Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 16: Từ chối


Đọc truyện Nam Chính Xuất Sắc Nhất – Chương 16: Từ chối

Editor: demcodon

Hạ Bình nhìn chăm chú vào Lục Dương tiếp tục nói: “Có thể tiết lộ với cậu một chút, chương trình này sẽ là kế hoạch quan trọng nhất năm nay của Bác Á; hơn nữa gian đoạn trước khi tuyên truyền, quay khoảng giữa và hậu kỳ biên tập sẽ hình thành một tổng thể, rất có lợi cho sự phát triển cá nhân.”

Biểu cảm của đối phương không thể nghi ngờ là thân thiết thành khẩn, trong mơ hồ còn mang theo một tia định liệu trước, tự tin nhất định phải được. Đáng tiếc, những điều này đều không thể đả động Lục Dương.

“Tôi ở phương diện ca hát và nhảy múa không có sở trường đặc biệt, có thể sẽ không suy xét tham gia loại chương trình tìm kiếm tài năng này.” Đối mặt với vị tiền bối của Bác Á này Lục Dương bày tỏ uyển chuyển.

Hạ Bình không nghĩ tới Lục Dương lại mở miệng từ chối, hơn nữa không hề có ý do dự, trong lòng có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, vô luận là chương trình này hay tình huống của bản thân, hay là hành vi gã tự đưa ra lời mời thì đó sẽ là một cám dỗ thật lớn với người mới. Nhưng mà đối phương lại thờ ơ.

Mặc dù câu trả lời vừa nhận được có phần bất ngờ. Bất quá Hạ Bình rất nhanh tổ chức lại ngôn ngữ giải thích với Lục Dương: “Mặc dù lúc tuyển chọn quả thật cần tài năng, nhưng đó cũng không phải là yếu tố quyết định. Chung quy sẽ có ekip chương trình ở bên trong. Cho nên điều này cậu hoàn toàn không cần lo lắng.”

Gã suy nghĩ một chút quyết định nói với Lục Dương tin tức quan trọng hơn: “Đến lúc đó sẽ có bốn giám khảo, một người trong đó là Đồ Lâm Châu.”

Lúc này đến lượt Lục Dương kinh ngạc. Hạ Bình đây là ám chỉ gã có thể ảnh hưởng kết quả thi đấu sao? Đồ Lâm Châu chính là một trong hai con át chủ bài trong tay Hạ Bình, siêu sao ca sĩ điện ảnh, trước mắt là nam minh tinh có sức lôi cuốn nhất nước Hoa, đạt được rất nhiều giải thưởng lớn trong nước và quốc tế, có được một đội fan khổng lồ.

Khó trách nói chương trình tìm kiếm tài năng này sẽ là công việc quan trọng nhất năm nay của Bác Á. Ngay cả anh cả Bác Á đều dọn ra giữ bãi, có thể nói là hạ “vốn gốc”.

Nhưng Lục Dương nghĩ lại cảm thấy đây là một tình huống đôi bên cùng có lợi. Chung quy trở thành giám khảo của các chương trình nổi tiếng cũng rất hữu ích cho bản thân Đồ Lâm Châu. Phải biết rằng, điều này có thể ít nhất được một lần tiếp xúc với hàng quý.


Cho nên nói là chương trình này mời Đồ Lâm Châu không bằng nói là Đồ Lâm Châu cũng cần phải có mặt trong chương trình.

Cũng không giống như chương trình thực tế có thể không có kịch bản. Chương trình tìm kiếm tài năng ít nhiều cũng sẽ có hộp đen thao tác. Nếu nói mình không có bất kỳ thủ thật nào cũng không đúng sự thật, chính khán giả đơn giản nhất cũng sẽ không tin.

Bất quá những điều này không liên quan nhiều đến Lục Dương. Bởi vì ước mơ của Lục Dương là làm diễn viên. Có lẽ tham gia chương trình tìm kiếm tài năng này có thể làm cho cậu một lần là nổi tiếng. Nhưng cũng sẽ làm cho cậu đi lên trên “đường vòng”.

Cứ lấy Đồ Lâm Châu mà nói, hắn vốn là ca sĩ. Sau khi ra mắt 10 năm “hát hay hơn diễn” mới dần dần tiến vào giới điện ảnh.

Trong chương trình tìm kiếm tài năng khẳng định không có khả năng lấy biểu diễn làm tài năng. Một khi tiến vào thân phận ca sĩ ít nhất trong 2-3 năm rất khó chuyển hình. Đây mới là lý do thật sự Lục Dương từ chối Hạ Bình.

Cho nên cậu lại kiên quyết bày tỏ thái độ: “Cám ơn anh đã nói cho tôi biết mấy tin tức này. Bất quá gần đây tôi quả thật không có kế hoạch tham gia bất cứ chương tình tuyển chọn.”

Nhưng rõ ràng Hạ Bình không biết suy nghĩ thật sự của Lục Dương. Trước đó gã đã thử hỏi qua người đại diện Vương Hữu Lan của Lục Dương, đối phương đã bày tỏ rõ ràng rằng sẽ không cho Lục Dương tham gia chương trình tìm kiếm tài năng riêng của Bác Á.

Bởi vì một số suy tính mà Hạ Bình tự mình đến tìm Lục Dương. Vốn tưởng rằng nam sinh này làm người mới hẳn là háo hức hy vọng nhanh nổi tiếng, mà dựa vào năng lực của gã hẳn là nói hai ba câu thì có thể đả động đối phương, lại không nghĩ rằng sẽ “trở về với lông vũ”.

Không đợi Hạ Bình lại muốn nói thêm điều gì để thay đổi suy nghĩ của đối phương thì Lục Dương nói ngay lập tức: “Bây giờ quá muộn rồi, ngày mai tôi còn phải đến trường nên không quấy rầy anh Hạ nữa.”

Lần lượt thất bại trên người Vương Hữu Lan và Lục Dương. Hạ Bình quyết định tìm lối tắt khác, không “lì lợm rình rập” với hai người bọn họ nữa.


Vì thế gã cười nói với Lục Dương: “Xem tôi nè, nói chuyện với cậu về đầu cơ mà quên mất thời gian. Hôm nay cậu vất vả rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì sau này chúng ta lại nói.”

Không hổ là người đại diện kim bài, nói chuyện thật sự rất có trình độ. Rõ ràng toàn bộ cuộc nói chuyện Lục Dương đều từ chối đối phương, gã lại nói bọn họ “đầu cơ”; hơn nữa cho dù nhận được câu trả lời phủ định thì cũng xem như không nghe thấy, nói “sau này lại nói” giữ lại đường sống.

Nếu về sau lại đến “ba lần đến mời” tin hầu hết những người trẻ tuổi đều sẽ chấp nhận cành oliu Hạ Bình đưa qua.

— —
Trợ lý của Hạ Bình – Dư Địch trốn ở một nơi khuất. Chờ Lục Dương đi xa Hạ Bình cũng đi ra y mới tiến lên báo cáo với Hạ Bình: “Tô Hoạch đã về phòng ngủ.” Nói cách khác hắn không có ý đồ ở bên ngoài nghe lén.

Hạ Bình nghe vậy gật đầu: “Đứa bé này vẫn rất thông minh, cảnh quay ngày mai kêu Triệu Hâm đứng giữa, chỉ quay cho hai người bọn họ.”

Dư Địch tỏ vẻ mình hiểu rõ, cho Triệu Hâm đi thu hút sự chú ý của những bạn học khác để cho Tô Hoạch cơ hội thuận lợi mọi việc. Đến lúc đó Tô Hoạch dựa vào nhân cách tốt trở thành đội trưởng, chính là chuyện đương nhiên.

Khi bọn họ trở lại văn phòng trên lầu Hạ Bình dặn Dư Địch: “Tiếp tục nói ra bên ngoài, chỉ nói tôi rất thích Lục Dương kia. Cậu cũng tìm cơ hội thích hợp chạm mặt với cậu ấy.”

Chờ ngày càng nhiều người nghe nói gã cảm thấy hứng thú với Lục Dương. Sau đó truyền đến tai người đại diện của Lục Dương. Vương Hữu Lan nghe được ít nhiều làm sao có thể hoàn toàn không suy nghĩ chứ? Nếu Vương Hữu Lan lo lắng Lục Dương sẽ bởi vậy sinh ra hai lòng chẳng phải là…

“Cần tôi tiếp tục nhắc lại chuyện tham gia chương trình tìm kiếm tài năng với cậu ấy không?” Dư Địch đã biết kết quả của cuộc trò chuyện vừa rồi nên hỏi.


“Không cần, tôi nhìn ra được cậu ấy thật sự không muốn tham gia. Mặc dù không biết lý do là gì nhưng thái độ rất kiên quyết.”

Hạ Bình lắc đầu nói: “Bên Vương Hữu Lan không thông, tôi dự định trực tiếp đi tìm ông chủ.”

Dư Địch nghe được Hạ Bình muốn đi tìm Ngụy Bác hơi giật mình, trên mặt hiện ra vài phần nghi ngờ.

“Cậu là muốn hỏi tại sao phải mất công thuyết phục Lục Dương tham gia chương trình tìm kiếm tài năng phải không?” Dư Địch là cậu em vợ và người thân cận của Hạ Bình, gã cũng không định gạt đối phương.

“Lý do rất đơn giản, kỳ thật tôi không định cướp người của Vương Hữu Lan. Sở dĩ thúc đẩy Lục Dương tham gia chương trình này là muốn cậu ấy làm nền cho nghệ sĩ của tôi.”

Dư Địch đã làm việc với Hạ Bình nên lập tức hiểu rõ ý của gã. Điều kiện ngoại hình của Lục Dương chắc chắn là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất trong nhóm người mới này. Nhưng thiếu sót về tài năng cũng rất rõ ràng.

Trong chương trình tìm kiếm tài năng, ban đầu cậu ấy có thể thu hút một nhóm khán giả vì giá trị nhan sắc của mình. Nhưng loại thu hút này quá nông cạn, có quá nhiều yếu tố không chắc chắn. Về lâu dài phát triển không tốt bằng xem đám người Tô Hoạch xuất thân từ trường chính quy, nhảy giỏi.

Khi khán giả phát hiện cậu ấy chỉ là tốt mã dẻ cùi*. Lúc này nếu lại làm cho Lục Dương cuối cùng bị loại nhất định sẽ làm cho chương trình tăng vọt.

(*Tốt mã dẻ cùi là câu thành ngữ để chỉ kẻ đẹp người xấu nết.)

Bởi vì những fan não tàn còn nhìn không chán giá trị nhan sắc của Lục Dương sẽ vì idol của mình bị loại mà tranh cãi ầm ĩ, mà những khán giả tương đối lý trí sẽ bởi vậy chú ý tới “tính công bằng” trong chương trình. Bọn họ muốn tìm là người có tài năng thực sự mà không phải bình hoa.

Sau khi Lục Dương rời đi cuộc thi đấu vẫn còn tiếp tục, đôi mắt của công chúng sẽ tập trung vào đám người Tô Hoạch có “tài năng thực sự”. Sẽ nóng lê khi bấm nút X, nhưng nút X cũng dễ gây ra sự phản cảm của công chúng.


Hạ Bình rất thích lông vũ, loại công việc không được đáp lại này tất nhiên không thể giao cho nghệ sĩ của mình. Sau đó cái nồi này tự nhiên phải để cho người khác ủng hộ.

“Gần đây Lục Dương có rất nhiều đề tài, cho nên Ngụy Bác khẳng định sẽ đồng ý đề nghị của tôi. Đến lúc đó do hắn đi gây áp lực với Vương Hữu Lan, mọi chuyện sẽ dễ dàng.” Hạ Bình cười nói.

* * *
Lục Dương trở về nhà từ Bác Á phát hiện trên thảm phòng khách có một vật lạ. Xa nhìn vào nó là một cái đệm tròn, ở giữa hơi phình ra giống như mai rùa, mấu chốt là còn có thể di chuyển khắp nơi.

Lục Dương nhìn kỹ cảm thấy hoa văn nhìn rất quen mắt. Đây không phải là đệm thú cưng mà cậu mới mua ngày hôm qua cho Hắc Hắc sao?

Lúc này “mai rùa” di chuyển về phía Lục Dương, đi đến sau dép lê của Lục Dương. Sau đó bắt đầu vòng ra trước mặt cậu, bên trong còn truyền ra tiếng gâu gâu ồn ào.

Lục Dương nhanh chóng nhặt tấm đệm lên thì nhìn thấy Hắc Hắc đang ngẩng đầu nhỏ kêu gâu gâu về phía cậu: “Hắc Hắc, tại sao em bị cái đệm bao lại vậy?” Lục Dương ôm vật nhỏ ra nghi ngờ hỏi.

Thím Trương bưng sữa đi tới cười nói: “Hắc Hắc rất thích đồ chơi cậu mua cho nó. Hôm nay còn chơi cả ngày ở dưới tấm đệm.”

Hắc Hắc đã gần 100 ngày. Bởi vì được dạy rất tốt cho nên không có thói quen xấu tiểu tiện bậy, hơn nữa rất nhiều đồ chơi nên tạm thời không có hứng thú với đồ nội thất. Cho nên phạm vi hoạt động đã mở rộng ra toàn bộ biệt thự.

Bởi vì nhóc không thể trèo lên sô pha nên Lục Dương đặc biệt mua cho nó cái đệm, để cho nó cũng có “chỗ ngồi độc quyền” của mình ở trong phòng khách, lại không nghĩ đến sẽ trở thành “món đồ chơi” của nó.

Quả nhiên, khi Lục Dương thả Hắc Hắc xuống đất thì nó lại lập tức thành thạo chui vào dưới cái đệm, con rùa nhỏ bắt đầu di chuyển khắp nơi.

Lục Dương lấy điện thoại ra chụp nó vài bức hình chuẩn bị đăng lên weibo mấy ngày nay đã quên đăng nhập. Kết quả không xem không biết, vừa thấy thì hoảng sợ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.