vậy?

Tác giả: Yên tâm, rất nhanh trở về kịch bản chính quy, những thứ này chỉ là chất xúc tác.

Anh Dương nào đó: Chất xúc tác là cái gì?

Tác giả: Chất xúc tác làm cho cậu thuận lợi cùng anh Hải nào đó bỏ trốn. (¬_¬)

Anh Dương nào đó: (⊙o⊙)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.